[ChanBaek][Những Lá Thư Tình Giấu Kín Trong Chai]

Chương 2: Gọi là




Nguyên Hạo đem thần thức xâm nhập vào, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt mỉm cười nhìn Tôn Chính Tông, ý kia rõ ràng là “ngươi quá ác a”.

Tôn Chính Tông cười lạnh một tiếng, dùng khóe mắt liếc Lý Vân Tiêu, thật giống như một đại phú hào nhìn chằm chằm quỷ nghèo.

Lý Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng âm thầm cười.

Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn nhìn nhau một chút, dồn dập gỡ xuống nhẫn chứa đồ đưa cho Lý Vân Tiêu nói:

– Vân Tiêu đại sư, đồ của chúng ta đưa hết cho ngươi!

Sắc mặt Tôn Chính Tông hơi đổi, trong mắt loé ra một vẻ tức giận, cũng không dám nói. Đối phương đều là Thuật Luyện Sư cấp bốn, mình cũng không trêu chọc nổi.

Lý Vân Tiêu từ chối hảo ý của bọn họ, gỡ xuống nhẫn chứa đồ của mình, cười nói:

– Tự ta có.

Nói xong xóa đi lạc ấn để vào trong tay Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo đem thần thức quét qua, nhất thời trên mặt ngạc nhiên, có chút giật mình liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới nhẹ giọng nói:

– Đồ vật của Vân Tiêu, giá trị so với Chính Tông chỉ cao chứ không thấp.

– Cái gì?

Mí mắt của Tôn Chính Tông giật lên, không thể tin tưởng nhìn Lý Vân Tiêu. Bảo bối trong Lý gia phủ khố của bọn họ, phần lớn hắn đều vơ vét mất, còn lại tuy rằng số lượng đông đảo, nhưng đáng giá cũng chẳng có bao nhiêu.

Lý Vân Tiêu âm thầm nở nụ cười, lần xuất chinh này, hắn là một đường phát tài đi tới, một đường phát tài trở về. Tuy rằng lấy kim tệ là nhiều, kim tệ ở trong mắt Thuật Luyện Sư không tính là cái gì, nhưng thời điểm nhiều đến số lượng nhất định, vẫn là rất đáng sợ.

Hơn nữa còn có nhẫn chứa đồ của Hứa Bình Hồng cùng Lệ Văn Thạch, hắn cũng không có buông tha, giống nhau thu lại. Trong giới chỉ của Hứa Bình Hồng càng có một viên trứng yêu thú, giá trị khó có thể đánh giá.

Kim tệ cùng các loại nguyên thạch trong giới chỉ của hắn cũng có mấy toà núi nhỏ, Nguyên Hạo thực là bị chấn động một hồi.

– Thêm ra cũng không cần thối lại.

Lý Vân Tiêu không đáng kể phất phất tay, hắn bất luận làm sao cũng thắng định, tự nhiên không thèm để ý.

Tôn Chính Tông tức giận đến xanh mặt, thật giống như ở ven đường nhìn thấy một tên ăn mày, vừa lộ ra vẻ châm chọc, ai biết ăn mày này trực tiếp móc ra lượng lớn kim tệ nện ở trên mặt.

Nguyên Hạo cũng hơi kinh ngạc, không biết Lý Vân Tiêu từ nơi nào đến tự tin như vậy. Khi liếc mắt nhìn Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn, mỗi một người đều cười gằn không thôi, nội tâm càng bồn chồn lên, lẽ nào tiểu tử này đúng là đại sư thâm tàng bất lộ?

Hắn lại cẩn thận tỉ mỉ đánh giá Lý Vân Tiêu, mặc dù có chút cảm giác lúc ẩn lúc hiện khó có thể nhìn thấu. Nhưng hắn một chút liền có thể nhìn ra số tuổi thật sự của đối phương, tuyệt đối chỉ có mười lăm tuổi.

Coi như là yêu nghiệt ra sao, coi như là những thế lực hàng đầu trên đại lục bồi dưỡng ra Thuật Luyện Sư, cũng tuyệt đối không thể ở độ tuổi này đạt đến trình độ cấp ba, thậm chí có thể đánh bại Tôn Chính Tông là Thuật Luyện Sư cấp ba lâu năm.

Hắn hơi mỉm cười nói:

– Cuộc tỷ thí này, nên tiến hành như thế nào?

Vẻ mặt Tôn Chính Tông trở nên nghiêm túc nói:

– Vẫn là do Nguyên Hạo đại sư ra đề mục đi, như vậy càng công bằng!

Lý Vân Tiêu cười nhạt, khoát tay áo nói:

– Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần là Thuật Luyện chi đạo, ngươi tùy tiện tuyển một hạng ngươi sở trường nhất đến so là được, ta đều không có vấn đề.

– Cái gì?

Tôn Chính Tông cùng Nguyên Hạo đều đồng thời cả kinh, trong mắt đều là vẻ kinh hãi. Phải biết Thuật Luyện Sư tuy rằng một cấp một thiên địa, thế nhưng có chút Thuật Luyện Sư thành tựu ở một lĩnh vực nào đó, chưa chắc sẽ bại bởi tồn tại cao hơn mình một cấp.

Nếu Lý Vân Tiêu muốn chọn một hạng mình mạnh nhất, Tôn Chính Tông ngược lại nội tâm sẽ có lo lắng, vì lẽ đó hắn mới đưa ra ý kiến để Nguyên Hạo chọn đề mục. Một là mình thật không tiện ra đề mục, hai là cũng biểu lộ ra tôn trọng Nguyên Hạo, hy vọng có thể chiếm chút lợi lộc.

Nhưng hiện tại…

Nguyên Hạo vẻ mặt thận trọng hỏi:

– Vân Tiêu, ngươi thật quyết định như vậy? Thời điểm ngươi nói ra câu nói này, ta thật hoài nghi ngươi có thật sự hiểu Thuật Luyện chi đạo hay không. Phải biết thuật nghiệp có chuyên tấn công, cũng có sở đoản, có nhiều chỗ ta cũng chưa chắc là đối thủ của Chính Tông.

Tuy rằng hắn cũng không coi trọng Lý Vân Tiêu, nhưng dù sao Lý Vân Tiêu là người Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn tôn trọng. Hắn cũng không muốn bởi vì việc này mà cùng hai tên Thuật Luyện Sư cấp bốn làm cương, vì lẽ đó lòng tốt nhắc nhở.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Có hiểu hay không, đợi lát nữa liền biết. Để hắn ra đề mục đi, miễn cho đến thời điểm thua không phục. Ngày hôm nay ta muốn cho hắn tâm phục khẩu phục dập đầu.

Khẩu khí thật cuồng vọng!

Con ngươi của Nguyên Hạo thu nhỏ lại, nội tâm mơ hồ có chút không vui, lãnh đạm nói:

– Đã như vậy, Chính Tông ngươi liền ra đề mục đi.

Hắn nói xong liền lặng lẽ híp mắt, một bộ chờ xem kịch vui.

Tôn Chính Tông nuốt ngụm nước miếng, tuy rằng làm như vậy để hắn thật mất mặt, nhưng giờ khắc này vẫn là thắng lợi trọng yếu hơn, liền không khách khí nói:

– Đã như vậy, ta cũng không làm phức tạp, liền so luyện đan đi.

Trong mắt hắn loé ra một tia âm lãnh, cười gằn nói:

– Có điều, là so luyện chế đan dược cấp ba!

– Cái gì?

Tất cả mọi người đều sững sờ, muốn té xỉu!

Lý Vân Tiêu nắm giữ huy chương Thuật Luyện Sư cấp hai, nhiều lắm cũng là cấp hai, tỷ thí lại là luyện chế đan dược cấp ba! Đây là một tên Thuật Luyện Sư cao quý có thể nói sao? Này vẫn là tiếng người sao?

Cảm giác sùng kính của tất cả mọi người đối với Thuật Luyện Sư trong nháy mắt vỡ vụn, Thuật Luyện Sư không phải tất cả đều là gia hỏa ngạo nhiên, ngông cuồng, tự đại sao? Làm sao sẽ dùng loại âm mưu quỷ kế này. Ở dưới tình huống người ta phong độ như vậy, để ngươi ra đề mục, lại giả dối như vậy!

Trên mặt Nguyên Hạo cũng hiện ra một chút giận dữ, thay hắn đỏ mặt lên.

Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn càng là giận dữ không ngớt, Trương Thanh Phàm phẫn nộ quát:

– Tôn Chính Tông, ngươi thật làm cho Thuật Luyện Sư khắp thiên hạ mất mặt! Nếu ngươi còn có một chút kiêu ngạo của Thuật Luyện Sư, liền đường đường chính chính tuyển cái đề mục cùng Vân Tiêu đại sư tỷ thí!

Tôn Chính Tông nhẹ rên một tiếng, hắn không dám cùng Trương Thanh Phàm đối lập, liền cười gằn châm chọc Lý Vân Tiêu nói:

– Làm sao? Mới vừa rồi còn khoa trương như vậy, hiện tại liền thành người câm? Hoạn quan? Ha ha, không dám liền trực tiếp chịu thua quỳ xuống.

Lý Vân Tiêu như liếc người si nhìn hắn cười khúc khích, dáng vẻ không thể cứu nói:

– Nói xong chưa? Nếu xong thì mau mau bắt đầu đi, ta không có thời gian đùa với một con hầu tử.

– Ngươi…

Tôn Chính Tông tức giận đến sắc mặt tái xanh, thô gân cổ lên quát:

– Ngươi nghe cho rõ ràng, là luyện chế đan dược cấp ba!

Lý Vân Tiêu nói:

– Không cần lặp lại vô liêm sỉ của ngươi lần nữa, mặt của ngươi đã nát, không chỉ có ta, mọi người đều nghe thấy. Còn có quy tắc gì không? Nói ra một lượt, đến thời điểm thua đừng chơi xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.