Chân Tướng Đàn Ông

Chương 17




Ghen tị, thời điểm Tiểu Hoan Hoan nhìn nó, rõ ràng ít đi...

Tiểu tử này cũng chưa sinh ra bé còn để ý như vậy, nếu là ra đời, đây chẳng phải là là...

Hoàn toàn cướp đi tầm mắt của Tiểu Hoan Hoan sao?

Tiểu Nhạc Nhạc cực kỳ không thích như vậy, nhưng nó cũng không ngăn cản được.

Nếu như nói tiểu tử kia xấu xa, tiểu nha đầu là người đầu tiên tức giận.

“Hinh Nhi, trên đường cũng phải cẩn thận một chút...”

Nhìn bọn họ sẽ phải rời khỏi rồi, trong lòng đảo chủ có phần là không bỏ được.

Tà Dịch đã cùng đảo chủ nói, chuyện trên đảo, để cho Uất Trì Tà Tâm nhiều học tập một chút...

Hắn muốn bỏ lại vị trí Thiếu Đảo Chủ, nhưng Uất Trì Tà Tâm cũng không đồng ý.

Lúc này hắn đã trưởng thành, không phải bộ dáng bốc đồng lúc trước.

“Vâng, phụ thân, chúng con cần phải đi...”

Đi Kỳ Thiên quốc, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không để cho người ta thông tri phủ tướng quân.

Tuy nhiên thái độ của Đông Phương tướng quân đối với mình cũng thay đổi không ít, nhưng ở tâm lý bản thân, nàng cũng không tha thứ người nam nhân kia.

Cho dù là ông sai lầm rồi, nhưng...

Nếu để cho nàng gọi ông một tiếng phụ thân, cũng khó khăn.

“Tà Dịch, chiếu cố Hinh Nhi thật tốt, nàng mang bầu...”

Kỳ thật Đảo chủ cực kỳ không muốn để cho bọn họ rời đi. Đông Phương Ngữ Hinh đang mang thai lại vẫn bôn ba như vậy, ông đều có phần đau lòng.

Nhưng đây là chuyện phòng đấu giá, ông biết Đông Phương Ngữ Hinh cũng rất để ý.

Mà còn, Tà Dịch đã từng giải thích qua tác dụng của tấm bản đồ kia với ông, tự nhiên ông cũng chỉ có thể đồng ý bọn họ đi.

Nhưng Mật các này...

Nghĩ đến những tin tức ít đến thương cảm kia, càng như vậy, thì càng làm cho người ta bất an a - -

Đoàn người một lần nữa ra đi, chẳng qua bên người lại ít đi hai người.

Nhìn bên người trống rỗng, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn khó mà tin được nữ vương bọn họ mất tích.

“Ai, Tà Dịch, thời điểm qua năm, không biết mẫu thân có nghĩ tới chúng ta không a... ...”

Đông Phương Ngữ Hinh nằm ở trong lòng Uất Trì Tà Dịch, bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh mang bầu, đảo chủ sợ Đông Phương Ngữ Hinh nghiêng ngả, nên làm cho bọn họ tiếp tục dùng xe ngựa trước kia.

Chẳng qua, cái xe ngựa kia thật vô cùng...

Khoa trương...

Thôi, dù sao người ở trong xe, bọn hắn cũng nhìn không tới, khoa trương chút cũng không có gì.

“Nhất định sẽ nghĩ tới nàng a... Hinh Nhi, nhất định mẫu thân sẽ trôi qua thật tốt...”

Mặc dù tiểu Nhạc Nhạc nói nữ vương không chết, nhưng... Tà Dịch cảm giác khả năng không lớn, nhưng mà đây là nguyện vọng của bọn họ, có phần hi vọng cũng tốt.

U Minh giới, vốn là có vài phần quỷ dị, bỗng nhiên biến mất cũng là có thể.

Nhưng không chính mắt nhìn đến U Minh Vương chết rồi, trong lòng cũng có chút không quá chắc chắn.

Thế nhưng tận mắt thấy thì có ích lợi gì đây?

Như...

Lúc trước, nhìn đến Long Vương chết rồi, bọn họ tự mình động thủ, thậm chí thi thể đều bị Đông Phương Ngữ Hinh luyện hóa, nhưng kết quả cuối cùng, không phải vẫn sống lại như cũ hay sao?

Cuộc sống này quá điên cuồng, cho dù là hắn, cũng có rất nhiều chuyện không thể giải thích.

“Ai, hi vọng như vậy... Tà Dịch, cuối cùng ta cảm giác mật các này...”

Lần này Mật các xuất hiện, vì cái gì liền không người có ý đồ với bọn họ đây?

Hơn nữa, tất cả bọn hắn đi ra thời gian dài như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không thấy được bọn hắn một lần.

Đây thật sự là rất kỳ quái đây?

“Ha ha, nàng quá đa tâm rồi, Hinh Nhi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.