Chân Linh Cửu Biến

Chương 17




Tính tình Long Kỉ Uy thật sự vô cùng kì lạ, hắn đã từng tranh chấp không đội trời chung với Hàn gia, cũng đã từng muốn lấy mạng Hàn Việt trên đường núi quốc lộ; thế nhưng khi Hàn Việt nhờ hắn cứu người hắn lại rất sảng khoái mà đi cứu, hơn nữa còn che chở cho Hàn Việt một chút trước mặt lão Vu đang nổi trận lôi đình.

Dựa theo tính cách lão Vu, Hàn Việt tự ý xông vào phòng thí nghiệm chính là trái quy định nghiêm trọng, nhất định phải báo cáo lên cấp trên xin xử lý. Thế nhưng Long Kỉ Uy lại không cho ông báo, ý chí mười phần kiên quyết, thái độ mười phần vô lại. Lão Vu thở dốc hỏi hắn tại sao, hắn liền bảo muốn dùng vụ này để xử lý Hàn Việt rất phiền phức, còn phải viết một đống báo cáo, trước mắt là thời buổi hỗn loạn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện tốt hơn.

Kỳ thật ai cũng biết, Long Kỉ Uy chỉ muốn tiết kiệm thời gian đi làm chuyện hắn muốn làm.:Hàn Việt tự ý xông vào phòng thí nghiệm, đến tột cùng là hợp pháp hay trái luật, đối với hắn đều chỉ là chi tiết nhỏ, không cần truy cứu quá nhiều.

Hàn Việt đem xấp tư liệu Hầu Du giao cho hắn sao chép lại một bản, gởi nguyên vẹn cho Long Kỉ Uy, còn phần sao chép thì hắn mang về nhà. Lúc này trời đã khuya, Hàn Việt lo lắng dặn bác sĩ phải ở cạnh Sở Từ, riêng hắn cũng cấp tốc quay về.

Trên thực tế, khi hắn về tới nhà thì Sở Từ đã ngủ say do tác dụng của thuốc, gương mặt vô cùng trầm ổn yên bình. Với người bệnh nặng như y, kỳ thật chính là đang giết thời gian, bệnh tình không tái phát nhiều lần, chỉ có thể chuyển biến xấu hơn, thế nên bác sĩ bình thường đều căn dặn người nhà bệnh nhân chuẩn bị sẵn tâm lý, còn lại không cần lo lắng đề phòng quá, bởi có lo lắng hơn nữa cũng chỉ là vô dụng.

Tiễn xong vị bác sĩ nán lại đến tận khuya, Hàn Việt quay lại ngồi xuống bên giường, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Không chỉ liên tục mấy ngày vất vả ngủ không đủ giấc, mà còn mới xông vào cửu xử gặp Long Kỉ Uy, cảm xúc thay đổi liên tục khiến người ta khẩn trương; loại cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần này, cộng thêm khát vọng cùng lo lắng cho tương lai, khiến Hàn Việt thật sự chịu không nổi gánh nặng ngàn cân.

Hắn nhìn gương mặt mơ hồ nghiêng nghiêng của Sở Từ đang vùi trong gối, đột nhiên nhớ lại năm đó, Sở Từ cũng thích ngồi yên tại chỗ này nhìn lên trần nhà. Vừa nhìn ánh mắt của y, liền cảm thấy y có rất nhiều tâm sự trong lòng, thế nhưng nếu hắn hỏi y, y lại chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Năm đó, hắn không biết tại sao Sở Từ không cách nào vui lên được, tựa như trong ngực y có khối đá đè nặng, tuy không biểu lộ ra bên ngoài, thế nhưng ngày qua ngày ngược lại càng thêm thống khổ hơn gấp bội phần.

Hiện tại, hắn mới hiểu được đôi chút về tâm tình của Sở Từ năm đó.

Tất cả những hồi ức thống khổ cùng tuyệt vọng mãnh liệt, không thể thoát khỏi máu tanh khiến người ta hoàn toàn không thể sống trong thế giới chân thực. Nếu như không cách nào vượt qua, vậy y cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống một kiếp sống lo lắng và căng thẳng, bi ai và thù hận.

Hàn Việt chỉ mới cảm nhận được loại cảm giác này mấy hôm nay, thế mà đã được nếm thử mùi vị ăn không ngon ngủ không yên. Nếu tiếp tục kéo dài hơn nữa, hắn không biết chính mình có sụp đổ hay không.

Thế nhưng Sở Từ, bắt đầu từ lúc mẹ nuôi và em nuôi bị tai nạn xe cho đến bây giờ, đã sống như thế suốt sáu năm.

Cuộc sống mỗi ngày của y đều trôi qua trong sự dày vò, y mỗi ngày đối mặt với Hàn Việt, nhưng lại không thể nói ra, không thể đem bí mật kia tiết lộ nửa phần.

Đó sẽ là một cảm giác như thế nào?

Hàn Việt chỉ mới tưởng tượng một chút, liền cảm thấy vạn phần không rét mà run. Trong lòng hắn thậm chí không thể tự chủ mà sinh ra chút vui sướng, cũng may vận mệnh kia không rơi xuống người hắn, cũng may cha mẹ hắn không bị xe đụng chết, cũng may hắn không sinh ra trong gia đình bần hàn không nhà không cửa.

——

Hôm sau khi Long Kỉ Uy đến, Sở Từ còn chưa tỉnh.

Hàn Việt suốt đêm không chợp mắt, thời điểm chuông cửa reo lên hắn đang mặc nguyên quần áo ngủ trên ghế sofa, còn chưa say giấc hoàn toàn, chỉ có chút mông lung. Vừa nghe tiếng chuông, hắn liền theo phản xạ có điều kiện bật người ngồi dậy, ba bước cũng thành hai bước chạy đi mở cửa.

Long Kỉ Uy đứng bên ngoài, mặc áo khoác màu đen, hai tay đút trong túi quần.

Hàn Việt thấy dưới ống tay áo của hắn có thứ gì đó cộm lên, liền biết ngay là lão Long đang dựa sát vào người hắn ngủ gật.

“Người đâu?”

“Còn chưa tỉnh.” Hàn Việt chỉ về hướng phòng ngủ, vừa chuyển mắt đã thấy Long Kỉ Uy không hề xem mình là khách mà tự nhiên đi vào.

Hàn Việt đột nhiên nhớ lại trước kia hắn từng đi công tác ở một sơn trại Miêu tộc, nơi đó mỗi căn nhà đều mở rộng cửa, thôn dân vừa hiếu khách vừa nhiệt tình, du khách có thể tùy tiện vào nhà xin nước uống xin đồ ăn. Long Kỉ Uy chắc không phải là còn giữ thói quen quê nhà cho đến tận bây giờ chứ!? Suốt từ sáng đến tối không khóa cửa, đi vào nhà người khác cũng y như nhà mình, đến giờ ăn ôm một cái bát to đi lung tung khắp nơi?

Hàn Việt đi theo hắn tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy Long Kỉ Uy kéo chiếc ghế đến gần, ngồi bên cạnh giường, một tay nhấc lên giữa không trung, để lão Long từ trong ống tay áo thò đầu ra, tò mò nhìn Sở Từ đang nằm trên giường.

Người khác có thể không biết sự đáng sợ của lão Long, nhưng Hàn Việt thì biết rõ vô cùng: kiếp sống quân đội của hắn hơn phân nửa thời gian là dính liền với những hạng mục quân sự tuyệt mật, bằng không cũng không thể thuận lợi xông vào phòng thí nghiệm cửu xử mà không gặp phải chút ngăn cản nào, tất cả mọi người đều nghĩ hắn đến là do có nhiệm vụ.

Loại sinh vật này đã tiến hóa tới mức không cần ăn thức ăn, mà lão Long lại thuộc chủng tộc bá đạo nhất, đáng sợ nhất… Một khi nó bạo phát, đừng nói là Sở Từ, tất cả mọi người trong khu nhà này đều có thể tan thành tro bụi trong nháy mắt.

“Thảo nào sau sự việc ở đường núi quốc lộ tôi không cách nào tìm thấy cậu, hóa ra cậu không đến bệnh viện mà trốn ở đây.” Long Kỉ Uy nhìn một lượt khắp phòng, lại nhìn Sở Từ, bổ sung thêm một câu: “Ngay cả y tá cũng có sẵn luôn.”

Hàn Việt vẫn nhìn chằm chằm lão Long không nhúc nhích, bởi vì thần kinh quá mức khẩn trương mà sắc mặt trở nên có chút khó coi.

“Sợ thì đừng nhìn, cảm xúc của cậu sẽ ảnh hưởng sự dao động sóng của lão Long.” Long Kỉ Uy phất tay nói: “Giúp tôi trông chừng ngoài cửa đi.”

Hàn Việt hít sâu vào một hơi, hỏi: “Rốt cuộc có ổn không? Lỡ đâu nó bạo phát…”

Long Kỉ Uy nói: “Tôi nói trước, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa, một nửa còn lại là y ngay tại chỗ bị lão Long nổ chết, ai biết được.”

Hàn Việt không biết chính mình làm sao mà đóng cửa lại, rồi làm sao mà quay ra phòng khách. Trong đầu hắn chỉ có nỗi xúc động điên cuồng không ngừng luẩn quẩn, rất muốn xông vào phòng đẩy Long Kỉ Uy ra, sau đó một tấc không rời ở cạnh bên Sở Từ, dù bệnh tình của y có chuyển biến xấu hơn cũng mặc kệ.

Như vậy, ít nhất y còn sống thêm được nửa tháng?

Ít nhất hắn còn nửa tháng tự thôi miên chính mình, giả bộ như mọi thứ chưa từng xảy ra, giả bộ như tương lai còn rất dài.

Hàn Việt ngồi trên sofa, chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen, cổ họng như có lửa đốt. Hắn kiểm tra thử nhiệt độ của mình, trán hắn nóng đến phỏng tay, đại khái do nhiệt độ không khí buổi tối xuống thấp, hắn lại ngủ trên sofa nên bị cảm lạnh.

Hắn cảm thấy mạng sống của hắn bây giờ vẫn còn có ích, nếu hắn chết đi, Sở Từ vô lương tâm kia cũng không sống nổi. Hắn miễn cưỡng đi vào thư phòng lấy hộp thuốc, tinh thần ngơ ngẩn tìm hết nửa ngày mới tìm ra hai viên thuốc aspirin, liền uống sạch với nước lã, sau đó lại ngây ngốc quay về sofa.

……

Cũng không biết qua bao lâu, mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, mới nghe từ phòng ngủ truyền đến tiếng mở cửa răng rắc.

Hàn Việt lập tức ngồi bật dậy, bởi vì động tác quá mãnh liệt nên suýt nữa thì té ngã. Hắn nhìn thấy Long Kỉ Uy mệt mỏi tiến vào phòng khách, cứ như vừa trải qua mấy ngày mấy đêm không ngủ, thanh âm khàn khàn hỏi: “Có gì ăn không?”

Hàn Việt vội vàng hỏi: “Tình hình Sở Từ thế nào?”

Long Kỉ Uy lắc đầu, không trả lời, hỏi lại lần nữa: “Có gì ăn không?”

Hàn Việt dù sao cũng từng nghiệm qua sóng to gió lớn, tinh thần coi như vững vàng, trước mắt đành nghiến răng nuốt ngược nghi vấn vào lòng, đi vào bếp tùy tiện nấu cho Long Kỉ Uy một tô mì. Cũng may Long Kỉ Uy không kén ăn lắm, nhìn qua thì có vẻ như rất đói, hai ba ngụm liền ăn sạch sẽ.

Không biết có phải do ảo giác của Hàn Việt hay không, Long Kỉ Uy tựa hồ đột nhiên già đi mấy tuổi, tướng mạo hắn lúc nãy hết sức trẻ trung, dù nói là thanh niên hai mươi tuổi cũng có người tin, nhưng hiện giờ lại có chút phong vị của người trưởng thành, ước chừng giống như người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.

Ăn xong, hắn đặt tô mì xuống, lại xoay người đi vào phòng ngủ. Hàn Việt chẳng có lòng dạ nào thu dọn, ngồi ngơ ngác trong phòng khách, mỗi một giây đều dài như vô tận.

Hắn thậm chí không cảm thấy đói, chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt không có khí lực, không bao lâu sau thế nhưng lại mơ màng có cảm giác buồn ngủ. Hắn phảng phất như đang nằm mơ, trong giấc mơ hắn hồi tưởng lại lúc Sở Từ mới rời đi, hắn vẫn một mình ở trong khách sạn, căn phòng trống trơn, người cũng trống rỗng, cả ngày như hồn ma lơ lững không biết chính mình tại sao còn sống trên đời?

Không biết ngủ được bao lâu, lồng ngực hắn đột nhiên bị áp lực đè mạnh khiến hắn bừng tỉnh giấc. Mở mắt ra liền trông thấy lão Long đang dựa trên ngực hắn, nghiêng đầu nhìn khó khắp nơi. Thứ này to cỡ nắm tay, sức nặng ít nhất cũng năm sáu kg, khó trách đè hắn tới mức không thở nổi.

Có thể do tác dụng của hai viên thuốc aspirin, Hàn Việt kiểm tra nhiệt độ cơ thể thêm một lần, rõ ràng đã hạ xuống không ít, thế nhưng yết hầu vẫn nóng như thiêu đốt, chắc là đã bị viêm amidan.

Hắn phớt lờ tình trạng của mình, lập tức đứng dậy chạy vào phòng ngủ, động tác cực nhanh khiến lão Long né không kịp, ầm một tiếng rớt xuống sàn nhà.

Cửa phòng ngủ mở rộng, từ xa đã nghe tiếng ho khan kịch liệt của Sở Từ. Thanh âm kia quả thật tê tâm liệt phế, Hàn Việt đi vào cũng chỉ thấy y đang nằm trên đầu giường, không ngừng ho ra bọt máu đen ngòm, mơ hồ còn kèm theo chút thịt vụn.

“Em sao thế? Sao lại ra thế này?”

Hàn Việt sắc mặt xanh mét nhào tới, hắn muốn nâng Sở Từ dậy thì bị Long Kỉ Uy ngăn cản, “Cậu cứ để y ho, không sao đâu, ho càng nhiều càng tốt.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y thế nào rồi?”

Sắc mặt Long Kỉ Uy thật sự rất khó coi, thậm chí còn muốn khó coi hơn Sở Từ, “Không tốt lắm, tôi đã xem thử, trong cơ thể y có thứ gì đó không tốt: các người đại khái gọi là tế bào ung thư, đã di căn rất khủng khiếp, làm tôi cảm thấy không hề thoải mái chút nào. Y hẳn là nên phẫu thuật sớm một chút.”

Lúc này, thấy Sở Từ miễn cưỡng ngừng ho, Hàn Việt lập tức đưa ly nước cho y, cẩn thận giúp y súc miệng.

Sở Từ suy yếu uống hai ngụm nước, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Việt, tầm mắt tạm dừng mấy giây lại chuyển sang nhìn Long Kỉ Uy, khàn khàn hỏi: “Tôi thế… thế nào?”

Long Kỉ Uy nói: “Đừng hỏi tôi thế nào, cậu là bệnh nhân, tình hình cơ thể chính mình ra sao cậu phải hiểu rõ nhất mới đúng. Tế bào ung thư không thể tiêu trừ trong một lần, việc đầu tiên chúng ta cần làm là khống chế nó, sau khi khống chế xong mới nói tới việc tiêu trừ.”

Hắn quay sang Hàn Việt, nói tiếp: “Khoảng thời gian này, mỗi ngày tôi sẽ đến thăm một lần, chờ tình hình y tốt lên một chút, cậu hãy đem y tới cửu xử. Với tình trạng của y, máy móc dụng cụ phóng xạ ở cửu xử tuy rằng hiệu quả không bằng lão Long nhưng sẽ giúp y ổn định hơn, cũng an toàn hơn. Tôi không dám khẳng định cuối cùng y có cần phẫu thuật hay không, nhưng nếu quá trình điều trị thuận lợi, có lẽ mầm bệnh sẽ được quay về trạng thái ban đầu, tựa như khối u thời kỳ đầu, chỉ cần dùng dao gamma là có thể cắt bỏ.”

Tuy bình thường tính cách Long Kỉ Uy tương đối cực đoan, thái độ làm người cũng hết sức lãnh đạm, nhưng hiện tại hắn nói chuyện mười phần mạch lạc, có thể thấy hắn quả thật đã tận tâm tận sức.

Hàn Việt chưa từng cảm kích Long Kỉ Uy như vậy, trên đường núi quốc lộ hôm đó, hắn thật sự hận Long Kỉ Uy trào máu, dù đem Long Kỉ Uy ra thiên đao vạn quả cũng khó mà tiêu hết mối hận trong lòng hắn. Thế nhưng, nếu bây giờ Long Kỉ Uy mở miệng nói muốn lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự thậm chí cam tâm tình nguyện dùng dao cắt cổ mình.

“Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước.” Long Kỉ Uy nhìn đồng hồ, vẫy tay với lão Long đang chơi đùa dưới chân mình, lão Long lập tức ‘grừ’ một tiếng, vui vẻ chui vào trong tay áo của hắn.

Thứ này tạm thời đã biến nhỏ lại chừng hai ngón tay, quấn chặt trên vai Long Kỉ Uy, rất nhanh liền trở nên an tĩnh.

Hàn Việt tiễn bọn họ ra tận cổng lớn, Long Kỉ Uy không phải loại người có thể chào hỏi ân cần với cấp dưới, liền thờ ơ phất tay với thủ hạ của Hàn Việt, nói: “Cậu về đi, không cần tiễn, tối nay tôi có hẹn gặp người ở quân ủy.”

Hàn Việt lập tức nhạy cảm hỏi: “Quân ủy?”

“Ừ, chuyện Hầu Hoành Xương.” Long Kỉ Uy cũng không quay đầu lại phất phất tay, rất nhanh chui vào trong chiếc xe cờ đỏ có rèm che.

Chuyện Hầu Hoành Xương, chuyện tư lệnh phu nhân, mới mấy hôm trước còn là vấn đề khiến Hàn Việt đau đầu, nay bỗng nhiên lại giống như không còn liên quan gì tới hắn. Hắn chỉ nghĩ đến Sở Từ trong nhà, phảng phất đã rơi vào tuyệt cảnh lại bất chợt hiện lên chút hy vọng, nhất thời ngay cả bước chân cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Điều ngoài dự kiến của Hàn Việt chính là Sở Từ đã bước xuống giường, còn mở cửa sổ phòng ngủ… Y ngồi trên lan can, cơn gió buổi hoàng hôn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc y, nét mặt thoạt nhìn có chút ung dung.

Hàn Việt lúc đầu còn tưởng y muốn nhảy lầu, tay chân lạnh ngắt, nhào thẳng tới đóng sầm cửa sổ: “Em muốn làm gì?”

Sở Từ hình như cảm thấy có điểm buồn cười, nghiêng đầu hỏi hắn: “Anh nói tôi muốn làm gì?”

“Chết tiệt, không có việc gì đừng dọa người chứ, lão tử sắp bị em hù tới mức trầm cảm đây.” Hàn Việt vỗ vỗ lên mặt Sở Từ, ôm y đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn giúp y: “Chạng vạng trời lạnh lắm, đừng hóng gió nhiều.”

Sở Từ im lặng nhìn hắn, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Anh bị bệnh?”

Hàn Việt ngẩn người ra.

Hắn vừa rồi chạy tới chỗ Sở Từ, thần kinh thật sự rất căng thẳng, thế cho nên đã quên mất chuyện hắn đang phát sốt. Bây giờ Sở Từ nhắc hắn, cảm giác lâng lâng mới đột nhiên quay lại, thậm chí còn tồi tệ hơn.

“Vành mắt anh đen hết rồi kìa.”

Hàn Việt lập tức cứng người, bởi vì hắn nhìn thấy Sở Từ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt trên trán hắn mấy giây.

Trong thoáng chốc, Hàn Việt cảm thấy mạch máu của hắn đang xông thẳng lên đỉnh đầu, nhiệt độ trên trán cũng tăng vọt lên cao, nói không chừng cả mặt cũng đỏ lên — thế nhưng lại hoàn toàn không có chút quan hệ nào với việc phát sốt!

Thời điểm bàn tay Sở Từ rời khỏi trán hắn, trong lòng hắn vẫn không ngừng rít gào: “Không cần! Để thêm chút nữa đi! Chút nữa thôi mà!”

Bất quá Sở Từ đương nhiên không nghe thấy nội tâm sôi trào mãnh liệt của hắn, y rất bình tĩnh rút tay về, đặt trên tay vịn ghế dựa, nói: “Còn đang sốt, tôi thấy anh vẫn nên lên giường ngủ một giấc đi.”

Sau này, Hàn Việt nhớ lại động tác của mình khi đó, cảm thấy thật sự rất mất mặt. Bởi vì Sở Từ vừa nói xong, hắn thế nhưng liền nhịn không được nắm tay Sở Từ kéo về phía mình, sau đó đầu gối mềm nhũn, kìm lòng không được nửa quỳ bên ghế.

Sau này nhớ lại, động tác kia quả thật giống y như van xin tình yêu, hơn nữa tư thái còn mười phần thấp kém lẫn thành kính: quả nhiên là bao nhiêu mặt mũi đều con mẹ nó quăng sạch hết!

Sở Từ lúc ấy cũng thoáng sửng sốt: “Anh… anh thấy không thoải mái à?”

Hàn Việt ho khan một tiếng, lắp bắp nói: “Không, không phải. Tôi đang suy nghĩ, em nhất định có thể tiếp tục sống, Long Kỉ Uy nhất định có thể trị khỏi cho em. Tôi thật sự, thật sự rất vui, là thật đó.”

“…” Sở Từ không nói tiếng nào, trầm mặc rất lâu. Đúng lúc Hàn Việt sắp thẹn quá hóa giận xoay người bỏ trốn, đột nhiên lại nghe y nói: “Hàn Việt, Long Kỉ Uy nói cho tôi biết, vì mời hắn đến đây mà anh đã xông vào cửu xử quốc an… Hắn nói đây là tội đáng bị bắn chết, đúng không?”

Hàn Việt vô thức gật đầu, sau đó sắc mặt Sở Từ lập tức thoáng thay đổi.

“Không, không có! Không bị phát hiện thì sẽ không bị bắn chết!” Hàn Việt lập tức sửa miệng, lại cảm thấy không ổn: “Ý của tôi là tôi sẽ không bị phát hiện, hơn nữa tôi cũng không để ý… Em xem, không phải tôi vẫn đang lành lặn đứng đây sao? Lão tiểu tử Long Kỉ Uy kia cũng mời được không phải sao? Thật đó, tôi tuyệt không để ý, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

Sở Từ cau mày, rất lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghe giống như tiếng thở dài.

“Lúc anh ngủ bên ngoài, tôi và Long Kỉ Uy đã nói rất nhiều chuyện… Mấy năm nay chuyện giữa tôi với anh rất ầm ĩ, căn bản không giấu diếm được người ngoài. Anh vì bảo vệ người yêu mà tạo ra sóng gió lớn như vậy, hành động xử sự theo cảm tính sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với con đường thăng quan tiến chức sau này của anh; hoặc là nói khó nghe một chút, tiền đồ sau này của anh khó mà làm nên việc lớn. Tôi nghĩ, cho dù là đám người thân thích của Hàn gia, vốn nên giúp đỡ anh, thì đối với anh vẫn sẽ có chút thành kiến.”

Hàn Việt theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng còn chưa kịp nói ra, lại bị Sở Từ dùng ánh mắt trấn áp trở về.

“Hàn Việt, anh đã vì tôi làm đến mức độ này, nếu tôi còn liều mạng từ chối anh thì chính là làm kiêu. Nếu vừa nãy tôi từ cửa sổ nhảy xuống, nói thật, đối với anh rất không công bằng.” Sở Từ dừng một chút, có phần không xác định bổ sung thêm: “Có lẽ… sẽ xúc phạm đến anh không chừng.”

Hàn Việt nghe đến ngây dại, nghĩ thầm đâu chỉ xúc phạm tôi, em quả thực chính là đang dùng đao giết tôi.

“Tôi thật sự có điểm không rõ…” Sở Từ hít vào một hơi, khẽ do dự chau mày, “Tôi tự hỏi, có khi nào anh hối hận vì hôm nay không giao tôi cho cha mẹ Hầu Hoành Xương? Hay là mười mấy năm sau nhớ lại hết thảy mọi chuyện, cảm thấy anh đã vuột mất thứ gì đó: chính là tiền đồ và địa vị vân vân, thật sự nhiều không kể xiết? Tôi không muốn nhìn thấy thật nhiều năm sau, anh dùng những từ như ‘tuổi trẻ không hiểu chuyện, ngu xuẩn lỗ mãng’ linh tinh để hình dung chính mình hôm nay, anh như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với anh… Nói thật, chuyện Hàn Cường kia khiến tôi đối với anh có một loại cảm giác khó mà diễn tả, rất áy náy…”

Những câu Sở Từ nói vô cùng không ăn khớp, cứ giống như y không biết làm sao biểu đạt tình cảm của mình, cho nên giọng nói mới đứt quãng, giữa chừng còn tạm ngưng mấy lần.

Thế nhưng Hàn Việt vẫn im lặng nửa quỳ lắng nghe, hay nên nói rằng ngoại trừ lắng nghe theo bản năng, hắn không còn biết làm gì khác.

Qua rất lâu sau đó, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần buông xuống, trong phòng một mảnh yên lặng. Cuối cùng, ánh chiều tà cũng xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh, phác họa nên hình bóng mơ hồ của vật dụng bài trí trong phòng.

Sở Từ cúi đầu, thấy Hàn Việt vẫn đang nhìn y, gắt gao nắm chặt tay y.

Y cảm giác Hàn Việt muốn nói gì đó, thế nhưng mấy lần mở miệng đều không thể thốt ra âm thanh.

Đột nhiên Hàn Việt đứng lên, vì duy trì tư thế nửa quỳ khá lâu nên đôi chân hắn có chút tê dại, sau khi lảo đảo mấy bước hắn cũng không quay đầu mà bỏ lại một câu: “Em chờ tôi!” Nói xong liền vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Sở Từ nhìn theo hắn, chỉ nghe tiếng bước chân chạy tới thư phòng, chưa đầy một phút đã quay lại, trong tay cầm theo hai cái hộp bọc nhung.

“Em còn nhớ sinh nhật em năm ấy, chúng ta vốn dĩ có kế hoạch ra ngoài dạo chơi đúng không, đáng tiếc sau đó không thể đi. Chiếc nhẫn này tôi mua vào thời điểm đó, em xem, là nhẫn đôi.” Hàn Việt lại quỳ xuống bên cạnh Sở Từ, mở hai nắp hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn nam giới giống hệt nhau hiệu Cartier có khắc chữ LOVE. Hắn cầm một chiếc, tự đeo vào ngón áp út của mình, sau đó lúng ta lúng túng lấy chiếc nhẫn còn lại ra, gắt gao nắm chặt trong tay, thấp thỏm bất an hỏi Sở Từ: “Nếu một ngày tôi chết, em có nguyện ý trở thành người thừa kế tài sản của tôi không?”

Sở Từ nhìn hắn rất lâu, đột nhiên bật cười nói: “Nhìn thế nào thì tôi cũng không trở thành người thừa kế tài sản của anh được, không chừng anh mới là người thừa kế tài sản của tôi, chỉ tiếc tôi không có tài sản cho anh thừa kế…” Nói xong liền cầm chiếc nhẫn trong tay Hàn Việt, cũng tự đeo vào ngón áp út của mình.

Động tác của y thật sự vô cùng tùy ý, nếu bắt buộc phải hình dung, thì cũng giống như trong lúc đi du ngoạn thắng cảnh, liền tùy tiện mua một sợi dây chuyền tượng phật ở sạp nhỏ ven đường, sau đó đeo lên cổ, không thể nói là mười phần trịnh trọng, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không đếm xỉa tới.

Hàn Việt gắt gao nắm chặt cái hộp không trong tay, đột nhiên cúi gằm mặt xuống, bả vai hơi run lên. Sở Từ còn tưởng hắn bị làm sao, cúi đầu nhìn hắn, chỉ thấy giữa ánh chiều tà chạng vạng hôn ám, Hàn Việt một tay ôm mặt, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Sở Từ thoáng sửng sốt, đưa tay vỗ lên lưng Hàn Việt. Ngay đúng lúc này, hắn bỗng dưng bắt lấy bàn tay đeo nhẫn của y, đưa lên môi mà hôn mạnh xuống ngón tay y, nghẹn lời nói: “Em phải sống thật tốt, đừng để tất cả công sức của tôi đều uổng phí, được không?”

Khi hắn nói chuyện, hơi nóng mơ hồ truyền đến ngón tay cùng lòng bàn tay Sở Từ, có chút cảm giác ngưa ngứa. Sở Từ nhắm mắt lại, gần như thở dài rất khẽ, nói: “Ừ, được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.