Chân Tình Ngàn Năm

Chương 24





Tựa hồ Duẫn nhi đã sớm quen với loại thần thái háo sắc này của nam nhân, đối với Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng mỉm cười.

Khuôn mặt Đường Tiểu Đông đỏ lên, theo bản năng nhấc tay sờ nắn khuôn mặt.

Không biết vì sao, nhìn thấy phong vận diêm dúa lẳng lơ của Duẫn nhi, trong lòng hắn không tự chủ được nhớ tới một nữ nhân khác.

Uhm, thập di thái của lão trượng nhân Lý Lâm Phủ, Liễu Nguyệt Cơ, khí chất của hai người cực kỳ tương tự, không phải là có quan hệ gì đó chứ?

Hắn tự giễu cười cười, sao bản thân mình lại đa nghi như vậy?

Trong lúc sững sờ, chúng đại thần đã sôi nổi lên tiếng, không ngừng nịnh bợ Duẫn nhi, nào là đẹp như thiên tiên, tiên âm của thiên nhiên, cầm kỹ vô song trên đời vân vân, làm người nghe thấy mà muốn buồn nôn.

Địch Diễm lấy khuỷu tay chọt nhẹ hắn một cái, hạ giọng nói:

- Đường huynh đối với nàng không có hứng thú sao?

Đường Tiểu Đông cười khổ, thấp giọng đáp:

- Một đám trong nhà đã khiến ta ăn không tiêu rồi...

Tích Hoa bí quyết chỉ mới luyện đến cảnh giới tầng thứ ba, đã là kim thương bất đảo không sai biệt lắm, uy mãnh tuyệt luận, khiến chúng nữ phủ phục.

Nó dựa vào việc không tiết thân mà đánh lâu dài, nhưng bởi vì Kha Vân Tiên sinh được một đứa con trai, khiến chúng nữ không khỏi hâm mộ, cả đám đều muốn có hài tử, làm hắn phải giơ cờ đầu hàng.

Người máy còn phải hao phí năng lượng, huống chi là người? Cả ngày chinh chiến mấy trận liên, siêu nhân cũng phải mềm a.

Riêng ứng phó trong nhà đã ăn không tiêu, đối với nữ nhân bên ngoài, chỉ cố gắng làm một lần mà thôi, huống chi còn có Dương quý phi, trưởng công chúa Ngọc Chân cùng các nữ nhân có quan hệ mờ ám khác.

Địch Diễm vỗ vỗ bờ vai của hắn, tỏ vẻ đồng tình.

- Đường đại nhân, Vương đại nhân, thiếp thân tự nhận thông thạo cầm nghệ, nhưng chung quy luôn cảm thấy không đàn tấu ra được khúc nhạc hoàn mỹ, thiếp thân luôn vì thế mà nghi hoặc nan giải, hy vọng nhị vị đại nhân có thể chỉ điểm bến mê, thiếp thân vô cùng cảm kích.

Duẫn nhi đứng lên, khẽ chào với hai người.

Vương Ngạo Phong ôm quyền hoàn lễ, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Đông, hai mắt lóe ra thần quang.

Đường Tiểu Đông đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, đây không hề nghi ngờ lại là một sự khiêu chiến.

Lão tử bây giờ đối với mỹ nữ không có hứng thú, đối với chuyện này càng không có hứng thú.

Hắn mỉm cười nói:

- Tại hạ chỉ biết mấy điệu hát dân gian, còn đối với âm luật thì dốt đặc cán mai, hay là để cho ngự sử đại nhân tới đi.

Dương Quốc Trung nghe vậy thầm vui mừng trong lòng, vẫn là hiền chất hiểu lòng người.

Hắn cảm kích cười cười với Đường Tiểu Đông, gật gù nói:

- Khúc nhạc Duẫn nhi tiểu thư đàn tấu đã là tiên âm tự nhiên, nhân gian nào có được, ha ha.

Nịnh nọt rất rõ ràng, không ít đại thần phụ họa gật đầu, nhất thời lại là một hồi vỗ mông ngựa.

Thực con mẹ nó tất cả đều là một đám ba phải, may mắn có thể không cần lên triều nữa, bằng không nghe mấy lời nịnh nọt hoàng đế thì có mà ghê tởm chết người.

Đường Tiểu Đông đột nhiên cảm giác lành lạnh, nguyên nhân có lẽ là vì mấy lời nịnh nọt này a?

Duẫn nhi lườm hắn một cái, mị nhãn mang theo sự bất mãn cùng trách cứ.

Vương Ngạo Phong tràn ngập tự tin cười một tiếng, oang oang xuất khẩu, nói một tràng tri thức về âm luật nhạc lý, cả đám đại thần đều nghiêng tai lắng nghe, ngay cả Duẫn nhi

nghe thấy mà trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra tia sáng kỳ dị,

Đổ mồ hôi, gia hỏa này phun nước miếng hơn nửa ngày, nói toàn là thường thức của âm luật nhạc lý, còn ví dụ ra một đại đội danh nhân, tuy rằng có vẻ hắn học rộng tài cao, nhưng căn bản đối với vấn đề Duẫn nhi đưa ra không có chút tác dụng thực tế nào.

Gia hỏa này là đang khoe khoang rồi.

Loại sự tình này, Đường Tiểu Đông mặc kệ không quan tâm, cùng Địch Diễm chạm cốc uống rượu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Phương diện âm luật, bản thân quả thật dốt đặc cán mai, vốn không có tư cách lên tiếng, hơn nữa đối với mỹ nữ đã sinh ra miễn dịch, không muốn cùng Vương Ngạo Phong tranh phong đấu khí, bảo trì khiêm tốn, để cho hắn tiếp tục phát huy.

Cảm thấy khuỷu tay của Địch Diễm chọt vào, hắn giật mình, thấy Địch Diễm đang nhép miệng, ngẩng đầu, chứng kiến Vương Ngạo Phong đang mỉm cười nhìn chính mình, trên mặt cười đã tràn ngập ý vị khiêu chiến.

Toàn bộ đại thần ở đây đều nhìn về phía chính mình, ngay cả đôi mắt xinh đẹp của Duẫn nhi cũng đang nhìn hắn chằm chằm không chớp lấy một cái.

Con bà nó là con gấu, ý gì đây? Coi ta là người sao hỏa sao?

Hắn không rõ vì sao tất cả mọi người lại nhìn mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Địch Diễm ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói:

- Vương đại nhân đang hỏi Đường huynh về tri thức nhạc lý.

Ta kháo, lão tử mặc kệ ngươi, ngươi thật muốn gây với lão tử trước sao?

Đường Tiểu Đông nghe được mày nhướng lên, thản nhiên nói:

- Ta dường như nhớ rõ, câu hỏi của Duẫn nhi tiểu thư không phải là mấy vấn đề này thì phải?

Một câu khiến khuôn mặt anh tuấn của Vương Ngạo Phong đỏ đậm.

Chúng đại thần sôi nổi gật đầu, tuy rằng Vương đại nhân thao thao bất tuyệt, nói rất rõ ràng rành mạch, nhưng quả thật không liên quan đến vấn đề của Duẫn nhi tiểu thư.

- Vậy Đường công tử có cao kiến gì không? Xin rửa tai lắng nghe.

Vương Ngạo Phong nhìn hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ xấu hổ, hơn nữa có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

Đối với vấn đề của Duẫn nhi tiểu thư, hắn quả thật không thể đưa ra đáp án chuẩn xác, cho nên nói này nói nọ, liên tục nói về âm luật nhạc lý tri thức, quả thật chuyện d sự chú ý của toàn bộ mọi người, đồng thời khoe khoang bản thân mình học rộng tài cao, khiến mắt đẹp của Duẫn nhi tiểu thư tỏa sáng.

Đang lúc dương dương tự đắc, lại bị một câu của Đường Tiểu Đông đâm trúng yếu hại, làm hắn xấu hổ dị thường, vứt vấn đề cho Đường Tiểu Đông, chuyển dời sự chú ý của mọi người, đồng thời muốn xem hắn xấu mặt thế nào.

m luật nhạc lý thi từ, ở phương diện nào hắn cũng cực kỳ tự phụ, bản thân còn trả lời không được vấn đề của Duẫn nhi tiểu thư, làm sao hắn có thể đáp được?

Mỗi người đều biết, Đường Tiểu Đông thường ngâm nga một vài khúc ca kỳ quái, nhưng chưa từng thấy hắn dùng qua cầm tiêu, theo Ngạo Phong Ngạo Phong suy nghĩ, hắn thật sự không biết gì về âm luật nhạc lý.

Thi từ, gia hỏa này quả thật là cao thủ, vừa xuất khẩu liền là tác phẩm kinh thế, điểm này hắn có chút bội phục.

Nhưng hiện tại đang là so kè âm luật nhạc lý, chờ xem hắn xấu mặt thế nào đi.

Đường Tiểu Đông mỉm cười, lạnh nhạt nói:

- Lấy tâm đánh đàn, nhân cầm hợp nhất.

Mọi người ngẩn ngơ, đều cúi đầu trầm ngâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.