Chấn Thiên Kiếm Phổ

Chương 8: Thất Tinh Bắc Đẩu trận




Nghe tiếng, Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt dừng chân quay đầu lại nhìn về phía người ngăn Khúc Thừa Trạch.

Một thiếu niên áo lam, tướng mạo tuấn tú, mặt mày phảng phất giống như mới tỉnh ngủ, khóe môi lại nhếch lên mang theo vui vẻ, cũng không phải loại hình đặc biệt tuấn mỹ, nhưng ngoài ý muốn lại làm cho người thoạt nhìn rất khoan khoái.

“Ô, Lưu thiếu, làm sao ngươi lại tới Hắc Chỉ thành này rồi?” Khúc Thừa Trạch kinh hỉ nhìn thiếu niên áo lam trước mắt, con mắt lóe sáng.

Được xưng là Lưu thiếu, thiếu niên áo lam nhẹ nhẹ cười, duỗi ngón tay chỉ vào một đôi nam nữ đang dựa vào tường trong đại sảnh: ” Chúng ta mới vừa ở Hắc Chỉ thành giao nhiệm vụ, đợi chút nữa liền chuẩn bị trở lại học viện rồi, ngược lại tiểu tử ngươi như thế nào lại chạy đến đây rồi?”

Khúc Thừa Trạch nhún vai, hướng về phía Lưu thiếu chỉ chỉ Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt: ” Ta tới đây làm hạ nhân cho hai vị đại tiểu thư kia ấy mà.”

Dạ Nhiễm nhướng lông mày, nói với Khúc Thừa Trạch: “Còn không vào trong an bài phòng?”

Tập Diệt Nguyệt cùng Dạ Nhiễm liếc nhau, đáy mắt có vẻ rất vui, cũng cao ngạo nhìn Khúc Thừa Trạch: “Bổn tiểu thư muốn rửa mặt, còn không mau mau an bài?”

“Vâng, ta đi ta đi”. Khúc Thừa Trạch ai oán nhìn Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt một chút, lại hướng về phía Lưu thiếu nói: “Lưu thiếu, chúng ta cũng là đến học viện quân sự đấy, không ngại có thể đi cùng chứ?”

Lưu thiếu nhướn nhướn mày, không trả lời, chỉ là vỗ vỗ bả vai Khúc Thừa Trạch, một đôi con ngươi hàm ý sắc bén liếc mỗ Khúc, sau đó liền mỉm cười quay người trở lại quán rượu, lúc ngangTập Diệt Nguyệt cùng Dạ Nhiễm, xa cách mà đạm mạc nhẹ gật đầu.

Dạ Nhiễm nhàn nhạt gật đầu đáp lễ. Tập Diệt Nguyệt nhún vai, không nhìn thẳng Lưu thiếu, đại tiểu thư nàng nhiều người không thích, thêm hắn vào cũng không nhiều lắm, thiếu hắn đi cũng không ít.

Ngồi xổm trên bả vai Dạ Nhiễm, đáy mắt Tạp Tạp lại hiện lên một vòng hung quang, lại thoáng qua chốc lát, Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ quan tâm người cùng nàng không quan hệ, đại gia hắn tuy khó chịu nhưng cũng sẽ không đi sinh khí với một người xa lạ.

Khúc Thừa Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, gọi 30 võ giả của mình cùng tiến vào quán rượu.

Người phụ trách quán rượu lập tức nghênh tiếp, đối với Khúc Thừa Trạch cung kính hành lễ: ” Thiếu chủ.”

Khúc Thừa Trạch nhẹ gật đầu nói: “An bài ba mươi gian phòng, chuẩn bị kỹ nước tắm, à, lại chuẩn bị thêm chút đồ ăn.”

Người phụ trách ghi nhớ sau đó xoay người phân phó xuống dưới, sau đó một đám tiểu nhị phục vụ dẫn bọn người Dạ Nhiễm hướng gian phòng từng người tiến hành tẩy trần.

Dạ Nhiễm rửa mặt xong ra khỏi phòng, liền có một vị tiểu nhị dẫn Dạ Nhiễm đến một gian sương phòng trên lầu ba.

Đi vào phòng, Dạ Nhiễm nhìn thấy Khúc Thừa Trạch tinh thần sảng khoái ngồi trên ghế dựa, ngắm nhìn ngoài cửa sổ.

Khúc Thừa Trạch nghe tiếng mở cửa, đảo mắt liến thấy Dạ Nhiễm, nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền: “Ngồi trước, đợi Tập Diệt Nguyệt đến chúng ta có thể ăn cơm rồi.”

Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, ngồi xuống đối diện Khúc Thừa Trạch.

Tạp Tạp từ trên bờ vai Dạ Nhiễm nhảy xuống, hóa thành hình người ngồi trên mặt ghế, nhìn trên mặt bàn toàn là đồ ăn, nước miếng đều đều chảy ra, đảo mắt đáng thương nhìn Dạ Nhiễm: ” Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia thật đói…”

Không chờ Dạ Nhiễm nói chuyện, cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, đổi lại một thân màu vàng kim nhạt quần lụa mỏng, Tập Diệt Nguyệt ngẩng cao cái cằm lên đi đến, thẳng đường đến bên người Dạ Nhiễm ngồi xuống.

“Người đến đông đủ rồi, ăn cơm thôi!” Khúc Thừa Trạch cầm chiếc đũa, thiếu bước nước miếng chảy ra, hắn thật sự là đã sớm đói bụng rồi.

Tạp Tạp cầm đũa nghiêng đầu nhìn Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm không động đũa, Tạp Tạp cũng sẽ không ăn trước.

Dạ Nhiễm cùng Tập Diệt Nguyệt hai người nâng đũa gắp đồ ăn cách mình gần nhất, sau đó Tạp Tạp cùng Khúc Thừa Trạch hai người cũng nhanh chóng bắt đầu ăn.

Ăn nửa chừng, Tập Diệt Nguyệt nhìn Khúc Thừa Trạch: ” Khúc béo, nam nhân vừa rồi là người nào?”

Khúc Thừa Trạch nuốt thức ăn trong miệng, nhấp một ngụm trà, con mắt lóe lên: ” Lưu Thiên Sám, đệ tử ưu tú năm thứ ba học viện quân sự, các ngươi không cần để ý thái độ của hắn, cái người kia ghét nhất đúng là đại tiểu thư thế gia.”

Tập Diệt Nguyệt nghe vậy xùy ~ cười một tiếng: “Chẳng lẽ hắn lại từng bị thế gia đại tiểu thư nào tổn thương qua hay sao?”

Khúc Thừa Trạch cười hắc hắc, ăn một miếng cơm: ” Ngươi đoán coi như không sai. Bên trong học viện quân sự một nửa là có quyền thế, đích thị là thiên tài, một nửa khác là thiên phú cao nhưng lại không có bối cảnh hùng hậu, là đệ tử đặc chiêu ( đặc biệt chiêu tuyển), Lưu Thiên Sám thuộc về loại thứ hai.”

Tập Diệt Nguyệt dường như chợt nhớ tới cái gì, đảo mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm: ” Dạ Nhiễm, ngươi cùng Quân Mặc Hoàng là quan hệ như thế nào?”

Trước kia, những người áo lam là thủ hạ của Quân Mặc Vũ, bắt Dạ Nhiễm cũng là vì Quân Mặc Hoàng, chẳng lẽ Dạ Nhiễm cùng Cẩn Vương tàn nhẫn Quân Mặc Hoàng kia có quan hệ gì sao?

Nghĩ đến Quân Mặc Hoàng, con ngươi đen của Dạ Nhiễm dần dần ôn hòa, cười nhạt nói: “Quan hê tình nhân”

” Phốc….”

” Phốc …khục ….. khục!”

Tập Diệt Nguyệt đang nuốt một ngụm rau xanh, bị bốn chữ của Dạ Nhiễm khiến cho nghẹn tại cổ họng, khó chịu ho lên.

Mà Khúc Thừa Trạch thì làm một miệng nước trà trực tiếp phun ra!

Nói đùa gì thế! Quan hệ tình nhân?

Hai người nhìn điệu bộ tươi cười, yếu đuối tuyệt mỹ của thiếu nữ Dạ Nhiễm, không thể tin được nàng vậy mà cùng đại lục thượng nhân, người nghe thấy tên mà tái mặt, Cẩn Vương tàn nhẫn có quan hệ, mà lại là quan hệ tình nhân thân mật nhất?

Toàn bộ Thương Minh đại lục, ai không biết Minh Vực Cẩn Vương Quân Mặc Hoàng đối với nữ nhân là hung danh? Phàm là nữ nhân dám tiếp cận hắn, giờ khắc này đều không ngoại lệ cùng ngồi một chỗ ở Minh Giới uống trà rồi, Quân Mặc Hoàng có tình nhân, tin tức này so với việc trời đổ mưa màu đỏ còn làm người ta hoảng sợ hơn đó có được không?

Tập Diệt Nguyệt cắn răng một cái, ánh mắt kiên định nhìn Dạ Nhiễm nói: “Về sau ta sẽ bảo hộ ngươi! Quân Mặc Hoàng nếu dám khi dễ ngươi, ta , Tập Diệt Nguyệt nhất định phải làm cho toàn bộ Minh Vực quốc khó coi!”

Tập Diệt Nguyệt thường xuyên lưu lạc trong cái tầng lớp thượng lưu của Thương Minh đại lục, đối với Quân Mặc Hoàng tính cách lạnh như băng, khủng bố bá đạo như vậy, nàng thấy, Dạ Nhiễm tốt đẹp như vậy làm sao có thể để nam nhân độc lãnh kia mang đi được.

“Đúng đúng đúng, Dạ Nhiễm, Khúc gia chúng ta mặc dù chỉ là thế gia buôn bán, nhưng là muốn theo Minh Vực quốc bảo vệ một người vẫn còn có thể đấy” Khúc Thừa Trạch cũng liền vội vàng gật đầu nói, Quân Mặc Hoàng hắn đã từng thấy qua một lần, chỉ riêng khí thế thôi cũng làm cho hắn thiếu chút nữa quỳ xuống rồi.

Dạ Nhiễm dở khóc dở cười nhìn Diệt Nguyệt thiếu nữ cùng Khúc thiếu niên, thật sự không biết nên cảm động mới tốt hay là nên bất đắc dĩ mới phải đây.

Tạp Tạp từ trong bát cơm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóe miệng còn dính mấy hạt cơm, sợi tóc màu tím bạc theo động tác Tạp Tạp mà bay bay, trên mặt tràn đầy khinh thường: “Thôi đi ba ơi….. (Bạch Miêu Tử: tác giả viết vậy mà!! T.T~~ Nhã Vy: có tỉ làm chứng *lau mồ hôi*) chỉ bằng Quân Mặc Hoàng hắn cũng dám khi dễ Nhiễm Nhiễm của bổn đại gia? Hắn còn kém xa lắm cơ!”

Đối với Quân Mặc Hoàng, hắn, Manh Tạp Tạp đến nay đúng thực là có một ngàn một vạn cái bất mãn, cùng hắn tranh Nhiễm Nhiễm, vốn không thể tha thứ! Hừ!

Quân Mặc Hoàng nếu dám khi dễ Nhiễm Nhiễm vậy lại càng tốt hơn, trực tiếp để Nhiễm Nhiễm đem hắn đá bay, cho nốc-ao luôn, hắn Manh Tạp Tạp đại gia lại lần nữa tìm cho Nhiễm Nhiễm một nam nhân tốt hơn. Dù sao Ngân Vũ thúc thúc lựa chọn con rể có thể không chỉ là một mình Quân Mặc Hoàng.

Một bữa cơm, ở trong lòng Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch là hoảng sợ, ở trong lòng Dạ Nhiễm là bất đắc dĩ, ở trong lòng Tạp Tạp là xì mũi coi thường, rốt cục cũng kết thúc rồi.

Ra khỏi Hắc Chỉ thành, 30 võ giả hộ tống Khúc Thừa Trạch, Dạ Nhiễm, Tập Diệt Nguyệt cùng Tạp Tạp hướng về học viện quân sự thẳng tiến!

Trên đường đi, mọi người đi một chút lại ngừng một chút, vốn là lộ trình chỉ là mười ngày, đơn giản bị mọi người đi thành hai mươi ngày, đến học viện quân sự ở Thiên Sĩ thành vừa lúc là mồng 1 một tháng tám ngay lúc tân sinh báo danh.

Sau khi 30 võ giả đưa ba người đến học viện quân sự, liền nghe theo Khúc Thừa Trạch mà quay trở về.

Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp hóa thành hình dáng tiểu bạch cầu, mồng một tháng tám đến quán rượu Khúc gia nghỉ ngơi một ngày, sau đó mồng hai tháng tám ba người một đường thẳng đến địa điểm báo danh củahọc viện quân sự.

Xếp hàng tới trưa, xong, ba người cuối cùng thành công đưa lên thư đề cử, đã trở thành đệ tử tạm thời của học viện quân sự.

Rạng sáng mồng ba tháng tám, thời gian báo danh chấm dứt.

Buổi sáng mồng bốn thàng tám, Dạ Nhiễm, Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt ba người ở trong tiểu tổ một ngàn người, cùng với chín tiểu tổ ngàn người khác triển khai vòng thứ nhất của khảo thí nhập học.

Tạp Tạp ngồi xổm trên vai Dạ Nhiễm, nhìn một ngàn đệ tử tạm thời, chậc chậc khen ngợi: “Nhiễm Nhiễm, gần ba ngày mà tuyển nhận một vạn người, chậc chậc, học viện quân sự thật đúng là không tầm thường!”

Dạ Nhiễm lắc đầu: “Học viện quân sự hàng năm lấy tối đa năm trăm đệ tử. Trong một vạn người, ít nhất phải đào thải chín ngàn năm trăm người”

Tập Diệt Nguyệt cùng Khúc Thừa Trạch nghe được lời Dạ Nhiễm nói, sắc mặt cũng nghiêm trọng lên, thiên phú của bọn hắn thực lực không kém, nhưng tại học viện quân sự này là nơi thiên tài tụ tập, quả thực không đáng nhắc tới, cho nên muốn thành công lấy được tư cách nhập học, bọn hắn nhất định phải cố gắng cố gắng càng cố gắng.

” Oa, có mỹ nữ!” Bên trong đội ngũ hình vuông một ngàn người, không biết là ai hô một tiếng, ánh mắt mọi người đều hướng phía trước mà nhìn.

Nhìn xem, ở đây phần đông là thiếu niên đều không khỏi phun ra chút máu mũi, ngay cả các vị thiếu nữ cũng có chút ít mặt đỏ tới mang tai.

Một ngàn người đội ngũ hình vuông chỉ thấy bọn họ đều nhìn lên bậc thang phía trước, đứng vững một vị vóc người đẹp đến bất ngờ, đường công chữ S xinh đẹp làm cho người ta kinh hãi, đích thị là một nữ nhân, eo thon hài hòa với mông vểnh lên, tóc dài tới eo, dưới lông mày là một đôi mắt xinh đẹp yêu mỵ, mũi nhỏ tinh xảo, môi đỏ mộng hấp dẫn vô cùng.

Thân mặc một bộ đồ lụa mỏng màu xanh, giữa hai khe núi lộ ra ngoài, hai đùi trắng nõn dưới lụa mỏng thoắt ẩn thoắt hiện, lúc giơ tay nhấc chân cũng bày ra một dạng phong tình cùng mị hoặc.

Nữ tử này… Là ai? Trong tâm thiếu niên thiếu nữ ở đây đều đang suy tư vấn đề này.

“Ha ha….. suy nghĩ ta là ai à?” Nữ tử vung tay lên, sau lưng xuất hiện một ghế tựa xanh ngọc, chậm rãi ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, khóe môi nữ tử giơ lên một độ cong mị hoặc, thanh âm mềm yếu tê tê, êm dịu liên tục, không khỏi làm cho tâm thần người ta lay động.

“Khanh khách…” thanh thúy êm tai hơn nữa là từ môi son nữ tử phát ra tiếng cười tràn ngập hấp dẫn, tâm trí mọi người có chút không tập trung, lại nghe được lời nữ tử nói….

“Ta…. chính là giáo quan của các ngươi nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.