Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 49




“Thả chúng ra.”

Đôi mắt thâm thúy của hắc y nhân như ngưng tụ băng, khẽ mím môi nhìn vào thanh sam nam tử cắp lấy đứa bé. Cả người tản mát ra lệ khí làm cho người khác sợ hãi. Được lắm, lại có người có thể ở dưới mí mắt Diệu bút thư sinh hắn mang đi người hắn muốn bảo vệ.

“Huynh đài.” Biểu tình thanh sam nam tử lạnh lùng, cũng không sợ hãi sự lãnh lệ của Thượng Quan Minh.

“Chúng ta không có ác ý với hai đứa bé này, chỉ là muốn dẫn chúng đi gặp một người. Huynh đài hà tất phải đối địch với chúng ta.”

“Hừ—“ Thượng Quan Minh hừ lạnh. “Thiện hay ác đều là các ngươi nói, ta làm sao biết các ngươi nói thật hay giả? Ngươi nói các ngươi không có ác ý, vậy các ngươi có trưng cầu ý kiến của cha mẹ chúng hay không?”

“Cha mẹ?” Nam tử áo lam mang theo kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.

“Phu phụ Tiêu Dao Vương là cha mẹ của chúng sao?” Hừ, rõ ràng không phải là cha mẹ mấy đứa trẻ.

“Đúng vậy, họ chính là cha mẹ của chúng ta.” Không đợi Thượng Quan Minh nói chuyện, Tả Hữu Tinh đã mở miệng. Có lẽ họ không phải là cha mẹ ruột thịt cho chúng sinh mệnh, nhưng tình yêu của họ đối với nó và muội muội lại không hề ít hơn so với cha mẹ thân sinh. Còn cha ruột thì sao? Nó chỉ nhớ rõ ông ta tuyệt tình từ bỏ bọn họ, làm cho mẫu thân không thể không vì sinh tồn của bọn họ mà bôn ba khắp nơi, để đến cuối cùng đau ốm mệt mỏi mà chết. Trong đôi mực đồng tràn đầy oán hận đối với người cha ruột.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp cha ruột của mình ư?” Thanh sam nam tử đột nhiên mở miệng, nặng nề nói, vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Thượng Quan Minh cùng Tả Hữu Tinh đều ngẩn ra, chẳng lẽ hai người này là người của cha ruột nó sao?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tả Hữu Tinh đột nhiên gật đầu với Thượng Quan Minh.

Thượng Quan Minh sửng sốt, ý tứ của nó là muốn đi gặp cha ruột của mình ư?

Tả Hữu Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào thanh sam nam tử.

“Ta muốn gặp ông ta.” Giọng nói thản nhiên, nhưng mà chỉ có chính nó mới hiểu được trong lòng mình có bao nhiêu kích động. Nó muốn hỏi ông ta vì sao lại vứt bỏ họ? Vì sao lại tới tìm chúng?

“Được.” Thanh sam nam tử không nghĩ tới nó lại có thể đáp ứng, sớm biết thế đã không cần phí nhiều công sức như vậy.

“Viễn, hắn ta làm sao bây giờ?” Nam tử áo lam dùng kiếm chỉ vào Thượng Quan Minh.

“Thả hắn.” Người nói lại là Tả Hữu Tinh.

Thanh sam nam tử nhìn Tả Hữu Tinh, cũng gật đầu.

“Thả hắn đi.”

Thượng Quan Minh nhìn thoáng qua Tả Hữu Tinh, mũi chân điểm xuống, bóng dáng màu đen bay lên, biến mất trong đêm trăng.



Nguyệt Diễm quốc

Hương khói lượn lờ, gió hạ thoảng qua.

Trên giường lớn bốn trụ vàng, Nguyệt Minh Nhất nằm ở trên đó, đôi mắt thâm thúy có chút thất thần, ngơ ngác nhìn vào đỉnh giường, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt.

Thái giám tổng quản ở ngoài điện nghe thấy tiếng ho khan truyền đến từ trong tẩm cung, cái trán tràn đầy nếp nhăn càng nhăn lại. Ai, thân thể hoàng thượng càng ngày càng kém rồi, thái y không ngừng chẩn trị lại đành chịu tâm bệnh khó chữa.

Ánh mặt trời trở nên nóng bức, rực cháy mặt đất.

Mấy đạo bóng dáng từ trong ánh mặt trời nóng sáng dần dần đến gần, nhìn kỹ một chút, lại là hai thị vệ cận thân Độc Viễn, Độc Mạc bên cạnh hoàng thượng.

“Công công, hoàng thượng có ở bên trong không?”

Thanh sam nam tử Độc Viễn ôm một thân hình phấn nộn, hẳn là một tiểu nữ oa đi.

“Có.” Thái giám tổng quản gật đầu, khi ánh mắt lướt qua nam oa bên cạnh Độc Mạc thì sửng sốt.

“Nó, nó là?” Trời ạ, nhìn khuôn mặt này rõ ràng là phiên bản thu nhỏ lại của hoàng thượng. Ngón tay thái giám tổng quản chỉ vào Tả Hữu Tinh, kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

“Chúng là người hoàng thượng muốn tìm.” Độc Mạc thản nhiên nói.

Tả Hữu Tinh không nói gì đưa mắt liếc nhìn thái giám tổng quản, mâu quang chẳng qua là lẳng lặng nhìn cánh cửa tẩm cung đang khép kín kia, tựa hồ ngay cả hoàng cung vàng son lộng lẫy cũng không ở trong mắt nó.

“À, à.” Thái giám tổng quản ý vị gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ chúng chính là tâm bệnh của hoàng thượng ư? Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển, hắn bỗng xoay thân hướng vào trong phòng bẩm báo.

“Bẩm hoàng thượng, Viễn thị vệ, Mạc thị vệ đã hồi cung.”

Nguyệt Minh Nhất nằm ở trên giường nghe thấy, trong phút chốc thần thái đã trở lại trong mắt. Bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, vội vàng hướng ra bên ngoài hô, “Mau truyền.” Bọn nhỏ đã trở về rồi sao?

“Viễn thị vệ, Mạc thị vệ, hoàng thượng truyền hai người vào trong.” Thái giám tổng quản nghe giọng nói hoàng đế đã khôi phục tinh thần phấn chấn, trong lòng cũng cao hứng lên.

Độc Viễn, Độc Mạc gật đầu, mang theo hai đứa bé đẩy cửa ra tiến vào trong.

Tả Hữu Tinh mím chặt môi, khi nghe thấy giọng nói của Nguyệt Minh Nhất, trong lòng nhịn không được run lên, người kia chính là phụ thân của nó sao? Không ngờ ông ấy lại là hoàng đế, trong cái đầu nho nhỏ là một mảnh hỗn loạn. Đối diện ở ngay trước mắt, nó lại không biết nên phản ứng như thế nào. Mơ màng theo sát bọn họ đi vào.

Chi két—

Trong nháy mắt đẩy cửa cung ra, Nguyệt Minh Nhất cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài. Theo hai bóng dáng quen thuộc bước vào, thân hình nho nhỏ kia cũng rơi vào trong ánh mắt của hắn, bọn nhỏ chính là con của hắn ư? Một thân hình nhỏ phấn hồng được Viễn ôm vào trong ngực, dường như đang ngủ. Nhìn không rõ bộ dạng của nó, hẳn là một bé gái rất đáng yêu. Có phải cũng xinh đẹp giống Nhu Nhi hay không? Ánh mắt thâm sâu bắt đầu nổi lên sương mù, mông lung. Nhẹ nhàng chuyển dời, ánh mắt rơi đến trên người tiểu nam đồng mặc bạch sam, lệ trong mắt cũng nhịn không được rơi xuống, Tinh Nhi đã lớn như vậy rồi. Mơ hồ nhớ lúc hắn rời đi, Tinh Nhi mới có năm tuổi mà thôi.

“Tinh Nhi—“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.