Chân Nhân Không Lộ Tướng

Chương 13




“Bổn cô nương không tiếp các ngươi.”

Dứt lời, bóng dáng màu trắng đã biến mất trước mặt mọi người.

Thái hậu phịch một tiếng ngồi xuống ghế, cẩm bào viền vàng quét trên mặt đất, tay đặt trên tay vịn không ngừng run rẩy, lồng ngực phập phồng, cả người tức đến run lên.

“Mẫu hậu bớt giận.”

Hoàng hậu Thượng Quan Mị đi đến phía sau thái hậu vuốt lưng cho bà, đôi mắt quyến rũ cũng hiện lên tia bất ngờ. Không nghĩ tới Tiêu Dao Vương phi kia lại dám kháng chỉ, hơn nữa nàng ta còn là một nữ tử có thân thủ bất phàm.

“Thái hậu bớt giận.”

Bọn thị vệ nhìn thấy thái hậu tức giận đến trợn trừng mắt, sợ tới mức quỳ xuống đất, thở mạnh cũng không dám, nhất thời, cả đại điện yên lặng như ve sầu mùa đông.

Thái hậu thở hào hển, vươn tay chỉ đám thị vệ. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xiên vào loang lổ trên đất, hộ giáp màu vàng lóe ra kim quang chói mắt, cũng như lệ quang sắc bén trong mắt bà.

“Các ngươi, một đám ăn hại. Ngay cả một người cũng không bắt được.”

Đám thị vệ cúi thấp đầu, trán gần như chạm đến mặt đất. Hận không thể đào một cái lỗ trên đất cho bọn họ biến mất trước mắt thái hậu. Có điều bọn họ cũng không lường trước được Tiêu Dao Vương phi là người luyện võ, cực kỳ kinh ngạc, đều nói Tiêu Dao Vương là một quả hồng mềm yếu ớt, không ngờ lại lấy một nữ nhân cường hãn, chậc chậc, nếu như hai người cãi nhau, không chừng Tiêu Dao Vương còn có thể bị phạt quỳ cũng nên.

“Thái hậu bớt giận.” Trần ma ma nhanh chóng dâng trà cho bà.

Thái hậu tiếp nhận ly trà nhấp nhẹ một ngụm, lại giận dữ quở trách đám thị vệ.

“Đều quỳ ở nơi này làm gì, còn không mau lăn ra ngoài bắt nàng ta đến đây cho ai gia.”

“Vâng, vâng…”

Bọn thị dùng cả lăn lẫn bò ra ngoài điện, bộ dáng hốt ha hốt hoảng như vậy lại chọc cho thái hậu nổi giận.

“Hừ, một đám ngu xuẩn.”

“Mẫu hậu bớt giận, thần thiếp cho rằng Tiêu Dao Vương phi kia không chạy ra khỏi hoàng cung được. Thần thiếp chỉ sợ—“ Bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn thái hậu.

“Sợ cái gì?” Thái hậu khiêu cao mi, vẻ mặt ngạo nghễ. “Sức nàng cũng chạy không thoát được lòng bàn tay của ai gia.”

“Đây là đương nhiên.” Hoàng hậu cười phụ họa lấy lòng bà, sau đó mím môi, nụ cười tan đi. Sầu lo hiện lên trên gương mặt. “Thần thiếp là lo lắng vạn nhất nàng ta đi lung tung lại đụng trúng hoàng thượng, ở trước mặt bệ hạ đem thị phi lẫn lộn, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến hoàng thượng sinh lòng ngăn cách với mẫu hậu.”

Vẻ mặt thái hậu ngưng trọng, vỗ vào tay vịn đứng dậy, lạnh giọng nói.

“Đi, chúng ta cũng đi theo nhìn xem.”

“Vâng, mẫu hậu.” Trong con ngươi của hoàng hậu Thượng Quan Mị âm thầm xẹt qua tia đắc ý, đỡ thái hậu đi ra ngoài.



Ánh mặt trời nóng rực, hương hoa thanh thuần, bướm bay nhẹ nhàng. Hoàng cung xa hoa lộng lẫy chìm trong ánh nắng, càng hiện ra sự to lớn hùng vĩ. Mà Bắc Tiểu Lôi giờ phút này lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, đưa tay lau mồ hôi chảy ra trên trán. Đôi mắt đen láy nhìn bốn phía, mím môi, không vui hét lên.

“A, là tên quỷ nào xây hoàng cung lớn như vậy? Ta muốn ra ngoài thì làm thế nào đây?

Trước mặt có hai thiếu nữ mặc cung trang đang bưng mâm đựng trái cây đi tới, nhẹ nhàng cười.

Nhãn tình Bắc Tiểu Lôi sáng lên, vội nghênh đón.

“Hai vị cô nương, xin hỏi muốn xuất cung thì phải đi như thế nào?”

Hai cung nữ kinh ngạc nhìn Bắc Tiểu Lôi, xem trang phục cũng không giống người trong cung, nhưng nếu nói là một vị nữ quyến của quan viên cũng không giống. Nàng sẽ không phải là hạng người nho nhỏ đi? Hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau, người ta nói không thể nhìn người qua tướng mạo, các nàng cũng đoán không ra nữ tử xa lạ trước mắt này là ai? Do dự không đáp.

Bắc Tiểu Lôi thấy hai cung nữ chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng chằm chằm, nhịn không được nhăn mày. Các nàng sẽ không phải là người câm chứ?

“Các ngươi không biết nói chuyện à?” Nhếch mi, nhìn vào hai cung nữ.

“Cô nương, ngươi muốn xuất cung?” Cung nữ mặc áo xanh biếc hỏi.

“Thì ra các ngươi có thể nói a.” Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, mới trả lời. “Đúng vậy, ta muốn xuất cung, nhưng mà ta bị lạc đường rồi. Đều tại hoàng cung này, không có việc gì lại xây lớn như vậy làm gì?”

Hai cung nữ nghe được lời than trách của nàng, nhịn không được phì một tiếng cười ra tiếng.

“Rất buồn cười à?” Bắc Tiểu Lôi liếc hai người trắng mắt, “Nói cho ta biết làm sao để xuất cung đi?”

“Cô nương, ngươi là người nào? Tại sao lại tiến cung vậy?” Cung nữ áo lam cũng hỏi.

“Hai tiện tỳ kia, bảo các ngươi mang hoa quả cho quý phi, ngược lại các ngươi lại nói chuyện phiếm ở đây, muốn chết phải không?”

Bắc Tiểu Lôi còn chưa nói xong, một lão ma ma mặc áo màu xanh đã hùng hổ đi tới.

“Ma ma tha mạng.” Hai cung nữ bị lão thái bà kia trừng, sợ đến xanh mặt.

“Này, ngươi là ai hả?” Bắc Tiểu Lôi bị cắt ngang lời vô cùng mất hứng, quay đầu nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão thái bà kia. Ôi trời, đã xấu như heo, còn hung ác như vậy.

“Ngươi là xú nha đầu ở đâu chạy đến đây?” Ma ma bị Bắc Tiểu Lôi trừng, cũng tức giận. Bà ở trong cung vài chục năm, cho tới bây giờ còn chưa bị một tiểu nha đầu chỉ vào mũi như vậy.

“Y Thúy, Y Lam, có phải nàng ta là người các ngươi tìm đến giúp đỡ không?” Ma ma hung ác trừng hai cung nữ đứng ở một bên.

“Ma ma, không phải. Chúng nô tỳ cũng không biết nàng.” Hai cung nữ bị dọa vội lắc đầu.

“Được lắm, thì ra là từ bên ngoài trà trộn vào trong cung. Lá gan cũng không nhỏ nhỉ.” Ma ma nhìn một thân tố y của Bắc Tiểu Lôi, không phải là tần phi trong cung, cũng không giống nữ quyến của quan viên. Dáng vẻ bệ vệ hung hăng chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, vừa la lớn. “Có ai không, mau đến bắt nữ tặc.”

Bắc Tiểu Lôi vừa nghe lại nổi giận, cái gì chứ, bà già này cũng giống lão vu bà đều không phải người tốt, đều muốn gây phiền toái cho nàng, con ngươi trừng lên, ba một tiếng, cho lão ma ma một cái tát.

“Ngươi, ngươi dám đánh ta?” Lão ma ma bụm mặt, hai cung nữ cũng há hốc mồm nhìn Bắc Tiểu Lôi.

“Đánh ngươi thì sao? Ngươi cũng là lão vu bà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.