Chấn Thiên Kiếm Phổ

Chương 29: Huyết Hoa động chủ




Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Tạp Tạp hóa thành cục lông tròn vo ngồi xổm trên vai Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm nhanh chóng hướng địa điểm tập hợp của học viện quân sự mà đi.

Đáy mắt Quân Mặc Hoàng có vẻ ngưng trọng, đem Dạ Nhiễm giao cho mấy người Tập Diệt Nguyệt vừa chạy đến bên người, nói với Dạ Nhiễm: “Ta đi xem chuyện gì xảy ra, ở chỗ này chờ ta.”

Thấy Dạ Nhiễm gật đầu, sau khi Quân Mặc Hoàng đối với mấy người Tập Diệt Nguyệt gật đầu xem như chào hỏi qua, liền biến mất trước mặt họ.

“Đội trưởng, đoán chừng chúng ta lại sắp có nhiệm vụ rồi.” Liễu Phi Tiếu khóe môi cười yếu ớt kia, lúc này đã biến thành cười khổ, những ngày này không biết ngày đêm gấp rút lên đường, còn không có một chút thời gian nghỉ ngơi thì lệnh triệu tập khẩn cấp lại đến rồi.

Khúc Thừa Trạch suy sụp, tiếp đó bày ra bộ mặt em bé, mí mắt rũ xuống, thật sự vừa mệt mỏi lại rất cực khổ a ..

Ngược lại Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu tinh thần lại vô cùng phấn chấn mở to hai mắt, nhiệm vụ nhanh như vậy lại sắp rơi xuống rồi sao? Nhiệm vụ lúc trước hai người bọn họ là đại triển thân thủ, đợi chút nữa nhiệm vụ được đưa ra, bọn họ không thể không phát huy một phen.

Ánh mắt Dạ Nhiễm đảo quanh mọi người đang tập trung ở đây, trong đó đại bộ phận tân sinh đã đến rồi, hàng phía trước lại là một số đội ngũ lão sinh thực lực cường hãn, liếc qua liền chú ý, Bát Giai, Cửu Giai, những đỉnh phong võ giả sau này đều xuất hiện ở chỗ này.

Bỗng nhiên, một vòng màu đỏ xâm nhập vào trong tầm mắt của Dạ Nhiễm, thiếu niên kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Dạ Nhiễm, quay đầu, trong đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần mỉa mai, khóe môi chậm rãi câu dẫn ra một nụ cười lãnh liệt, cánh môi im ắng động đậy, ánh mắt trở lại đặt trên người Dạ Nhiễm.

Mộc Hi Trần, Dạ Nhiễm nheo mắt lại, vừa rồi Mộc Hi Trần không tiếng động nói, nàng nhìn rất rõ ràng, hắn nói: “Ta nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.”

Đối với Mộc Hi Trần, Dạ Nhiễm luôn luôn có một loại cảm giác không nói nên lời, với thiếu niên nguy hiểm như vậy, Dạ Nhiễm vẫn là quyết định, có thể tránh được thì tránh.

Về phần cái mệnh lệnh trước mắt đem toàn bộ đệ tử học viện quân sự triệu tập lại, Dạ Nhiễm ngẩng đầu, chẳng lẽ là Ma Tộc xâm lấn rồi?

Sự thật chứng minh, suy đoán của Dạ Nhiễm thật là chuẩn xác, nhìn không thấy bóng người, chỉ nghe được âm thanh phóng khoáng hùng hậu của một lão giả vang lên bên tai: “Ma La tộc không biết sống chết lại lần nữa xâm lấn, các tiểu tử, kìm nén lâu như vậy, đến phiên các ngươi đại triển thân thủ rồi!”

Ba người Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu con mắt nhất thời sáng lên, thật là Ma La tộc tiến công sao? Bọn họ có thể ra chiến trường rồi?

Ánh mắt Liễu Phi Tiếu cũng mang theo vài phần kích động, đi vào học viện quân sự, bọn họ chính là trên chiến trường Nhân Ma, thống thống khoái khoái giết địch.

Bây giờ điều bọn họ chờ đợi, đã muốn trở thành sự thật rồi sao?

Trong ánh mắt Dạ Nhiễm cũng mang theo vài phần mong đợi, giết chóc trên chiến trường hoàn toàn chính xác là điều nàng đang hướng tới. Nhìn thấy vẻ mặt của bốn đội viên nhà mình, Dạ Nhiễm cười cười, những tiểu gia hỏa này không khỏi cao hứng quá sớm đi.

Dù sao chỉ là tân sinh được huấn luyện một tháng, học viện quân sự sẽ để cho bọn họ ra chiến trường hay sao?

“Khu biệt thự xuất động ba đơn vị tiểu đội, mỗi đội dẫn đầu một đơn vị đội ngũ tân sinh, tiến lên trợ giúp chiến trường.” Âm thanh chủ nhân, lần nữa mở ra một cánh cửa ánh sáng cho những tân sinh.

Dạ Nhiễm nhướng lông mày, ba đơn vị đội ngũ tân sinh này, chẳng lẽ chính là bọn họ ba tiểu đội đã hoàn thành nhiệm vụ?

“Ta nghĩ là chúng ta có lẽ có cơ hội đi.” Dạ Nhiễm đối với bốn đồng đội của mình vừa cười vừa nói.

“Thật sự?” Âm thanh Tập Diệt Nguyệt hỏi đầu tiên, thật sự có thể chứ?

Lần này, không đợi Dạ Nhiễm trả lời, thân ảnh Quân Mặc Hoàng đã xuất hiện trước mặt mấy người Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng nhìn bốn đôi mắt sáng ngời, ho nhẹ một tiếng, nói: “Các ngươi là một trong những tiểu đội sẽ xuất chiến.”

“Vạn tuế!” Hai kẻ dở hơi Khúc Thừa Trạch cùng Tập Diệt Nguyệt thoáng một cái nhảy dựng lên, bàn tay trên không trung đập một cái.

“Dẫn đầu đội ngũ các ngươi, là đơn vị kia.” Quân Mặc Hoàng vừa duỗi ngón tay chỉ vào một đơn vị đội ngũ năm người ở phía trước vừa lãnh đạm nói.

Mấy người Dạ Nhiễm nhìn theo ánh mắt của Quân Mặc Hoàng, thần sắc năm người lập tức đông lạnh.

Không vì cái gì khác, đơn giản là trong cái đội ngũ Quân Mặc Hoàng vừa chỉ kia, chính là cái tên thiếu niên áo đỏ âm nhu lại âm tàn kia, không phải Mộc Hi Trần thì là ai?

“Nhất định phải?” Dạ Nhiễm khiêu mi hỏi Quân Mặc Hoàng, phải đi theo tiểu đội của bọn họ?

Quân Mặc Hoàng ngược lại là không biết Dạ Nhiễm bọn họ cùng Mộc Hi Trần kia từng phát sinh chuyện, nhẹ gật đầu: “Đây là viện trưởng tự mình an bài.”

Chẳng qua Quân Mặc Hoàng lúc ấy cũng không phản đối thôi, ở trong mắt hắn đơn vị đội ngũ sẽ dẫn đầu tiểu đội của Dạ Nhiễm kia, có đủ thực lực cùng kinh nghiệm, đối với mấy người Dạ Nhiễm là an toàn.

Chỉ là, Quân Mặc Hoàng là vô luận như thế nào cũng không nghĩ được bởi vì như vậy mà sẽ có nhiều hơn một tình địch khó có thể đối phó.

Bằng không, đoán chừng hắn là tự mình ra trận, cũng quyết không để cho Mộc Hi Trần dẫn đầu tiểu đội của bọn Dạ Nhiễm.

“Vậy thì cứ như vậy an bài.” Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, đã an bài như vậy rồi, thì cứ như thế đi.

Lãnh đạm nhìn lướt qua Mộc Hi Trần, đáy mắt Dạ Nhiễm hiện lên một tia nguy hiểm, nàng không muốn cùng người đó là địch, nhưng không có nghĩa nàng sẽ sợ hãi người đó là kẻ thù.

Quân Mặc Hoàng chú ý thấy biểu lộ không đồng dạng như vậy của mấy người Dạ Nhiễm, thật sâu cuối đầu nhìn Dạ Nhiễm: “Không thích thì nói, ta sẽ giúp ngươi đổi.”

Dạ Nhiễm lắc đầu, khóe miệng giơ lên một nụ cười: “Không cần, càng là những thứ không biết mới càng thú vị, không phải sao?”

Ba đơn vị đội ngũ tinh anh của khu biệt thự, mang theo ba đơn vị đội ngũ tân sinh ở nhà trệt, triển khai hành trình chiến trường Nhân Ma lần thứ nhất của bọn người Dạ Nhiễm.

Sáu đơn vị đội ngũ đứng ngoài cửa lớn của học viện quân sự, một vị nam giáo quan trẻ tuổi đứng trên không, nhìn sáu đơn vị đội ngũ, nghiêm túc nói: “Các tinh anh của khu biệt thự, mang bọn tân sinh này đi hiểu được cái gì mới chính là nghiêm túc chiến tranh cùng giết địch! Muốn là nhân tài của học viện quân sự, chính là lớn lên trong máu tươi!”

Năm người Dạ Nhiễm, đi theo sau tiểu đội của Mộc Hi Trần, nghe thấy một tiếng tân sinh khó chịu hít sâu một hơi.

Ánh mắt Dạ Nhiễm nhìn xéo qua hai đơn vị đội ngũ tân sinh ở hai bên trái phải, trong đó một đơn vị tất cả đều là thiếu niên, một đơn vị khác là bốn nam một nữa, thực lực là Tứ Giai và Ngũ Giai không đồng đều.

Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu liếc nhau, nhìn thấy ngưng trọng trong mắt nhau, như vậy so sánh, thì bình quân thực lực của đơn vị đội ngũ bọn họ là yếu nhất.

“Tinh anh, mượn tinh anh khí độ đến.” Nam giáo quan nhàn nhạt nói xong câu này, sau đó ngón trỏ và ngón giữa khép lại, thổi một tiếng huýt sáo.

Kế tiếp, bọn người Dạ Nhiễm đã nghe được vài tiếng chấn triệt kêu to, phi Thiên Bằng, ba con phi Thiên Bằng trưởng thành Lục Giai đáp xuống trước mặt bọn họ.

Thể tích của Phi Thiên Bằng vô cùng khổng lồ, hai cái tiểu đội mười người ngồi trên một cái Phi Thiên Bằng cũng không cần chen chúc. Hiển nhiên năm người Dạ Nhiễm cùng tiểu đội của Mộc Hi Trần ngồi trên một con Phi Thiên Bằng.

Phi Thiên Bằng theo lệnh của nam giáo quan hạ xuống, lập tức bay lên trời.

Khúc Thừa Trạch không ngồi vững, liền ngã lên người Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm đưa tay nâng Khúc Thừa Trạch dậy.

“Tân sinh chính là tân sinh, đúng là đủ đần độn.” Một thiếu niên thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi bên cạnh Mộc Hi Trần nhìn thoáng qua Khúc Thừa Trạch khinh thường nói.

“Này, ngươi ….” Tập Diệt Nguyệt tính tình không tốt nghe thấy ngữ khí cùng lời nói như vậy, bỗng chốc tức giận muốn rống lên.

Dạ Nhiễm giữ chặt tay Tập Diệt Nguyệt, nhàn nhạt nở nụ cười: “Diệt Nguyệt, thời điểm hắn làm tân sinh chắc là bị chửi thảm rồi, hiện tại chịu đựng trở thành lão già, tự nhiên muốn cảm thụ được cảm giác khinh thường người khác, đối với loại người này, để ý tới làm gì?”

Lúc Dạ Nhiễm nói những lời này, ánh mắt đều không có nhìn tới đơn vị đội ngũ kia, hoàn toàn coi thường và miệt thị, càng là nói trúng tâm lý cùng suy nghĩ của những người khác.

Cho nên, đương nhiên đơn vị đội ngũ tinh anh này bị một câu của Dạ Nhiễm, làm cho tức giận.

Chỉ là có một người, lại vào lúc đó nở nụ cười, nụ cười mê hoặc tà mị, dung nhan xinh đẹp, Mộc Hi Trần nhìn thoáng qua bốn người trong đội ngũ của hắn, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn, thì đáy mắt lạnh như băng lại càng nhiều: “Chỉ là một câu, đã làm cho các ngươi mất lý trí rồi sao?”

Lúc này Dạ Nhiễm mới lần đầu tiên nhìn về đội ngũ tinh anh của khu biệt thự.

Trừ bỏ đội trưởng Mộc Hi Trần đã sớm nhìn thấy qua, còn có ba nam một nữ khác.

Trong đó thiếu niên vừa mới mở miệng lúc nãy thoạt nhìn có vài phần thô cuồng cùng cao ngạo, hai thiếu niên khác là một cặp song sinh tướng mạo tuấn mỹ, ba thiếu niên này đại khác mười bảy mười tám tuổi. Cuối cùng là một thiếu nữ, đại khái khoảng mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú ngược lại khiến Dạ Nhiễm cảm giác có vài phần quen thuộc.

“Dạ Nhiễm, chúng là đi ra chiến trường, một sơ sẩy sẽ có thể chết trên chiến trường, ta không hi vọng phải nhìn thấy hai tiểu đội sẽ có bất kỳ xung đột nào nữa.” Mộc Hi Trần giương mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, đây là câu nói đầu tiên Mộc Hi Trần nói với Dạ Nhiễm từ lúc bắt đầu đến giờ.

Dạ Nhiễm vuốt ve Tạp Tạp đã ngủ say trong lòng, dương môi khẽ cười: “Chỉ cần đội viên của Mộc đội trưởng không tìm tân sinh chúng ta gây chuyện, là được.”

Làm như không nghe thấy hàm ý mỉa mai trong lời nói của Dạ Nhiễm, Mộc Hi Trần lần nữa thu lại ánh mắt, nhìn về phía bầu trời rộng lớn, đáy mắt hẹp dài lóe ra ý tứ hàm xúc không biết tên.

Trên đường đi, hai tiểu đội không hề nói chuyện với nhau, cơ bản tự giới thiệu, cũng là không có. Tiểu đội tinh anh vần như cũ đối với bọn họ khinh thường, bọn người Dạ Nhiễm tự nhiên sẽ không tự đi tìm mất mặt.

“Sắp tới chiến trường rồi, theo sát chúng ta.” Năm người Mộc Hi Trần đứng lên trên Phi Thiên Bằng, quan sát thấy chiến trường dưới chân thành thị đã bị phá hủy hơn phân nửa.

Năm người Dạ Nhiễm cũng đứng lên, mắt cúi xuống nhìn dưới chân, hít sâu một hơi, mày nhíu chặt.

Chiến tranh, cho tới bây giờ đều là tàn nhẫn như vậy.

Ba con Phi Thiên Bằng đáp xuống ba chỗ khác nhau trong quân doanh, bọn người Dạ Nhiễm vừa mới nhảy xuống Phi Thiên Bằng, một vị tướng sĩ đã được an bài nghênh đón cung kính chạy ra đón chào:

“Các vị đại biểu tôn quý của Học Viện Quân sự, tướng quân ở trong lều chờ các vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.