Chấn Thiên Kiếm Phổ

Chương 15: Xác chết ngập Tô gia trang




Edit: Tiểu Linh

Beta: Nhã Vy

Bị một đám đệ tử kia bao vây ở giữa, thiếu niên may mắn đạt được lệnh bài nhưng lại gặp vận bất hạnh, cái thân thể mập mạp kia, mặt tròn như em bé, mắt đen sáng ngời, không phải Khúc Thừa Trạch thì là ai?

Chẳng nói những người khác, Dạ Nhiễm e là cũng muốn bỏ đá xuống giếng một phen, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại là một trong số ít người nàng nhận thức tại Dị Giới.

Cái này, nàng chẳng những sẽ không bỏ đá xuống giếng, mà còn phải cứu Khúc Thừa Trạch ra, sau đó giúp cái bánh bao thơm ngon Khúc thiếu niên này tìm được nơi ẩn nấp.

Lúc này, Khúc thừa Trạch đứng tại chỗ, lệnh bài đang nắm trong tay, gương mặt bình tĩnh luôn mang theo dáng cười tỏa nắng, nhìn chín thiếu niên thiếu nữ đang vây trước mặt hắn, hắn quả thực phiền muộn muốn lật bàn!

Không hiểu là hắn đã dẫm phải cái gì, sau đó một đạo hồng quang đột nhiên hiện lên, tiếp theo một cái lệnh bài bay về phía hắn, chờ lúc hắn kịp phản ứng thì trên tay đúng là lệnh bài của Học Viện Quân Sự, và hắn bị bao vây.(Nhã Vy: =))))))))))).Không biết nên nói anh may mắn hay là quá nhọ nữa.~~~)

Ánh mắt Khúc thiếu niên mang vài phần giảo hoạt đảo tứ phía tìm kiếm chỗ đột phá, lúc ánh mắt lướt qua Dạ Nhiễm, nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó lộ ra một nụ cười so với khóc còn muốn khó coi hơn với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm mắt liếc Khúc Thừa Trạch, bước chân ngừng ngay lại.

“Giao ra lệnh bài!” Một vị thiếu niên áo lam ánh mắt như thiêu đốt nhìn lệnh bài trên tay Khúc Thừa Trạch, cao giọng ra lệnh.

Khúc Thừa Trạch nghe vậy, khóe mắt giương lên, đáy mắt rõ ràng có khinh thường cùng mỉa mai: “Ngươi xác định nếu cho ngươi thì về sau, ngươi có thể an toàn ra khỏi nơi này?”

Thiếu niên áo lam nhìn ánh mắt nguy hiểm ở bốn phía, cắn cắn môi, không nói thêm gì nữa, hiện tại ở trong tu viện này, mỗi người bọn họ đều là địch nhân, không có cái gọi là bằng hữu, chiến hữu.

Bọn họ chỉ là đối thủ! Là địch nhân!

“Ha ha ..” Tiếng cười lười biếng tà mị vang lên sau lưng mọi người.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy khóe môi Dạ Nhiễm hiển hiện một tia cười yêu tà, thanh âm êm tai từ trong đôi môi hoàn mỹ phát ra: “Tất cả mọi người đã muốn đạt được một cái lệnh bài này, vậy không bằng chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?”

Khúc Thừa Trạch nghe được Dạ Nhiễm nói chuyện, tảng đá lớn trong nội tâm được thả xuống, hắn tin tưởng, chỉ cần Dạ Nhiễm ra tay, miếng lệnh bài này tuyệt sẽ không rơi vào tay người khác.

Phần tín nhiệm này từ đâu mà đến, hắn không biết, bằng kinh nghiệm từ khi ở núi Hắc Chỉ đến giờ, phần tín nhiệm đã mọc rễ trong lòng hắn phảng phất cũng đã thay đổi một cách vô tri vô giác.

“Trò chơi gì?” Mở miệng chính là một thanh y thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt tịch mịch nhìn chằm chằm vào Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm khiêu mi, trực tiếp đi đến phía trước, đi đến chỗ cách Khúc Thừa Trạch khoảng ba mét, quay người chỉ vào Khúc Thừa Trạch nói: “Để cho hắn đem lệnh bài ném ra ngoài, ai cướp được coi như của người đó, như thế nào?”

Trên khuôn mặt ngạo nghễ tuyệt mỹ mang theo nụ cười tà mị, trong thanh âm phảng phất giống như xen lẫn mê hoặc, làm cho mọi người cùng gật đầu.

“Tất cả mọi người đã đồng ý, như vậy …” Dạ Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía Khúc Thừa Trạch, âm thanh lãnh đạm nói: “Ba giây sau ngươi đem lệnh bài ném ra ngoài, thế nào?”

Khúc Thừa Trạch gật gật đầu, nhìn về phía mọi người: “Ba giây sau ta ném lệnh bài, ai cướp được coi như của người đó!”

Mọi người ở đây đều là thiếu niên thiếu nữ, cũng không có quá nhiều tâm địa gian xảo, mọi người vốn cảm thấy đoạt đồ vật của Khúc Thừa Trạch rất đủ mất mặt, hiện tại đề nghị này xác thực đối với bất luận kẻ nào trong số họ đều có lợi.

Cho nên, mọi người cũng không hề có ý kiến, gật gật đầu biểu thị đồng ý.

Dạ Nhiễm thấy một màn như vậy, đáy mắt rõ ràng có vui vẻ, trên tay cũng đã chuẩn bị kỹ càng một viên đan dược màu đen.

“Ba” Khúc Thừa Trạch đem tay đang nắm lệnh bài giơ lên, mở miệng đếm.

Mọi người nín thở, thật sâu nhìn theo lệnh bài, điều chỉnh tốt toàn thân cao thấp lực lượng, tất yếu một kích tất trúng!

“Hai!”

“Một!”

Vừa dứt lời, Khúc Thừa Trạch lập tức đem lệnh bài trên tay hướng không trung bên ngoài ném ra, mọi người cũng đồng thời lập tức bay về phía không trung.

Nhưng mà ———–

Đúng lúc này, Dạ Nhiễm lập tức phi thân đến, lập tức bóp nát viên đan dược màu đen, một làn sương mù trắng dày đặc hiện ra, chặn tầm mắt mọi người!

Đợi đến lúc sương mù dày đặc tan đi, mọi người đồng thời há hốc mồm nhìn nơi đã sớm trống trơn trước mặt, cả một đám suýt chút nữa đã cắn cả vào lưỡi!

Hồng y thiếu nữ kia, tuyệt đối là cùng một nhóm với tên mập mạp kia!

Đáng chết, bọn họ lại bị lừa!

Lúc này, Dạ Nhiễm đã sớm lôi kéo Khúc Thừa Trạch chạy trốn ra ngoài 1km

Dạ Nhiễm đem Khúc Thừa Trạch ném trên một thân cây, cách xa Khúc Thừa Trạch khoảng 5 mét, thở hổn hển há to mồm: “Ta nói Khúc thiếu niên, ngươi đây là vận cứt chó gì a!”

Khúc Thừa Trạch bất đắt dĩ có vài phần ủy khuất, giơ khẩu lệnh bài trong tay nói: “Ta không biết dẫm phải cái gì, sau đó lệnh bài kia liền ở trên tay rồi, ta cũng phiền muộn a!”

Dạ Nhiễm một hơi không thuận, nhìn Khúc Thừa Trạch dở khóc dở cười, tiểu tử này thật đúng là vận khí cứt chó đi!

“Ta không thể ở lại cùng ngươi quá lâu, nếu không hai ta đều sẽ bị loại bỏ, đến đây ngươi có thể đảm bảo chính mình không bị mấy người vừa rồi tìm được không?” Dạ Nhiễm nhìn Khúc Thừa Trạch, mỗi câu mỗi chữ đều cắn răng hỏi.

Khúc Thừa Trạch cười hắc hắc, sờ sờ cái mũi nói: “Ta cũng không phải ăn không ngồi rồi, mũi này vẫn là rất linh đấy, cho nên mùi của những người kia ta đều nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không gặp lại!”

Dưới chân Dạ Nhiễm lảo đảo một cái, tiểu tử này không đơn giản dẫm nhằm cứt chó, cả năng lực mũi chó đều có đi!

“Vậy ngươi tìm chỗ nào an toàn ở lại, kiên trì năm ngày là được.” Dạ Nhiễm nói xong câu đó, quay người muốn rời đi, lại bị Khúc Thừa Trạch gọi lại.

“Cám ơn ngươi. Dạ Nhiễm.” Khúc thiếu niên chân thành ở sau lưng Dạ Nhiễm nói mấy chữ này.

Từ ngữ cứng ngắc, biểu đạt không ra. Khúc thiếu niên lòng tràn đầy cảm kích. Ơn cứu mạng, rồi ơn giúp đỡ hắn, liên tục hai lần, hắn thiếu nợ Dạ Nhiễm chính là cả đời này sợ cũng không trả hết.

Thân thể Dạ Nhiễm đưa lưng về phía Khúc Thừa Trạch dừng một chút, khóe môi chậm rãi giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ, bước nhanh ra khỏi đó, nàng cũng không muốn bởi vì cái này bị Học Viện Quân Sự nắm được đuôi nói hai người bọn họ kết giao.

Khúc Thừa Trạch thật sâu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Dạ Nhiễm biến mất không thấy nữa, mới thu hồi ánh mắt, quay người, tìm kiếm nơi có thể an toàn ẩn nấp.

Trong phòng quan sát, ánh mắt Quân Mặc Hoàng thâm thúy, thậm chí mang theo vài phần sát ý nhìn về phía Thiên Tứ bà bà cùng Lưu Dược viện trưởng.

Thiên Tứ bà bà không để ý đối với Quân Mặc Hoàng phất phất tay: “Thiên Tứ bà bà ta ba trăm năm qua mới nhìn trúng đệ tử, nàng càng mạnh, ta càng ưa thích!”

Lưu Dược viện trưởng lúc này đã muốn khóc rồi, một mầm non tốt như vậy, mắt hắn như thế nào lúc ấy cứu giúp lại chối bỏ thế nhỉ!

Nhìn ánh mắt sát ý của Quân Mặc Hoàng, Lưu Dược bĩu môi: “Người thiếu nữ Dạ Nhiễm này, là một nhân tài, lão phu mới không có nông cạn như vậy.”

Quân Mặc Hoàng thấy hai người quả thực đã thừa nhận, mới thu hồi ánh mắt, trong con ngươi thâm thúy cuồn cuộn sóng lớn, đan dược sư ở Thương Minh đại lục rất lạc hậu, hắn không thể nghĩ được nếu tài luyện đan của Dạ Nhiễm truyền ra, như vậy trong đại lục sẽ xảy ra cái dạng sóng gió gì!

Hắn hiện tại hận không thể trực tiếp đi vào đem Dạ Nhiễm bắt cóc rời đi, có lẽ cũng còn may là ở Thương Minh đại lục, nếu là Ma La tộc biết tới năng lực luyện đan của Dạ Nhiễm, như vậy ..

Ở trong rừng.

Dạ Nhiễm cũng không biết nhất cử nhất động của nàng ở trong tu viện làm cho nội tâm ba người Quân Mặc Hoàng nổi lên sóng gió như thế nào, nàng chỉ là ôm Tạp Tạp bắt đầu tìm kiếm lệnh bài trên đường đi.

Trong rừng, nguy hiểm lúc nào cũng theo sau bất cứ ai.

Dạ Nhiễm mới vừa đi được không bao lâu, chợt nghe một âm thanh hổ gầm cực lớn, vang lên ở phía sau nàng!

Thân thể Dạ Nhiễm cứng lại, hít thở sâu một hơi, vừa quay người, cự hổ đột nhiên mở lớn miệng đầy máu phóng tới trước mặt Dạ Nhiễm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.