Chàng Công Tước Bí Ẩn

Chương 13




Nghi vấn này, anh có thể trực tiếp hỏi thẳng Ẩn Trúc. Nhưng anh cảm thấy, đến một lúc nào đó cô thấy thích hợp thì sẽ nói, anh không muốn cô có cảm giác không thoải mái, dù chỉ là một chút xíu. Vì vậy, đến tìm gặp Ngô Dạ Lai, đối mặt với nhau một lần, có vẻ dễ dàng hơn với anh.

"Tìm tôi có chuyện gì?", Ngô Dạ Lai đưa cho Thẩm Quân Phi một điếu thuốc, giúp anh châm lửa, sau đó tự châm cho mình một điếu rồi hỏi. Hai người bọn họ, hồi học trung học không phải quá thân thiết, nhưng vì Phùng Ẩn Trúc, cũng coi như có qua có lại, một mối quan hệ không rõ ràng.

"Nghe nói cậu phải vào 'quân xanh', nếu đi thì sẽ đi đâu?", Thẩm Quân Phi hít một hơi, đã cai nhiều năm rồi, nhưng khi gặp người đàn ông này, không thể uống rượu với cậu ta thì hút một điếu thuốc có lẽ là cần thiết.

"Đi Công Gô, phụ trách vận chuyển."

Thẩm Quân Phi bất giác nhíu mày, điều kiện ở đó không chỉ ác liệt ở mức bình thường. Chỉ riêng nói đến khí hậu thôi cũng khiến người ta khó thích ứng, huống hồ còn các loại dịch bệnh truyền nhiễm có tên và không tên luôn rình rập khiến người ta khó mà phòng bị. Nếu nói thật với Phùng Ẩn Trúc, e là lại khiến cô lo lắng khôn nguôi.

Thẩm Quân Phi không nói gì, Ngô Dạ Lai cũng im lặng. Anh không đoán ra lý do vì sao Thẩm Quân Phi lại đến đây, vì vậy chỉ ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, hai người lặng lẽ ngồi trong làn khói thuốc mỗi người một tâm sự.

Thẩm Quân Phi vừa đến đã hỏi anh đi đâu, chắc là do Ẩn Trúc kể với cậu ta.

Hôm đó gặp Ẩn Trúc hoàn toàn là bất ngờ. Khi ấy anh đang đứng gần cuối hàng, đi từ hành lang lại thì thấy Phùng Ẩn Trúc xuất hiện trước mặt mình. Gặp lại nhau sau một thời gian dài như thế, anh đột nhiên phát hiện, thì ra, trong dòng người kia, tùy tiện liếc mắt nhìn, rất khó để không nhìn thấy cô; Thì ra, chỉ cần trong đám người đó có cô, anh chỉ có thể nhìn thấy cô. Nhưng, những "thì ra" này đến quá muộn, muộn tới mức anh chỉ có thể đứng nguyên tại hàng quay đầu nhìn cô.

Cuối cùng, Thẩm Quân Phi dụi tắt điếu thuốc trên tay, "Ngày đó tại sao hai người lại ly hôn? ".

"Cậu muốn biết, sao không hỏi cô ấy?"

"Tôi chẳng có tư cách gì để hỏi. Hơn nữa, tôi không nghĩ cô ấy muốn nhắc lại chuyện cũ với tôi. Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi nữa."

Ngô Dạ Lai theo thói quen bóp bóp trán, "Biết chuyện ấy có gì tốt cho cậu không?".

Anh làm gì có tâm trạng mà nhắc lại chuyện cũ, tự mình dày vò cũng đủ lắm rồi, lại còn phải lôi ra nói cho người khác, kể cho người đã từng thích cô nghe, anh thật sự không muốn.

"Ẩn Trúc rất lo lắng cho cậu."

"Cậu đến giảng hòa?", Ngô Dạ Lai không kìm được có chút sốc, nhiều hơn cả là cảm giác khó tin.

"Sao có thể như thế?", Thẩm Quân Phi tỏ vẻ không vui, "Tôi đã giao cô ấy cho cậu một lần, kết quả thế nào? Tôi sẽ không giao lại lần thứ hai đâu. Giờ đúng là cô ấy có chút hoang mang, nhưng cô ấy đang ở trong tay tôi. Tôi hỏi cậu nguyên nhân, là vì muốn biết trong lòng cô ấy nghĩ thế nào, tôi muốn làm xương sống cho cô ấy".

Ngô Dạ Lai nghe thấy vậy như chìm đắm trong suy tư, "Cậu hỏi thẳng cô ấy thì hơn". Anh không cho rằng lật lại chuyện cũ có gì thú vị.

Thẩm Quân Phi đột nhiên bật cười, trong nụ cười đó như có phần đã hiểu ra vấn đề, "Tôi nghĩ mình đã biết vấn đề của hai người nằm ở đâu rồi. Cậu cho rằng hỏi cô ấy thì những lời cô ấy nói ra đều là những điều trong lòng cô ấy sao?".

Không đợi Ngô Dạ Lai phản ứng, Thẩm Quân Phi lại nói, "Không phải như thế đâu, những gì cô ấy nói và những gì cô ấy nghĩ đôi khi là một, cũng có khi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Điều này không có nghĩa là cô ấy miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, đổi lại là ai thì cũng thế thôi, cậu hay tôi cũng đều thế cả, những gì trong lòng đang nghĩ, đôi khi khó nói rõ thành lời".

Những lời của Thẩm Quân Phi, Ngô Dạ Lai đều nghe rõ, nhưng khi nghe xong rồi, ngược lại anh còn thấy mơ hồ hơn. Tính cách anh hướng nội, song, không phải là người không thẳng thắn, Thẩm Quân Phi đã nói tới mức này, dù hiểu hay không hiểu, anh cũng phải nói.

"Chúng tôi ly hôn, dường như cũng chẳng có nguyên nhân nào rõ ràng.

Không phải trải qua những cuộc đấu khẩu long trời lở đất thậm chí trước khi cô ấy đề nghị ly hôn, tôi vẫn còn cảm thấy hai chúng tôi đang sống rất tốt", im lặng một lúc, anh lại nói, "Cũng không thể nói hoàn toàn không có nguyên nhân gì, khi đó, ảnh của Khổng Thần được lưu trong máy tính của tôi, có lẽ cô ấy đã hiểu lầm. Tối hôm ấy, Ẩn Trúc đề nghị ly hôn, ngày hôm sau chúng tôi đi làm thủ tục, thế thôi".

Thẩm Quân Phi kinh ngạc phát hiện ra, trong những lời trần thuật của Ngô Dạ Lai, hoàn toàn không có nhân tố nào liên quan đến cậu ta. Bị hiểu lầm, bị yêu cầu ly hôn, dường như trong những chuyện này, vai trò của cậu ta chỉ là làm theo kịch bản do Ẩn Trúc sắp đặt, cùng lắm thì cậu ta cũng chỉ được coi là một diễn viên phụ. "Anh không có suy nghĩ của mình sao?", anh thật sự không nhịn được nữa bật hỏi, thực ra là anh muốn phát điên.

"Hoàn cảnh của tôi... nếu cô ấy tiếp tục với tôi thì quá khổ. Tôi luôn cảm thấy trước sau gì cô ấy cũng ra đi", những lời này, Ngô Dạ Lai chưa từng nói với ai. Tình cảm, Ẩn Trúc đều là những điều anh không thể đem ra để nói.

"Cậu tự ti? Ngô Dạ Lai, đừng nói với tôi cậu cư xử với cô ấy như thế là vì cậu tự ti đấy! Phùng Ẩn Trúc đối với cậu thế nào, trong lòng cô ấy nghĩ gì, cậu là người rõ hơn ai hết, không phải thế sao?", mặc dù nói không phải đến để hòa giải, nhưng nhắc tới chuyện cũ, anh không kìm được lại nổi giận lôi đình.

"Cũng không hẳn là tự ti, chỉ là quá hiểu hoàn cảnh của mình thôi, cũng phải biết nên làm thế nào cho phải. Những gì tôi có thể cho cô ấy, cùng lắm chỉ là cái mác hôn nhân, đấy là tất cả những gì tôi có thể làm."

"Cậu đã có những nhận thức như thế, sao còn cưới cô ấy?", Thẩm Quân Phi thấp giọng lạnh lẽo hơn.

"Lấy cô ấy, khi đó ấy à", Ngô Dạ Lai khẽ thở dài, "Tôi nghĩ rằng lấy cô ấy rồi thì cô ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc. Thứ cô ấy muốn quá nhiều tôi lại không như thế".

"Vẫn là lỗi của cô ấy chứ gì?"

"Khi đó, tôi đã không dành trọn tâm trí của mình cho cô ấy, đúng là tôi đã coi nhẹ cảm nhận của Ẩn Trúc", Ngô Dạ Lại tránh rạch ròi việc ai sai ai đúng. Nhận sai, thì cũng phải nhận sai với Ẩn Trúc, trước mặt Thẩm Quân Phi, anh không muốn nói chuyện ấy.

Thẩm Quân Phi không hỏi thêm nữa, liên kết mọi chuyện lại đại khái anh cũng hiểu được tám chín phần. Sau đó, nhất định là Ngô Dạ Lai đã hối hận, vì vậy mới có màn ở bệnh viện kia. Còn Ẩn Trúc, nguyên nhân dẫn đến quyết định ly hôn của cô có sự hiểu lầm, có vướng mắc, nhưng trái tim hướng về Ngô Dạ Lai của cô vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn. Hai người này, người có tâm, kẻ có tình, nếu như ở giữa không vướng anh, chắc họ vẫn có khả năng quay lại với nhau, ít nhất thì việc tái hợp không có trở ngại gì đáng nói. Còn về tình cảm, làm thế nào để hiểu được nhau, để vun đắp cho nó lại là chuyện khác.

Ngày hôm đó, trước khi anh rời đi đã yêu cầu Ngô Dạ Lai thỉnh thoảng gửi thư báo bình an cho Ẩn Trúc, chuyến đi này của cậu ta an nguy khó lường.

Những thông tin quý báu lấy được từ chỗ Ngô Dạ Lai không có tác dụng gì trong việc xử lý vấn đề giữa Thẩm Quân Phi và Ẩn Trúc lúc này. Việc cô và Ngô Dạ Lai ly hôn, có lẽ nên nói là do vấn đề không được xử lý triệt để và thỏa đáng dẫn đến một kết quả ngoài ý muốn. Có lẽ Ẩn Trúc cũng không quyết tâm ly hôn bằng được, ít nhất là cô chưa thực sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Vì thế, sự lo lắng của cô, sự lung lay của cô, về tình về lý đều có thể hiểu được.

Trong hoàn cảnh ấy, sự bắt đầu của anh và Ẩn Trúc có lẽ là quá sớm. Có điều, việc này đâu thể trách ai, không phải do anh lợi dụng tình thế, cũng không phải do Ẩn Trúc không chính chuyên. Khi quyết định ở bên nhau đâu nghĩ được nhiều như thế, chuyện cũ có thể bỏ qua, nhưng cũng không thể coi như nó không tồn tại.

Giờ Thẩm Quân Phi chỉ cảm thấy là vẫn còn may mắn. Chỉ cần Ngô Dạ Lai ở nước ngoài bình an, đến một ngày nào đó Ẩn Trúc cũng sẽ bình tâm lại, như vậy, cuộc sống của họ rồi cũng sẽ lại bình yên như xưa.

"Không giận thế sao bao nhiêu ngày nay anh không nói gì?", Ẩn Trúc không tin, cô tưởng Thẩm Quân Phi không muốn nói, nên mới trả lời cho có lệ.

"Em muốn anh nói gì?", Thẩm Quân Phi chậm rãi hỏi. Giọng anh rất nhẹ nhàng, không hề có ý hỏi vặn.

"Em bảo anh nói gì anh sẽ nói cái ấy, thế thì còn ý nghĩa gì nữa, thà em mua một con vẹt còn hơn", Ẩn Trúc không thích nghe những câu hỏi kiểu ấy. Lần này, cô hy vọng, thứ mà anh có thể cho chính là thứ cô muốn, cô không cần cầu xin, không cần trông đợi, mọi thứ tự nhiên trở nên viên mãn tốt đẹp. Cô không biết, liệu có phải bản thân lại yêu cầu quá cao hay không?

Thẩm Quân Phi giơ tay ra véo mũi Ẩn Trúc, "Để cho em được yên tĩnh, em còn không biết trân trọng. Đã thế, chúng ta đi xem phim đi học vài từ thời thượng. Vẹt làm sao được như anh, anh có khả năng liên tưởng, vừa học vừa áp dụng, lại còn áp dụng rất linh hoạt nữa chứ".

Thẩm Quân Phi không muốn vờ làm thánh nhân trước mặt Ẩn Trúc. Anh có thể chấp nhận việc trong lòng Ẩn Trúc lo lắng cho Ngô Dạ Lai, nhưng anh không thể buông lời khích lệ được. Anh có thể rộng lượng để họ liên lạc riêng với nhau, để Ẩn Trúc yên lòng, nhưng lại không muốn chia sẻ với cô mối tâm sự đó. Tình yêu của anh có thể bao dung, nhưng anh muốn, hương vị này phải là duy nhất, tình cảm này phải là duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.