Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 5




- Ôi, đây không phải Niên đại thiếu sao? Tới lúc nào sao không phái ngươi thông báo một tiếng, tỷ tỷ còn biết đường ra cửa tiếp đón.

Lúc này, một nữ tử đi tới, trang phục cũng như trang điểm trên người vô cùng yêu diễm, một tiếng ôi truyền vào trong tai, ngay cả xương sống cũng thấy ê dại, khiến cho tâm hồn người ta dập dờn, ngay cả Niên đại thiếu là khách làng chơi lâu năm tại Phiêu Hương lâu cũng có chút không chống đỡ được. Hắn cười ha ha, tiến lên ôm eo nữ tử, nói:

- Ta nói này Mạt Lỵ tỷ, hiện giờ mị công của ngươi càng lúc càng lợi hại, qua thêm mấy năm nữa, chỉ sợ ta cũng không cầm giữ được.

- Ha ha ha…

Mạt Lỵ tỷ là chưởng quỹ Phiêu Hương lâu, nói trắng ra la một tú bà, đương nhiên ở trước mặt nàng sẽ không có ai dám gọi nàng như thế, ai thấy nàng cũng phải hô một tiếng Mạt Lỵ tỷ, dù sao nơi này cũng là Phiêu Hương lâu, còn lão bản sau màn của Phiêu ương lâu lại là tiểu Mạn Đà La vang danh thiên hạ, nói đến mặt mũi tiểu Mạn Đà La cũng đủ lớn, ngay cả người Vân Đoan nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng Ngự Nương.

Mạt Lỵ tỷ không chỉ tùy ý cho Niên đại thiếu ôm eo, thậm chí còn cố ý đưa hai tay ôm lấy cổ của hắn, cười quyến rũ, nói:

- Nghe ngươi nói kìa, cả vực Tây Ách này có ai không biết Niên đại thiếu là người “đi qua rừng hoa”, mảnh cỏ khôn dính thân chứ, cho dù công lực tỷ tỷ có thâm hậu hơn nữa cũng không mê hoặc được.

- Ha ha ha!

Niên đại thiếu thoải mái cười to, một cái tay ôm eo Mạt Lỵ tỷ bắt đâu không thành thật, thuận thế trượt xuống bờ mông Mạt Lỵ tỷ, bất quá tựa hồ Mạt Lỵ tỷ biết hắn muốn làm gì, chỉ xoay người một cái đã ảo diệu tránh thoát, cười mị nhãn như tơ, nói:

- Yêu ôi, mấy ngày không gặp, lá gan Niên đại thiếu ngươi thực sự là càng ngày càng lớn rồi, ngay cả tiện nghi của tỷ tỷ cũng dám chiếm.

Nói chuyện, nhưng con mắt Mạt Lỵ tỷ vẫn một mực quét tới quét lui trên người Trần Lạc, lần này một nhóm bốn người Niên đại thiếu đi tới, hai người khác nàng đều nhận thức, một người là cận vệ của Niên đại thiếu, một người là thiếp thân tùy tùng của hắn, chỉ có Trần Lạc là không nhận ra, hơn nữa còn không có chút ấn tượng nào, thế nên nàng khá là hiếu kỳ.

- Không biết vị đệ đệ này là…

Mạt Lỵ tỷ nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy kỳ quá, càng nhìn càng thấy hiếu kỳ. Nhìn thân hình có vẻ gầy gò, mặc một bộ áo bào màu xanh lam rất phổ thông, tóc để tùy ý, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, tựa như là một tên sơn dã, nhưng Mạt Lỵ tỷ lại không cảm giác được một tia sơn dã nào trên người đối phương, dù là một tia cũng không có, đặc biệt là đôi mắt kia, tĩnh lặng nhu vực sâu, nhìn kỹ lại, rồi lại thấy giống như một mảnh hỗn độn, tựa như trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, khiến người ta không thể phân trần rõ ràng.

- Hắn là một người bạn mới của ta.

Niên đại thiếu liếc nhìn Trần Lạc, nói:

- Họ Tràn, tên chỉ một chữ Vọng.

Trần Vọng? Trong đầu Mạt Lỵ tỷ tìm kiếm tất cả những gì liên quan tới cái tên này, nhưng đáng tiếc là chẳng hề có gì, bất quá nàng vẫn id tới, thân thiết ôm lấy cánh tay Trần Lạc, cười nói:

- Trần Vọng đệ đệ nhìn rất lạ mắt đó, lần đầu tiên tới sao?

Trần Lạc gật gù, trả lời một câu lần đầu tiên tới.

- Tiểu tử, đây là lão bản Phiêu Hương lâu, cũng là Mạt Lỵ tỷ đại danh đỉnh đỉnh khắp vực Tây Ách, sau này nếu ngươi gặp phải chuyện gì ở vực Tây Ách, chỉ cần Mạt Lỵ tỷ nói một câu là có thể giả quyết được giúp ngươi.

Niên đại thiếu giới thiệu Mạt Lỵ tỷ cho Trần Lạc, cũng muốn nhìn xem phản ứng Trần Lạc thế nào, từ đó suy đoán ra thân phận. Không chỉ hắn, Phiêu Hương lâu đột nhiên đi tới một kẻ quái lạ như vậy, Mạt Lỵ tỷ cũng muốn biết gia hỏa này là ai.

Trần Lạc xem ra không có bất kỳ câu thúc gì, cũng không hề có điểm không thích, tùy ý để Mạt Lỵ tỷ ôm lấy cánh tay, cười chào một tiếng Mạt Lỵ tỷ. Một màn này rơi vào trong mắt Niên đại thiếu lại khiến hắn thấy nghi hoặc, bởi vì từ phản ứng nét mặt của Trần Lạc không hề thấy kiểu tục tằng vô lại của vinh quang giả, cũng không có đoan trang ưu nhã của đám quý công tử, càng không có tùy tiện và ngạo mạn của đám thiên kiêu, cũng không thấy loại cường hào ác khí của Nhị thế tổ như Niên đại thiếu, nếu nói hắn chỉ là một tên sơn dã chưa từng va chạm xã hội thì không đúng rồi, thử hỏi có tên sơn dã nào lãnh tĩnh được như thế không?

Gia hỏa này rốt cuộc là ai? Niên đại thiếu không nghĩ ra, ngay cả Mạt Lỵ tỷ rất giỏi nhìn người cũng đoán không ra, đương nhiên nàng sẽ không tự tiện đi hỏi vấn đề này, đây là quy tắc cũ của Phiêu Hương lâu, không thể vi phạm. Mấy người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng khách Phiêu Hương lâu, Trần Lạc quan sát xung quanh, trong lòng thầm thán Phiêu Hương lâu xa hoa, cả tòa Phiêu Hương lâu cao mấy chục thước, giống như một tòa lầu tháp, toàn thân xây bởi hông thạch bạch lưu ly giá trị liên thành, lầu các là gỗ lâm hồn tình đắt giá, bao phủ phòng khách chính là đại trận cục Phi Sách tiếng tăm lừng lẫy thời thượng cổ, khong chỉ có chín chín tám mươi motots ảo giác lõa thể, trong đó cũng không thiếu đại trận thúc tình.

Bên trong đại sảnh vang lên những khúc đàn ưu mỹ, hành lang các lầu tùy ý có thể thấy khách làng chơi say rượu ôm eo các kỹ nữ như yêu tinh. Là Nhị thế tổ tiếng tăm lừng lẫy vực Tây Ách, Niên đại thiếu cũng là người nổi danh bên ngoài, vừa vào phòng khách liền không ngừng có khách làng chơi và kỹ nữ chào hỏi với hắn, còn hắn thì nhàn nhã tự đắc vung vẩy chiếc quạt giấy đi thẳng tới lầu các, loại khách hàng lâu năm như hắn tự nhiên do Mạt Lỵ tỷ tự mình tiếp đãi, hơn nữa nàng cũng rất rõ sở thích của Niên đại thiếu, lập tức an bài một nhã gian xa hoa, rượu ngon và thức ăn lần lượt được đưa lên, đồng thời còn cho thị nữ gọi Hồng Nhi tới tiếp khách.

Hồng Nhi là một trong số những hoa khôi của Phiêu Hương lâu, cũng là danh kỹ vang dội vực Tây Ách, rất được các đại nhân vật yêu thích, thậm chí có người mộ danh không quản ngàn dặm xa xôi tìm đến gặp nàng. Mỗi lần Niên đại thiếu tới đều do Hồng Nhi tiếp khách, lần này cũng không ngoại lệ.

- Mạt Lỵ tỷ, sắp xếp cho vị bằng hữu của ta một vị cô nương.

- Được! Cũng không biết Trần Vọng đệ đẹ thích ăn tố hay ăn huân đây?

- Tố là gì, huân là gì?

Trước giờ Trần Lạc cũng không phải là chính nhân quân tử gì, nếu đã đi tới chỗ này, há có thể không vui đùa một chút?

- Tố là chỉ uống rượu với ngươi, còn huân... Chà chà! Ta nghĩ Trần huynh đệ hẳn là hiểu được, thế nào, gọi một huân nếm thử nhé? Bảo đảm cho ngươi chết vì sung sướng.

Nói rồi, Niên đại thiếu liền tự chủ gọi cho Trần Lạc một huân, bất quá lai bị Trần Lạc cự tuyệt:

- Gọi cho ta một tố là được.

- Thế nào?

Niên đại thiếu vẫn kiên trì phải chọn cho hắn một huân, Trần Lạc bất đắc dĩ nói:

- Đại thiếu, ngươi cũng biết ta vừa thức tỉnh, còn rất yếu ớt, nếu ngươi gọi đến một huân, ta sợ là thân thể không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.