Chân Tiên

Chương 1020: Bên ngoài vũ trụ




Ầm một tiếng, Phượng Nữ thối lui ba bước, ngân sắc đấu khí một lần nữa biến thành ám hồng sắc, khóe miệng rỉ máu, nàng đã bị thương không nhẹ. Mà hỏa long nhân tộc trưởng lão Kim Nghê cũng tuyệt không dễ chịu, trước người lại có thêm vài vết thương, tiên huyết không ngừng chảy ra, mặc dù bản thân hắn là hỏa thể chất, nhưng Cửu Ly đấu khí thông qua Ly Thiên thần kiếm phát ra, xâm nhập vào cơ thể, cảm giác tuyệt không dễ chịu.

"A!" Kim Nghê nổi giận gầm một tiếng, thân thể già nua đột nhiên gồng lên, khí thế đại thịnh, xuất một quyền mạnh mẽ hướng về phía Phượng Nữ, ngân sắc đấu khí ngưng tụ thành một khối, giống như đạn pháo hướng cấp tốc vọt tới Phượng Nữ.

Phượng Nữ sắc mặt khẽ biến, đấu khí của nàng lúc này đã vô pháp đạt tới thánh đấu khí cảnh giới, hai tay cầm kiếm, hiện tại chỉ có thể dựa vào ưu thế của Ly Thiên thần kiếm, tranh thủ phá tan đấu khí kia, thế nhưng, nàng hiện tại lại không hề nắm chắc chút nào.

"Ai cũng không được thương tổn Phượng Nữ. Hống ……." Một thân ảnh cao lớn đột nhiên từ bên cạnh phóng ra, trọng kiếm chém mạnh lên ngân sắc đấu khí, đấu khí mãnh liệt bạo tạc khiến vài tên long nhân tộc chiến sĩ chung quanh ngã dạt xuống phía sau. Đột nhiên xuất hiện, thay Phượng Nữ ngăn cản công kích này chính là Tử Thanh Kiếm.

Hiện tại Tử Thanh Kiếm trên người đã xuất hiện biến hóa rõ ràng, mái tóc bồng bềnh đã biến thành đỏ như máu, thân thể cao lớn phồng lên, tiếng thở dốc nặng nề tựa như Thiết Bối địa long, có thể nhìn rõ các mạch máu trên người, tiếp đón một công kích của thánh đấu khí, hắn cũng chỉ bị lún hai chân xuống đất, không hề lùi bước nào.

Kim Nghê vốn đã đưa đấu khí tăng đến trình độ mạnh nhất, kinh ngạc nói: "Cuồng chiến sĩ, là cuồng chiến sĩ?"

Không ai trả lời hắn, Tử Thanh Kiếm một mình đi ra khỏi động khẩu, hai mắt hắn đã đỏ như máu, thần chí mơ hồ chỉ còn nhớ mấy cái tên quen thuộc. Trên thân trọng kiếm thanh quang đại phóng, kiếm quang dài đến ba thước, khí thế không hề kém Kim Nghê chút nào.

Bốn hỏa long nhân chiến sĩ phân biệt từ các phương hướng khác nhau vọt về phía Tử Thanh Kiếm. Trọng kiếm trong tay Tử Thanh Kiếm giống như cây khô, không hề hoa mỹ, khua một vòng, nhất thời, một bức màn thanh sắc quang mang như tường đồng được dựng lên.

Bốn đạo thân ảnh bay ngược lại còn nhanh hơn so với lúc tới, bất quá, lần này là bị đánh bay, tiên huyết vương vãi, bốn long nhân tộc chiến sĩ đã bị thương nặng, mặc dù long nhân thể chất khiến cho bọn hắn không bị mất mạng, nhưng cũng đã cướp đi năng lực chiến đấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tử Thanh Kiếm đứng ở nơi đó, tóc đỏ, mắt đỏ, kết hợp với thanh sắc quang mang bập bùng ở toàn thân, trông tựa như ma thần, song phương đang động thủ cũng ngừng lại, trong lúc nhất thời, hắn trở thành thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Lý Đắc đình chỉ ma pháp, thở hổn hển từng hơi. Sắc mặt tái nhợt cho thấy hắn hiện tại đã rơi vào trạng thái suy yếu, đặt mông ngồi dưới đất, không dám minh tưởng, lấy ra mấy ma pháp quyển trục.

Niệm Băng đi tới bên cạnh Phượng Nữ, trước tiên chuyển băng thành thủy, tạo ra một trị liệu thuật cho Phượng Nữ. Giúp nàng khôi phục kinh mạch bị chấn thương. "Thanh Kiếm đại ca làm sao vậy? Hắn tựa hồ thần chí có chút không tỉnh táo, ta đi gọi hắn quay lại."

"Không." Phượng Nữ ngăn cản Niệm Băng, "Hiện tại ai cũng không ngăn cản được hắn, hắn cuồng hóa rồi."

"Cuồng hóa?" Niệm Băng lần đầu tiên nghe thấy từ này, "Cuồng hóa là có ý gì?"

Phượng Nữ thấp giọng đáp: "Đây là một loại thể chất đặc thù, vạn người không được một, nhất là sau viễn cổ chi chiến, vốn tưởng rằng đã tuyệt tích rồi. Chiến sĩ sau khi cuồng hóa được xưng là cuồng chiến sĩ, từng là binh chủng cực mạnh của nhân loại, đồng thời cũng là binh chủng khó chỉ huy nhất. Bởi vì chiến sĩ sau khi cuồng hóa mặc dù ở năng lực đơn binh tác chiến là kẻ mạnh nhất, thế nhưng, bọn họ cũng có khuyết điểm rất lớn, chính là thần chí cũng giống thân thể đều trở nên điên cuồng, dưới tình huống như vậy, bọn họ không thể phân biệt rõ địch ta. Tự thân pháp lực tăng lên tới cực hạn, da dẻ cứng rắn như sắt, nếu tu luyện đấu khí, đấu khí sẽ đề thăng gấp bội, cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa chỉ biết công kích, đến lúc hết sạch toàn bộ thể lực mới thôi, sau mỗi một lần cuồng hóa, cuồng chiến sĩ sẽ trầm thụy ba ngày. Thật không nghĩ tới, vị bằng hữu này của ngươi cũng là một cuồng chiến sĩ, xem ra, chúng ta còn có chút cơ hội lật ngược thế cờ. Với thực lực vũ đấu gia của hắn mà tiến hành cuồng hóa, kể cả một vũ thánh, cũng không có khả năng dễ dàng thắng hắn, ta vốn không muốn giết chóc, hiện tại xem ra, không động thủ thì không được rồi."

"Phượng Nữ, ta biết ngươi có điều cố kỵ, nếu ngươi không muốn giết người, vậy có thể khiến hỏa long nhân này mất đi năng lực chiến đấu, chỉ cần chúng ta có thể bình an ly khai nơi này là đủ rồi."

Phượng Nữ gật đầu, nói: "Tử Thanh Kiếm một khi phát động thì các ngươi hãy toàn lực công kích, chỉ cần hắn hoặc ta có thể giữ chân trưởng lão kia của đối phương, chúng ta sẽ có cơ hội."

"Sát ----." Tử Thanh Kiếm phẫn nộ gầm một tiếng, trong mắt hắn, địch nhân quan trọng nhất tự nhiên là Kim Nghê, từ trong ý thức, người quan trọng nhất đối với hắn không thể nghi ngờ là muội muội cùng Phượng Nữ, mà vừa rồi Kim Nghê đả thương Phượng Nữ, lúc này, hắn đột nhiên bộc phát, tự nhiên muốn lấy Kim Nghê làm mục tiêu số một.

Trọng kiếm giơ cao, Tử Thanh Kiếm mặc dù lâm vào trạng thái cuồng hóa, nhưng cũng chưa hề quên năng lực của bản thân, ngược lại sử dụng càng thêm thuận tay, thân pháp mà Tử Thanh Mộng lúc trước dùng để đối kháng Phượng Nữ đã xuất hiện trên người hắn, huyễn hóa thành mấy đạo thân ảnh lao về phía vũ thánh Kim Nghê.

Phượng Nữ vừa muốn di chuyển, đột nhiên nhìn thấy một đạo hắc sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, không có quang mang phản xạ, lao thẳng đến Long Linh đang trị liệu cho chúng dong binh. Nàng bất chấp quang mang từ đâu mà đến, thân hình chợt lóe, tới bên cạnh Long Linh, Ly Thiên thần kiếm trong tay đẩy lên cao, đánh bay quang mang sang một bên.

Đinh một tiếng vang, đó là một cây hắc sắc châm, tinh khí thoang thoảng khắp không trung, cho thấy trên châm có chứa kịch độc.

"A! Ngươi tại sao cứu ta?" Long Linh lúc này mới thanh tỉnh lại, nhìn Phượng Nữ không khỏi có chút sững sờ.

Ánh mắt sắc bén của Phượng Nữ hướng về phía hắc châm được phóng ra, đó là sơn lâm rậm rạp, căn bản không tìm được năng lượng gì ba động. Đây cũng không phải hỏa long nhân tộc phát động công kích, là long nhân nhất mạch kiêu ngạo, bọn họ tuyệt không biết dùng độc. Vừa tìm kiếm địch nhân ẩn núp, vừa hồi đáp: "Là Niệm Băng bảo ta bảo vệ ngươi. Ngươi không cần cám ơn ta, muốn cám ơn thì trực tiếp đi cám ơn hắn. Tự mình cẩn thận một chút, có thể còn có địch nhân khác đang ẩn núp ở ngoài."

"Cảm tạ ngươi, ta sẽ cẩn thận." Thanh âm Long Linh rất bình tĩnh, không hề vì sinh mệnh bị uy hiếp mà có gì biến hóa. Tiếp tục trị liệu cho chúng dong binh.

Phượng Nữ lúc trước nói chuyện với Niệm Băng, Tạp Lạc cũng nghe được. Tử Thanh Kiếm bên kia vừa động, hắn lập tức mang theo chúng dong binh lao về phía long nhân tộc phản công, hắn minh bạch, chỉ cần Phượng Nữ có thể phát huy như bình thường, mặc dù đối phương nhân số đông đảo, nhưng cũng không phải không có cơ hội phá vỡ vòng vây.

Tử Thanh Kiếm sau khi cuồng hóa quả thực giống như lời Phượng Nữ, thực lực do hắn hoàn toàn bạo phát pháp lực của mình khiến cho cường giả Kim Nghê trong lúc nhất thời cũng không thể kìm chân hắn. Mà lúc này hắn lại không thể né tránh Tử Thanh Kiếm, nếu không, tộc nhân của hắn nhất định sẽ lĩnh hậu quả, long nhân tộc phòng ngự trời sinh tuy mạnh, nhưng nếu bị cuồng bạo đấu khí đó đánh trúng cũng là trí mệnh.

Tràng diện hoàn toàn rối loạn, Phượng Nữ rốt cục cũng phát uy, Ly Thiên thần kiếm từ thân ảnh duyên dáng huyễn hóa thành vô số kiếm quang, từng đạo kiếm quang đều giống như lưỡi độc xà, kiếm quang lóe lên, từng hỏa long nhân chiến sĩ bị đâm trúng ngã xuống đất. Một lát sau, đã có hơn mười hỏa long nhân chiến sĩ bị mất năng lực chiến đấu.

Áp lực chợt giảm, chúng dong binh mỗi người đều nắm bắt thời cơ, phát huy đấu khí đến cực hạn, dưới sự đái lĩnh của Tạp Lạc, Gia Đặc Lâm và Hoa Nhị ba người phát động công kích về phía hỏa long nhân.

Đột nhiên, vô số hồng sắc quang mang từ không trung lao xuống, mục tiêu chỉ có một, đó chính là Phượng Nữ. Hồng quang phối hợp cực kỳ ăn ý, phong tỏa tất cả các lộ tuyến của Phượng Nữ, bức nàng không thể không dừng lại, dùng Ly Thiên thần kiếm ngăn cản sự công kích của đấu khí kia. Mà hỏa long nhân chiến sĩ cũng nhân cơ hội này một lần nữa tổ chức xông lên, áp chế chúng dong binh môn quay lại động khẩu. Lúc này, Phượng Nữ giống như Tử Thanh Kiếm, đã bị tách ra ở bên ngoài.

Niệm Băng phóng xuất mấy ma pháp để ổn định thế cục, kéo Tử Thanh Mộng lùi về cạnh Long Linh, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên xảy ra biến hóa, Kim Nghê toàn thân đấu khí tăng vọt, một quyền đánh lui Tử Thanh Kiếm, quát to: "Hỏa Long Tường Vân Trận."

Tất cả hỏa long nhân tộc chiến sĩ đang công kích chợt lui về phía sau, mấy trăm người cùng tạo thành một trận thế kỳ quái, trong đó phân ra mười tám hỏa long nhân chiến sĩ tinh nhuệ tập trung vào Phượng Nữ, do một hỏa long nhân tộc mỹ nữ chân dài đái lĩnh tới công kích Phượng Nữ, mặt khác lại có mười tám người tổ chức thành một trận bao bọc Thanh Kiếm, bọn họ chỉ cùng Tử Thanh Kiếm du đấu, không cùng hắn đối diện tiếp xúc, hiển nhiên là muốn tiêu hao thể lực của hắn.

Chúng hỏa long tộc nhân nhanh chóng di chuyển, các chiến sĩ lúc trước bị mất đi năng lực chiến đấu giờ này đã được đưa sang một bên, Kim Nghê trong vòng vây của tộc nhân từng bước đi tới động khẩu, "Cung." Một gã tộc nhân cầm cung đưa cho hắn, những hỏa long tộc chiến sĩ khác đều lập thành từng đội mười tám người, chậm rãi hướng về phía động khẩu.

Mặc dù không có địch nhân công kích, áp lực trên người giảm bớt nhiều, nhưng hiện tại chúng dong binh trong lòng lại vô cùng trầm trọng, bọn họ tuyệt đối không ngờ, mới vừa có một chút cơ hội lại đã bị đẩy lùi.

Phượng Nữ lúc này đã không sử dụng năng lực thánh đấu khí nữa, tốc độ cùng lực công kích của nàng mặc dù cường hãn, nhưng trận pháp do mười tám hỏa long nhân tộc chiến sĩ tạo thành lại phi thường kỳ dị, bất luận nàng công kích hướng nào, cũng đồng thời có chín đối thủ nghênh đón, trong lúc nhất thời tả xung hữu đột, cũng vô pháp chạy ra ngoài.

Kim Nghê không kêu chúng tộc nhân công kích chúng dong binh, tay kéo trường cung, cặp mắt sắc bén dừng ở Niệm Băng. Hắn sớm đã phát hiện, thanh niên không ngừng dụng xuất ma pháp này là căn nguyên khiến chúng dong binh có thể cầm cự tới giờ, chỉ cần hủy diệt mấy ma pháp sư, tình thế lập tức sẽ cải biến.

Kim Nghê quang mang trong mắt sáng rực, tay kéo trường cung, dây cung nhanh chóng căng ra, ngân sắc thánh đấu khí bao vây khắp trường cung, một màn kỳ dị xuất hiện, ngân sắc đấu khí từ tay phải đang kéo cung kết thành hình, đấu khí biến thành một mũi tên nhọn, "Long -- Dẫn -- Tiễn --." Phát hiện ngân quang đột nhiên lóe lên, Niệm Băng cảm thấy ngực co rút lại, tên chưa đến, thân thể hắn đã có cảm thụ mãnh liệt, không hề do dự, Niệm Băng quyết định thật nhanh, phát động Song Sắc Băng Phong Cầu có uy lực hộ thân cực mạnh, trực tiếp nghênh đón tên. Chúng dong binh cũng không nhàn rỗi, Tạp Lạc, Gia Đặc Lâm cùng Hoa Nhị nhảy lùi lại, muốn chặn mũi tên kia, thế nhưng, tên do đấu khí hình thành lại bay đi theo một đường cong duyên dáng, lướt qua bọn họ, mục tiêu vẫn là Niệm Băng.

Song Sắc Băng Phong Cầu có thể ngăn trở thánh khí chi tiễn? Đáp án là không thể, trong tiếng nổ ầm, Song Sắc Băng Phong Cầu bị đấu khí đánh tan tạo thành băng phấn đầy trời, ngân quang lao qua, đi tới trước người Niệm Băng mười thước. "Cẩn thận." Tử Thanh Mộng nhan bước lên, thanh sắc đấu khí phóng ra, chuẩn bị thay Niệm Băng ngăn cản mũi tên, ưu thế lớn nhất của Thúy Mạc Tao Nhã đao pháp chính là tốc độ, một phiến thanh sắc quang mạc hình quạt ngăn trước người Niệm Băng, thế nhưng, lại vẫn là không đủ, đinh một tiếng vang nhỏ, Thúy Mạc Tao Nhã biến mất, Tử Thanh Mộng nắm chặt đoản nhận, kêu một tiếng rồi bay lên, nàng chỉ là đánh lên mặt bên của mũi tên mà đã bị đánh bay lên, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, ánh mắt tuyệt vọng đã xuất hiện trong đôi mắt đẹp.

"Không." Long Linh xoay người che ở trước Niệm Băng, ánh mắt của nàng chứa đầy nỗi kinh hoảng, nhưng cũng không phải bởi vì sắp gặp phải đấu khí tiễn, mà là bởi vì an nguy của Niệm Băng. Chấn động toàn thân, Long Linh đột nhiên phát hiện mình bị kéo mạnh, ngay sau đó, truyền đến trân đau đớn đến tận tâm tủy, thân thể ngã về phía trước, lảo đảo vài bước mới giữ vững thân hình.

Niệm Băng đối diện với Long Linh, trên vai phải của hắn đã xuất hiện một lỗ đầy máu, thân thể hoàn toàn bị một tiễn kia xuyên qua, may mắn là sau vài lần ngăn cản, lực công kích của Long Dẫn Tiễn đã giảm bớt, hơn nữa Thúy Mạc Tao Nhã thay đổi phương hướng của nó, lúc này mới giúp Niệm Băng thoát khỏi uy hiếp trí mạng, mặc dù như thế, uy lực còn lại của Long Dẫn Tiễn vẫn có thể xuyên qua thân thể hắn, tiên huyết phun ra, Niệm Băng không do dự đem một trị liệu thuật phủ lên người mình, máu lúc này mới ngừng một chút.

"Không, không thể." Thanh âm của Long Linh run rẩy, đau đớn sau lưng đã giảm bớt, nàng lúc này mới ý thức được lúc trước xảy ra chuyện gì. Nàng che ở trước người Niệm Băng, Niệm Băng lại từ sau lưng ôm lấy nàng, Long Dẫn Tiễn xuyên qua vai Niệm Băng rồi đâm lên người nàng rồi mới biến mất. Mà nàng lúc này ngoại trừ một chút đau đớn ra, không có thương thế gì nữa.

Niệm Băng cười khổ nói: "Đây là kết quả tất nhiên, Linh nhi, tới đây, ngươi trị liệu so với ta tốt hơn, giúp ta cầm máu, lúc này, sợ là chúng ta khó thoát tai kiếp rồi."

Long Linh vội vàng chạy tới bên cạnh Niệm Băng, nàng dùng trị liệu thuật chụp lên vết thương to chừng cái chén trên bả vai Niệm Băng, sau đó xé bố y trên miệng vết thương ra, "Bối tâm, bối tâm đâu? Ta hôm qua đưa cho ngươi bối tâm, ngươi tại sao không mặc?" Thanh âm của Long Linh trở nên dị thường kích động, "Chẳng lẽ, ngay cả thứ ta cho ngươi, ngươi cũng ghét sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.