Chàng Có Nhớ Ngày Ấy Hoa Đào Rơi

Chương 15




Có nhiều lúc, thất bại trong gang tấc, không phải là không đủ cố gắng, mà là vì chỉ một sai lầm vô tâm.

“Chuyện này, tâm tư của bề trên, chúng ta cũng khó đoán.” Mị Kiều tránh đi vấn đề của nàng, Tô Mạt liền biết nàng ấy không thật tình muốn trả lời, tất nhiên cũng không làm khó.

Hai người uống xong cà phê, ăn xong điểm tâm, sau đó đôi ba câu nói chuyện, ngược lại giống như bạn tốt nhiều năm vậy.

Không biết từ lúc nào gió ngoài trời đã ngừng, sắc trời bắt đầu xanh dần.

Trời đã sáng.

Mị Kiều thở dài một cái, đứng dậy vuốt lại những nếp nhăn trên quần áo, tỏ ra vô cùng tiếc nuối nói: “Nếu như có thể, tỷ tình nguyện làm bằng hữu với muội không muốn làm kẻ địch. Muội cũng biết, người giống như tỷ không có sự tự do.”

Tô Mạt cũng đứng dậy, phất tay mở cửa sổ ra, gió thu mát lạnh thổi vào, thổi tóc nàng bay bay.

Tô Mạt liếc mắt nhìn, gần như có thể thấy rõ gương mặt của Kiều Mị, chỉ là khăn che mặt che đi mất, mờ mờ ảo ảo, vẫn không thể nhìn rõ ràng.

Đôi mắt quyến rũ đã nói lên nàng tất nhiên là một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ.

“Hắn đến rồi.” Hai mắt Mị Kiều sáng lên, nhìn qua cửa sổ, rất nhanh một bóng người từ trên xuống dưới là màu đen đứng ở trong sân.

Đúng là Hắc Xà.

“Bổn tọa đã đến.” Hắn lạnh lùng nói.

Dưới ánh nắng sớm, mặt nạ màu trắng của hắn rất nổi bật.

Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, vậy mà hắn lại đến có một người, nàng thản nhiên nói: “Mị tỷ tỷ, vị này giống như không có tuân thủ lời hứa.”

Mị Kiều cũng nhíu mày lại, “Hắc Xà, Lan Nhược cô nương đâu?”

Lúc này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cũng đã đi vào trong sân, Lan Như không thấy Lan Nhược, tức giận, “Này, ngươi đem tỷ tỷ ta đi đâu rồi?”

Nhạc Phong Nhi bám vào khung cửa, sợ hãi nhìn về phía bên này.

Hắc Xà hừ một tiếng, “Nữ nhân giảo hoạt đó, nàng ta chạy rồi.”

Giảo hoạt? Nếu hắn là một hán tử thô lỗ, nói người khác giảo hoạt thì thôi đi, bản thân hắn giảo hoạt như rắn thế, vậy mà lại còn nói người khác giảo hoạt sao?”

Chạy? Trong lòng Tô Mạt khẽ động, nhìn về phía Mị Kiều, “Mị tỷ tỷ, tỷ cảm thấy hắn nói thật sao?”

Nếu là nói dối, vậy nói lên hắn không muốn lấy Lan Nhược đổi Mị Kiều, nhưng lại tự mình đến, chỉ sợ là muốn cứng rắn cướp người.

Cứng rắn cướp người, hắn nắm chắc được mấy phần?

Mị Kiều thấy khóe môi Tô Mạt khẽ nhếch lên, không có một chút lo lắng, liền nói: “Người khác thì tỷ không dám nói, nhưng Lan Nhược cô nương có khi là thật sự đã chạy mất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.