Chân Tình Tương Ủng

Chương 11: Chuyện thi cử




“Mày còn có mặt mũi! Mày còn có mặt mũi xin tha?” Người phụ nữ đó lại cào xé da thịt tôi. “Mày hại con tao, mày hại con tao! Mày còn có mặt mũi cầu xin tha thứ? Mày ngẫm lại anh mày còn đang nằm viện, mày còn xin tha thứ?!”

“Con tao, con tao đã phải đau bao nhiêu hả? Đó là một con dao! Nó đã phải phẫu thuật bao nhiêu lần, chịu bao nhiêu đau đớn! Nơi bụng yếu ớt như vậy còn bị đâm một dao, con tao đã đau thế nào chứ? Mày làm sao biết? Sao biết!”

Móng tay người dì ta đã tiếp tục cào chảy máu hết trên người tôi.

“Aa… Đau quá.Ba,ba van cầu ba cứu con!”

Tôi sợ hãi, nhìn đến người phụ nữ trước mặt là lại nghĩ đến anh, toàn thân phát run, cố ôm lấy chân ba, lại bị ba đá ra.

“Tại sao anh mày bị đâm mà mày một chút cũng không sao?!”

Tại sao..sao? Tôi mở to hai mắt.

Ba hỏi như vậy…là trách cứ sao? Là vì…người bị thương không phải tôi?

Ý tứ đó, có phải là nếu người bị thương là tôi, người nằm trên bàn mổ là tôi chứ không phải anh, thì đã tốt biết mấy?

Nước mắt tôi không khống chế được mà rơi. Bên kia, dì Mạnh đã vào bếp lấy ra một con dao.

“Tiểu Mộng em làm gì?”

Tôi mở to hai mắt, người phụ nữ đó gạt ba qua một bên, túm lấy tay tôi, đem ghì chặt xuống sàn.

“Để nó nếm thử cảm giác, cảm giác bị một dao đâm xuống là thế nào!”

“Không…không cần…”

Tôi giãy giụa, cố gắng giãu giụa, nhưng không tài nào rút được cánh tay ra. Con dao sáng loáng ấy cách tay tôi mỗi lúc một gần.

“Không cần a…”

Tay tôi, tay tôi..

Lúc dì ta đâm một dao xuống, trước mắt tôi rơi vào một khoảng tối tăm.



Sau khi tỉnh lại, bên cạnh tôi không có người, chung quanh một mảng tối đen, từ khe sáng phía trên lọt xuống, tôi nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện mình hình như bị nhốt trong tầng hầm dưới nhà.

Tại sao…đem tôi ném ở trong này?

Tôi chợt nhớ đến liền cúi đầu nhìn nhìn tay mình. Là ngón út bị rách, ngón tay cũng vẫn còn lành nguyên.

Kho chứa đồ dưới này đều là bụi thật dày, tùy tiện hít một hơi đã ngập đầy bụi. Tôi lẳng lặng ngồi, ngồi thật lâu vẫn không thấy bất cứ âm thanh nào truyền đến.

Ba… Tại sao đem tôi nhốt ở chỗ này?

Là trừng phạt sao?

Bụng bắt đầu đói, rất đói.

Tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo ngủ một đêm, hôm sau là lúc nào ngày, lúc nào đêm cũng chẳng biết.

Không có người tới, tôi tựa như bị nhốt ở cái phòng nhỏ tối đen này, bị mọi người quên đi sự tồn tại, có lẽ cứ như vậy chết ở cái chỗ này, cũng vĩnh viễn không có ai biết.

.. Tôi sẽ chết ở cái chỗ này sao?

Tôi đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh khó chịu. Bọn họ là muốn đem tôi nhốt ở trong này, vĩnh viễn, vĩnh viễn, không thả tôi đi ra ngoài sao?

Là muốn để tôi đói chết tại cái chỗ này, chậm rãi hư thối, biến thành một đống xương sao?

Sẽ không… Sẽ không đi…

Ba… Sẽ không tàn nhẫn như thế đi?

Tôi mới là con trai ruột của ba! Tại sao vì trấn an một người phụ nữ, liền đem tôi nhốt ở cái chỗ này?

Ba của tôi… Đã từng rất tốt với tôi, với mẹ tôi cũng tốt lắm.

Tại sao như vậy hả ba? Tại sao biến thành như hiện tại chỉ vì một người phụ nữ mà nhẫn tâm nhìn vợ mất, nhìn con bị người đó hành hạ? Người đó đến tột cùng có mê lực gì? Tôi không hiểu.

Tôi thật sự không hiểu.

Người phụ nữ đó và cả anh nữa, trong mắt ba quan trọng như vậy sao? Đến mức không phân tốt xấu, không hỏi sự tình nguyên do, anh xảy ra chuyện liền muốn lấy tôi ra trút giận?

Tôi ở trong lòng ba, liền như vậy không đáng một đồng sao?

Kỳ thật, hết thảy, rõ ràng liền không phải lỗi của tôi…

Rõ ràng không phải lỗi của tôi a!

Tôi đến tột cùng làm sai cái gì?

Tôi không cố ý tiếp cận Hạ Lệ Ly,cũng không có khơi mào đánh nhau, chuyện đó đổ dồn lên đầu tôi, tôi có biện pháp gì? Tôi lặng lẽ đi ở trong sân trường, đã bị người nhìn không vừa mắt , tôi lại có cái thể làm gì sao?

Không muốn… Không muốn nói.. là anh khiến Hạ Lệ Ly khóc! Hơn nữa chuyện tôi bị đánh, là anh không nghe tôi khuyên, tự trở lại đến đánh đám kia người, trở nên gay gắt mâu thuẫn, dẫn đến ngày hôm sau bọn họ tới tìm chúng tôi trả thù. Sự tình phát triển trở thành như vậy, tôi còn có thể làm cái gì được?

Không phải tôi khiến sự tình đi đến một bước này !

Tôi biết anh là vì bảo vệ tôi, tôi biết anh là vì tôi mới mất nhiều máu như vậy, thế nhưng…

Chính là nếu ngay từ đầu anh nghe tôi không nhúng tay vào, hết thảy căn bản sẽ không như bây giờ!

Tôi không tài nào ngăn cản anh, tôi quỳ cũng đã quỳ, bắt tôi liếm giày tôi đều vì anh mà không hề gì, tôi có thể làm gì đã muốn làm toàn bộ, tôi rốt cuộc sai ở đâu?

Tôi phải thế nào mới đúng?

Tôi phải làm gì để không bị trở thành kẻ gây tội thế này?



-Hết chương 19-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.