Chân Tướng Đàn Ông

Chương 24




Trong hậu viện châu phủ nha môn, bảy mươi hai con huyết thi chợt hóa thành một bãi máu loãng! Tất cả vốn bị đám huyết thi tầng tầng vây khốn ở giữa cũng vô cùng ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ vốn đều đã cắn răng chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết chiến đấu, nhưng biến cố ngay trước mắt này đã làm cho bọn họ sững người ngạc nhiên. Cũng không cần biết những tâm kế tính toán đen tối gì xung quanh vụ việc này, dây thần kinh vốn căng như dây đàn giờ mới được thả lỏng, cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất, thở dốc từng hồi vì được sống sót sau tai nạn.

Hồ ly tinh lâm vào tình trạng kiệt sức, cứ nôn ra máu liên tục. Hắn quay đầu nhìn lại, chưa chi đã thấy hắc bào yêu quái dạng chân dạng tay ngồi bệt trên mặt đất ngáy khò khò ngủ ngon lành, liền có chút hâm mộ cái tên ngốc vô tâm vô phế này. Hắn nhấc chân đá đá nó, làm người hắc bào yêu quái lệch sang một bên, rồi cũng nằm xuống thở dốc ngay tại chỗ, mệt đến mức mí mắt cũng không muốn động đậy.

Mãng Xà tinh ô ô khóc, lay rồi lại lay Hư Ngụy. Đồ ngốc này bình thường luôn bưu hãn, nghịch ngợm luôn coi người khác như cháu nội mình mà mắng mỏ. Nhưng đợi đến khi Hư Ngụy thật sự xảy ra chuyện, nàng liền rối loạn đầu óc.

Linh Linh đứng dậy chạy về phía Lam Dã Du, ngồi chồm hỗm ở bên người hắn, ô ô khóc nước mắt giàn giụa.

Nàng mới quen biết Lam Dã Du có mấy ngày, cảm tình vốn cũng không sâu. Chỉ nàng còn nhỏ tuổi chưa trải qua nhiều chuyện, mà nay lại đúng là thời điểm tình cảm tràn đầy, thấy Lam Dã Du chết ngay trước mắt mình, tất nhiên là vô cùng khó chịu, nghĩ cũng không nghĩ liền bật khóc nức nở.

Cốt Đầu chạy lại ôm lấy Linh Linh, kéo lấy tay nàng lắc qua lắc lại, mặt khác lại cẩn thận vụng trộm dò xét nàng.

Tên ngốc này vừa mới cắn Linh Linh, tuy rằng cắn không nặng, nhưng khi nhìn thấy trên cổ nàng còn lưu lại một dấu răng nhợt nhạt còn vương tơ máu, nó cũng có chút chột dạ, sợ Linh Linh ghét nó, không để ý tới nó.

Hi Chân ở bên cạnh nhìn nó liền phát cáu, gầm lên như hổ rống: “Đại nhân, không phải một lần hai lần, ngươi thương tổn Linh Linh bao nhiêu lần rồi?! Chính người tự xem xét lại, vậy mà người cũng không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Nhưng Cốt Đầu đồ ngốc này ngay cả 'hổ thẹn' hai từ này viết thế nào nó còn không biết ấy chứ. Tuy mới vừa rồi nó ôm Linh Linh hút ăn cũng khá no, nhưng lúc này bỗng thấy vẫn còn thòm thèm. Cũng phải thôi, trước kia nó ăn được thịt dã thú đã là tốt lắm rồi, nhịn nhiều năm, bỗng nhiên được nếm thức ăn mặn, tư vị kia khó chịu thế nào ai cũng biết. Đến giờ trong lòng nó vẫn còn đang lâng lâng đây.

Hi Chân nhìn cái ánh mắt đầy ẩn ý kia của nó, xem đến sợ nổi da gà. Nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu, đại nhân cũng không phải kẻ phàm ăn, tại sao duy đối với Linh Linh lại thích ý như vậy?

Mà nay Cốt Đầu hút nguyên khí Linh Linh, bộ dáng nó còn thập phần vừa lòng! Hi Chân sợ Cốt Đầu mở miệng liền nhớ thương đến “con mồi”, nghĩ thật nhanh liền túm cổ tay Linh Linh lên định mang nàng đi, cách Cốt Đầu càng xa càng an toàn.

Cốt Đầu vốn đang có chút chột dạ, ni mã nó lúc này lại ngay lập tức chứng nào tật nấy, một phen tóm lại Linh Linh gắt gao giấu trong lòng. Lần này Hi Chân thật sự là gấp đến độ phát khóc: “Đại nhân, buông tha nàng đi, nàng đi theo người sẽ chết mất!”

Cốt Đầu hoàn toàn nghe không hiểu, gắt gao ôm Linh Linh vào trong ngực. Linh Linh cũng không ngạc nhiên gì với hành động của Cốt Đầu, suy yếu cười ôn nhu với Hi Chân: “Đại tỷ tỷ, Cốt Đầu thúc thúc không cố ý đâu, với lại hiện tại cũng chưa có chuyện gì đáng tiếc xảy ra mà.”

Hi Chân yên lặng quay đầu. Muội muội à, cái này gọi là phòng bị cho việc chưa xảy ra đó! Đợi đến khi có chuyện xảy ra mới hốt hoảng thì cũng đã chậm rồi...

...

Nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, mọi người đều khôi phục một ít khí lực, Hư Ngụy cũng bị Mãng Xà tinh lay tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra liền thấy Mãng Xà tinh quỳ gối bên người đang khóc đến mức cặp mắt cũng đỏ bừng, liền ngồi dậy ôm nàng vào trong lòng. Nàng cũng không làm ầm ĩ, ôn thuần để hắn ôm vào trong ngực, ôn thanh mềm giọng dỗ dành. Lại còn ô ô nức nở khóc, ủy khuất: “Hư Ngụy cái đồ rùa con nhà ngươi suýt thì hù chết lão tử...”

Khóe môi Hư Ngụy không khỏi cong lên. Lần này mặc dù bị trọng thương, nhưng trong lòng hắn lại ngọt ngào vô cùng. Thấy Mãng Xà tinh vì hắn khóc đến mức ruột gan như đứt từng khúc, trong lòng hắn liền thỏa mãn, không khỏi thở dài.

Một chữ tình này, nếu không thực sự trải qua, cũng khó mà hiểu được tư vị trong đó. Thật như là cả trăm ngàn kiếp, chỉ hướng về người chẳng màng bản thân.

Linh Linh ôm lấy Lam Dã Du chết thảm, nghĩ nghĩ liền ô ô khóc hai tiếng, nhanh chân chạy tới lay lay tay áo Hư Ngụy: “Sư phụ, người cứu hắn được không?”

Nàng cũng thật không có mắt nhìn, sư phụ sư nương đang ân ân ái ái, vậy mà nàng nhìn cũng không nhìn liền chạy tới phá đám. Hư Ngụy tốt tính trấn an nàng hai câu, Mãng Xà tinh trong lòng Hư Ngụy liền ngẩng lên, quay đầu nhìn Lam Dã Du đã chết thảm, lại nước mắt lưng tròng nhìn Hư Ngụy, đặc biệt thành thật tự thú: “Hắn là bị ta cắn chết.”

Hư Ngụy cọ cọ cái trán của nàng: “Không trách nàng.”

Sư phụ ngươi cũng thật không có tiết tháo! Linh Linh không nói gì xoay người chạy đi, lại tới bên người Lam Dã Du ngồi ô ô khóc lớn.

Cốt Đầu đứng bên cạnh nhìn. Thấy Linh Linh khóc thương tâm khổ sở như vậy, đồ ngốc này cũng không biết là nghĩ tới cái gì, huyết đồng lóe sáng, thế nhưng thông minh đột xuất bỗng nhiên nhanh chóng đem thi thể Lam Dã Du choàng lên người...

Sự tình phát sinh trong nháy mắt, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Cốt Đầu đã lưu loát lột lấy bộ da của Lam Dã Du, mặc lên người... Biến thành Lam Dã Du.

Linh Linh gào khóc, nhảy lên điên cuồng đánh Cốt Đầu. Lam đại nhân bị kích thích quá độ, trực tiếp hai mắt trợn ngược, hộc máu ngất xỉu. Hi Chân cũng gân xanh bạo khởi: ni mã đại nhân! Người còn có thể ngu ngốc đến thế nào nữa? (ngu thật =;=”)

Cốt Đầu cũng ủy khuất vô cùng.

Nó cảm thấy Linh Linh thế mà lại thích hắn (Lam Dã Du đó), đương nhiên nó rất là không vui! Nhưng mà hắn đã chết, Linh Linh sẽ thật thương tâm hội khổ sở, rơi lệ mãi không ngừng, nó lại thực đau lòng. Nếu phủ thêm lớp da của hắn, trực tiếp đứng ở trước mặt Linh Linh, nàng sẽ vui vẻ, không còn khóc nữa. Kết quả thế mà lại bị đánh.

Nó ủy ủy khuất khuất để cho Linh Linh đánh đủ, rồi mới thật cẩn thận giơ tay ra, ôm lấy thắt lưng Linh Linh vào trong ngực, nhẹ nhàng luống cuống dỗ dành nàng, trong cổ họng phát ra âm thanh 'Ô ô...' trấn an.

Hi Chân ở bên cạnh nhìn thấy đầu đầy vạch đen: đại nhân, người cũng thật quá không có tôn nghiêm đi!

...

Bạch Phượng Hoàng bế quan mười lăm năm, hôm nay chính là ngày hắn mừng mừng rỡ rỡ xuất quan.

Tế đàn Phượng lân châu (đại khái là thế giới của thần thú Phượng-Lân) vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều tới chúc mừng. Đồ khốn kiếp Bạch Phượng Hoàng này phe phẩy một cây Bạch Ngọc phiến*. Lão thần từ khắp nơi tới, ngồi ở trong điện Thần Phượng, các loại châu báu ngọc quý phủ đầy trên bảo tọa. Các châu trước phủ sau (châu, phủ là chỉ những vùng quận nhiều người) đến chúc, tân khách cứ liên tiếp tiến vào, mí mắt hắn nâng cũng chưa nâng một chút, một người cũng không để vào mắt.

*Bạch ngọc phiến: Quạt cán bạch ngọc

Tây Vương mẫu nương nương và Thượng đế bệ hạ trước sau đều đưa tới hạ lễ, Bạch Phượng Hoàng quả rất có mặt mũi. Hắn cũng là kẻ kế tục của Xích đế Chúc Dung, lại là Hỏa thần thiên đình đương nhiệm, còn là đại đệ tử đích thân Côn Luân Tây Vương mẫu nương nương truyền dạy, được phong làm Tây Hải Phượng lân châu chủ, cũng là vạn phượng chi vương (nghĩa đen là vua của vạn con phượng hoàng, ở đây còn rộng hơn, tức là vua của toàn loài chim) Phượng vương, hơn nữa còn là Hồng Sắc y(áo đỏ) sủng thần bên cạnh Thượng đế bệ hạ, chưởng quản các vị thần phía nam. Nhiều danh hiệu vang dội như vậy tích lũy lại, cho dù bình thường đồ khốn kiếp này có làm việc chẳng ra sao đi nữa, thì trên dưới đất tứ hải nhân gia, các vị thần tiên không một ai là không mang ý nghĩ muốn nịnh bợ hắn.

Lại nói một lần hắn bế quan đến đùng một cái đã mười lăm năm, đương nhiên hôm nay xuất quan liền nháo ra một trận thế lớn, cứ như hiếu hỉ (việc ma chay cưới hỏi) không bằng.

Đến khi Thần Long tộc đến chúc mừng, ngoài điện giọng tiên sử (người thông báo) bỗng cất cao, xướng lên cao vút hơn nữa.

Bạch Phượng Hoàng tà tà ỷ tay lên bảo tọa, cặp mắt phượng dài hẹp sáng quắc, nheo nheo lại nhìn xuống một đoàn lễ vật đang tiến vào. Không thấy Long nhi (con rồng nhỏ) ở trong đó, ánh mắt hắn liền hơi đổi, đúng lúc này vài vị tiên tử yểu điệu tay cầm lẵng hoa liền tiến ra phía trước, vung cánh hoa bay khắp nơi, một đường tiến vào trong điện.

Làn gió thơm đập vào mặt, hoa bay đầy trời, Long tộc đại công chúa Long Thấm ở giữa làn mưa hoa nhẹ lướt tới, làn váy thiên thanh xoay tròn tiến vào điện, như cánh hoa rơi lại như chú bướm gãy cánh, bay vào trong lòng hắn: “Ngọc lang, ta đã tới chậm.”

Bạch Ngọc Thư chậm rãi phủi xuống cánh hoa rơi đầy trên người, uể oải nhấc cằm nàng, mắt phượng ôn nhu như nước: “Hôm nay là ngày mừng của bản tôn, Long nhi ngươi tới đúng là có chút chậm đó.”

Long Thấm chu miệng làm nũng: “Người đừng tức giận mà, vậy người muốn thế nào mới chịu thôi đây.”

“Như vậy...” Bạch Phượng Hoàng không nói hai lời, cúi đầu liền hôn xuống thật mạnh.

Trước mặt chúng tiên gia, hắn liền không kiêng nể gì như thế, thản nhiên phô bày một nụ hôn dài nóng bỏng, hôn đến mức làm Long Thấm đầu óc choáng váng mềm nhũn như nước nằm lặng trong lòng hắn.

Long Thấm xấu hổ, cả mặt đỏ bừng, vùi mình vào trong ngực Bạch Phượng Hoàng không dám gặp người khác. Tân khác trên dưới như một đều cảm thán: Bạch Phượng Hoàng, đồ khốn kiếp này đúng là mấy ngàn năm mà vẫn như một ngày, quả nhiên là cái tên phong lưu lang chạ, lạt thủ tồi hoa (giơ tay ngắt hoa, ý chỉ lăng nhăng) mà.

Phượng lân châu lớn nhất Tây Hải, tọa ở bên trong Tây Hải, rộng một ngàn năm trăm dặm. Bốn phía quanh châu có nhược thủy(nước mềm, một cọng lông vũ cũng chìm) vây quanh, trên châu có vô vàn con chim phượng hoàng đang trú ngụ, mấy vạn đàn. Lại có ngọn núi xuyên tới bên Tây trì, có tới trăm loại thần dược, cũng nhiều tiên gia trú ngụ. Lại thừa thãi mỹ ngọc, mà ngọc này được tinh tú chiếu xuống hấp thu tinh hoa, nổi tiếng tứ hải.

Ban đêm, giữa Bạch Ngọc yến trong Phượng thần điện rộng nhất Phượng lần châu, Bạch Phượng Hoàng ấy vậy mà thật thất thần không yên lòng. Long Thấm ngồi ở bên cạnh hắn, nũng nịu mềm mại hỏi: “Ngọc lang ngươi làm sao vậy? Hay là thân thể có gì không thoải mái?”

Cặp mắt nàng liễm diễm nhu tình chứa đầy lo lắng. Bạch Phượng Hoàng giơ tay che ngực, lông mi cong dài khe khẽ khép: “Lòng ta thực đau.” Hắn cầm tay nhỏ bé của Long Thấm đặt trên ngực mình, ngữ điệu chân thành: “... Nhớ ngươi nghĩ đến đau.”

Long Thấm thẹn thùng đánh hắn: “Ta... Người ta không phải đang ở bên cạnh người sao? Người còn muốn như thế nào nữa?”

Bạch Phượng Hoàng hơi nhướn mày: “Ngươi nói đi?”

Long Thấm mảnh mai vô lực giơ tay phấn đánh vào trong ngực hắn: “Thực hư hỏng!” (==” sến quá đi mất)

Tân khách của Long tộc ngồi phía dưới ai nấy đều không nhịn được mà da mặt run rẩy, lấy tay áo che mặt không đành lòng nói ra —— công chúa, đại công cao quý bưu hãn của Long tộc chúng ta, vậy mà Bạch Phượng Hoàng đồ khốn kiếp này vừa bế quan ra người liền chạy lên con đường 'Mảnh mai, thẹn thùng, kiều khiếp(đẹp nhu nhược, đẹp vì sợ hãi)... Các loại kiều' không lối về này sao?

Yến hội mới tiến hành được một nửa, cả hai liền lén lút chạy ra ngoài thâu hoan cho thỏa nỗi lòng.

Trăng sáng treo giữa trời, một mảnh ánh trăng sáng tỏ rơi vụn vỡ trên mặt nước, ảnh ngược gợn lăn tăn lấp lóe khắp nơi. Gió đuổi theo sóng, mặt nước đẩy trăng tròn, triền triền miên miên mênh mông ngọn nước xuân, bóng đêm che mờ đường chân trời u tối phía xa…

Ngày tốt cảnh đẹp như thể, nếu không có một phen thủy hỏa (đại công chúa Long tộc là thủy, Bạch Phượng Hoàng là hỏa) giao hòa, không khỏi thật lãng phí.

Hai thân hình nóng bỏng dây dưa dưới tàng cây ngô đồng cổ thụ. Thân cây bị lay động kịch liệt đến phát hoảng, những bông hoa trên cây liên tục rơi xuống, dính đầy trên vạt áo hắn. Dưới ánh trăng, mặt mày hắn an nhàn tĩnh tại như nước, cặp mắt phượng lười biếng ấy chỉ cần thoáng liếc nhìn một cái, cũng khiến người ta trong khoảnh khắc mất đi thần trí.

Long Thấm cũng động tình, thở gấp hổn hển. Bạch Phượng Hoàng đặt nàng trên thân cây cổ thụ thô ráp, có chút thô bạo xé mở vạt áo của nàng. Một bàn tay to không kiêng nể gì vừa chà xát lại nắn bóp trên ngực nàng, hôn lên cái cổ trắng noãn của nàng, để lại không biết bao nhiêu dấu đỏ.

Long Thấm ý loạn tình mê, ngẩng đầu gắt gao ôm hắn. Đồ khốn kiếp này bỗng nhiên buông nàng ra, mắt phượng sáng rực lạnh lùng thản nhiên, không chứa một tia tình dục: “Quên đi, đêm nay không có hứng.”

Long Thấm tức giận đến dậm chân, hận không thể bóp chết hắn!

Bạch Phượng Hoàng tên đáng chết này, từ trước tới giờ nếu hắn tâm tình tốt thì sẽ lời ngon tiếng ngọt dỗ người ta lên tận chín tầng trời, lúc vô tâm vô tình lại có thể khiến ngươi tức phát điên. Mặc dù nàng là vị hôn thê Thượng đế chỉ hôn, với hắn mà nói e là ngay cả con chó cũng không bằng.

Hai người đã làm vị hôn phu, hôn thê đến vài trăm năm, tứ hải bát hoang sớm đã biết. Trừ bỏ một tiệc cưới sau này nhất định sẽ làm, còn lại cái gì có thể cái gì không thể, gì cũng đều làm hết rồi. Long Thấm hận thật hận, nhưng ai kêu nàng yêu hắn, lại đem thân mình cho hắn! Nàng chỉ đành tiếp tục dấn thân trên con đường yểu điệu thục nữ không lối về, thân thể mềm mại mềm nhũn ỷ ở trong lồng ngực hắn, ngón tay vẽ vòng vòng: “Làm sao vậy?”

Bạch Phượng Hoàng lười nói chuyện, thản nhiên tóm lấy tay nàng: “Ngươi đi về trước.”

Là mệnh lệnh.

Long Thấm là đại công chúa bộ tộc Thần Long thủy tổ. Bộ tộc thủy tổ Thần Long bọn họ cao quý như vậy, là con cháu chính tông của Thần Long hồng hoang. Mà nói đến Long thần khởi tổ của bọn họ, thân thế thực sự rất lớn, thế nhưng lại là hồng mông chi sơ trong thiên địa, đại Thần Long đầu tiên được sinh ra từ khi Thần tổ Bàn Cổ khai thiên lập địa cho tới nay( ý bảo là con rồng đầu tiên được sinh ra từ đám khói hồng hoang thời thượng cổ), là đệ tử thượng cổ Nam Hải thần đế. Lúc ấy tứ hải Long tộc còn không biết vừa mới ngo ngoe được sinh ra ở cái xó xỉnh nào đâu, sao có thể uy nghi như bây giờ.

Thần Long tộc thủy tổ bọn họ có xuất thân so với đương kim thượng đế còn cao quý hơn, đi đến đâu cũng được người khác nhìn mặt mũi ít nhất năm sáu phần. Nếu không phải là vì Long Thấm mệnh khổ yêu phải Bạch Phượng Hoàng đồ khốn kiếp này, làm sao có thể để tên khốn này sai sử nàng như vậy.

Long Thấm hít sâu lại hít sâu, nhịn lại nhẫn cố không để mình phát tác. Chỉ là Bạch Phượng Hoàng đồ khốn này không hề có chút ý muốn nào dỗ dành nàng, liền căm giận phất tay áo mà đi.

Trở lại yến hội, vì trong lòng căm giận Long Thấm liền có chút làm càn. Nàng vốn là đại mỹ nhân cả tam giới, Lục đạo tứ hải bát hoang công nhận, nếu không vì có danh hoa có chủ, sớm không biết đã mời đến biết bao ong bướm! Tối nay tâm tình buồn bực, nàng liền uống nhiều mấy chén mà bắt đầu đùa giỡn say rượu, chỉ cần vài cái liếc mắt đưa tình xinh đẹp liền câu tới bên mình biết bao nam thần trẻ tuổi muốn được hầu cận người đẹp.

Long Thấm lòng tự tin nghĩ chỗ kia của Bạch Phượng Hoàng chắc chắn đã bị thương nặng, nên giờ này liền cực độ hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh củng nguyệt(muôn vì sao tôn lên mặt trăng, ý nói vạn người vây quanh một người) này. Ngay lập tức nàng liền lộ ra “bộ mặt thật”, nhanh chóng xé mở làn váy thục nữ, lộ ra bàn chân bàn tay trắng nõn mịn màng, ngay giữa bầy mĩ nam, eo nhỏ thuần thục xoay một điệu múa nghê thường. (bị thích chị này ^&^)

Tới giờ sứ giả Thần Long tộc liền cảm động giơ tay áo che đi khóe mắt rưng rưng: đại công chúa bưu hãn của Thần Long tộc chúng ta, cuối cùng cũng đã trở về rồi ~

...

Bạch Phượng Hoàng một mình đằng vân trở lại chỗ ở của mình trên thiên đình, nhốt chính mình trong Nam hỏa cung, uống rượu giải sầu.

Lúc hắn bế quan liền nghĩ muốn mau chóng dưỡng thân thể thật tốt, tốt rồi mới có thể xuống nhân gian nhìn nàng, vì vậy nên mới dưỡng tốt thân thể như vậy chỉ trong mười lăm năm. Vốn hắn bị phá hủy hơn nửa nguyên thần, trọng thương nặng như vậy, nếu là một kẻ tầm thường e rằng có tu dưỡng một trăm tám mươi năm thì xuống giường cũng không nổi! Nếu không có lòng nóng như lửa đốt muốn nhìn thấy nàng dưới nhân gian, e rằng hắn cũng khó lòng nào có thể phát huy tới trình độ vượt xa người khác như vậy.

Mà nay hắn như nguyện được xuất quan, nhưng lại vẫn giậm chân tại chỗ như vậy.

Tâm tâm niệm niệm rằng nàng đang ở dưới thế gian chờ hắn, hắn lại chỉ có thể ngồi một chỗ trong phủ buồn rầu uống rượu… Trong lòng hắn tất nhiên không còn do dự—— nàng mới đầu thần hồn không được đầy đủ, mà nay đã luân hồi qua chín kiếp, cũng đã dưỡng được hồn phách đầy đủ, mà dung nhan nhất thế ấy, đại để... Đã không còn kém mấy so với trước, hắn thật không rõ liệu khi mình tái kiến nàng, tâm còn có thể tĩnh như chỉ thủy...(mọi người có linh cảm giống ta không… rằng nam phụ thứ 3… tới rồi!!!)

Bạch Phượng Hoàng xoa mi tâm, buông ly rượu, gọi tiên quan cấp dưới tiến vào: “Đưa trần kính cho ta.”

Người này từ mấy trăm năm trước đã xin mượn trần kính của thượng đế. Mà mấy trăm năm gian khổ này, hắn chỉ có thể ở trên trời nhìn nàng dưới trần qua lăng kính… Hắn vẫn chưa nhập hồng trần, lại có thể biết được nhất thanh nhị sở(đại khái là hiểu biết toàn phần) tình huống của nàng. Ngay cả nàng khi nào nàng cai sữa, khi nàng biết nói, khi nàng bắt đầu dậy thì phát dục hắn cũng biết được không sai chút nào.

Bạch Phượng Hoàng người này gần mấy trăm năm nay thường ở trong Tây hải Phượng lân châu, rất ít khi trở lại thiên cung, tiên quan cấp dưới cũng ít khi thấy được mặt hắn. Hôm nay người này trở về chưa gì đã trưng ra cái mặt khó coi, tiên quan liền có chút không yên trong lòng, ôm gương đi ra, ngập ngừng: “Dạ thưa, khụ... Thần tôn, thuộc hạ có một chuyện, không biết có nên nói không?”

Mắt phượng sắc bén thoáng nhìn hắn: “Không nói liền cút xéo đi!”

Vị tiên quan thuộc hạ này, thực rõ ràng lưu loát buông gương sau đó lập tức mượt mà cút đi. Tâm tình Bạch Phượng Hoàng thực phiền chán, vung tay áo mở xem trần kính. Chờ đến khi tình hình của nàng hiện lên trong kính, hắn tức đến suýt lệch cả mũi!

Muội muội ngươi, lại là tên Cốt Đầu phá hoại này dám đụng vào tâm can bảo bối của ta, ngươi không hại ta một lần ngươi sẽ chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.