Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 16




Nói đến Lan Nhược, trong đầu nàng ta hiện lên một gương mặt trầm tĩnh, không hề có sự kinh hoảng và sợ hãi, dù là bị uy hiếp cũng không biến sắc.

Nghe nàng ta nói như vậy, ngược lại Tô Mạt cảm thấy có thể tin tưởng vài phần, nhưng mà không thể để bọn họ chiếm tiện nghi như vậy.

Nàng cùng Mị Kiều đi ra khỏi phòng, nhìn Hắc Xà, hỏi: “Nếu Lan Nhược trốn thoát, vậy vì sao không trở về?”

Bọn họ vẫn lưu lại ám hiệu, nếu Hắc Xà có thể nhanh chóng trở lại, vậy tất nhiên Lan Nhược cũng có thể.

Nếu thật sự là trốn thoát, vậy sao không trở lại?

Chẳng lẽ nàng ấy bị thương sao?

Nàng rùng mình một cái, nhìn Hắc Xà, “Các ngươi khiến nàng ấy bị thương?”

Chỉ có một khả năng này, nếu không Lan Nhược sẽ không không quay lại.

Lan Như vừa nghe thấy tỷ tỷ có khả năng là bị thương lập tức sốt ruột, ánh mắt nhìn Hắc Xà cũng thay đổi, trở nên tàn nhẫn.

Hắc Xà hừ lạnh, “Người bị chúng ta bắt được, nếu không ngoan ngoãn, muốn đào tẩu, tất nhiên là tự tìm đường chết. Nàng ta có thể không chết đã là vô cùng may mắn rồi.”

Hắn phái người tìm kiếm ở xung quanh nhưng đều không tìm được dấu vết của Lan Nhược, cũng không tìm thấy thi thể của nàng ta, dù là cách truy tìm sở trường của bọn họ là dùng rắn cũng không có tin tức, từ đó nói lên rằng nàng ta còn sống, đã chạy mất.

Hắn nhìn về phía Mị Kiều, “Lấy giải dược, chúng ta đi.”

Tô Mạt như cười như không nhìn hắn, hắn cảm thấy mình là hoàng đế sao? Có thể tùy tiện ra lệnh sao?

Không mang Lan Nhược đến, hắn có thể nói mồm rồi mang Mị Kiều đi sao?

Lại còn lấy giải dược?

Hừ, xem nàng là gì chứ?

“Cùng Lan Nhược quay lại, chúng ta tự nhiên sẽ dâng giải dược lên, để Mị Kiều cô nương đi.” Tô Mạt nhàn nhạt nói.

Nàng vừa nói, Lưu Vân và Lưu Hỏa liền chặn đường Hắc Xà lại, sẽ không để cho hắn cướp người bỏ chạy.

Hắc Xà thấy tình huống như vậy, ánh mắt thêm thâm trầm, hắn mím môi huýt sáo, trong tiếng gió bên ngoài lập tức truyền đến tiếng hí hí nhỏ.

“Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt, nếu các ngươi không đáp ứng, vậy chúng ta cùng đồng quy vu tận, mấy vạn con rắn ở mười dặm quanh đây đều có độc, dù không cắn chết các ngươi, các ngươi cảm thấy những người khác ở dịch trạm này có thể sống sao?”

Hắn giơ tay lên, áo choàng đen không gió mà bay, bay phất phới, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc.

Hoàng Phủ Cẩn không thể không thận trọng, theo lý người giang hồ tranh đấu, từ trước đến nay không thể liên lụy đến dân chúng vô tội cùng quan phủ, nếu không sẽ là làm trái đạo nghĩa, sẽ phải chịu phạt.

Chẳng những bị người giang hồ khinh thường, cho dù là chưởng môn phái, cũng phải chịu phạt như thuộc hạ.

Trừ phi bọn họ thật sự có thể thống nhất giang hồ, thiên thu vạn tái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.