Chân Linh Cửu Biến

Chương 12




Thanh minh thì tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn*.

Bùi Chí dừng xe trước cổng mộ viên, vừa bước xuống liền đi nhanh lên phía trước hai bước, mở dù ra che cho mẹ mình.

“Chỉ là chút mưa bụi thôi, rơi xuống cũng thoải mái lắm. A Chí, con xem mưa phùn lất phất thế này, cây cỏ tươi tốt xanh um, có phải rất có dáng dấp của quê nhà Giang Nam chúng ta không?”

Bùi lão phu nhân năm xưa là tiểu thư khuê các thuộc dòng dõi thư hương, hiện tại đã từng tuổi này rồi vẫn còn ôm ấp chút tình cảm theo chủ nghĩa lãng mạn. Bùi Chí liếc mắt nhìn nghĩa trang một lượt, mỉm cười: “Thời đại này lâm viên phương bắc còn không phải muốn trùng tu thế nào liền trùng tu thế ấy sao, nam bắc đâu có khác biệt dữ vậy? Nhân tiện, mẹ cũng nên chú ý dưới chân một chút, đường trơn lắm.”

Mỗi năm vào thời gian này Bùi Chí đều bận rộn nhiều việc, vừa phải đưa người thân bên họ nội đi khắp nơi xã giao, vừa phải cùng mẹ mình đến tảo mộ cho người cậu năm xưa an táng tại Bắc Kinh.

Đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi, hoàn cảnh gia đình Bùi Chí không giống với những người bạn trong Thái tử đảng. Cha mẹ hắn là tự do yêu đương kết hôn, bối cảnh từ chính trị chuyển qua thương nghiệp, nhân tình lai vãng so với mấy gia tộc khác càng tự do hơn, cũng càng thường xuyên hơn.

Bùi Chí và mẹ mình đi đến đặt hoa trước ngôi mộ của cậu hắn, lại đứng đó thêm một lúc, đến gần giữa trưa mới dự tính xuống núi dùng cơm. Đi được nửa đường, đột nhiên Bùi lão phu nhân đập vai con mình một cái, chỉ về phía cách đó không xa: “Kia không phải Hầu lão quân trường với Hàn gia nhị tiểu tử sao?”

Bùi Chí ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên chỉ thấy một đám người đứng trước hai ngôi mộ hình vòm ở cách đó không xa. Người đứng giữa đặc biệt cao lớn chính là Hàn Việt, còn người đứng nói chuyện trước mặt hắn rõ ràng là Hầu lão quân trường.

Sau lưng Hầu lão quân trường còn có một người quen khác, chính là Hầu Du đã lâu không gặp.

Bùi Chí tâm tư kín đáo, vừa nhìn trận thế này lập tức thắc mắc tại sao bọn họ lại tình cờ gặp nhau? Đúng là Hầu gia có người thân chôn ở đây, hình như là ông nội hay thúc thúc gì đó của Hầu Du, cả nhà bọn họ đến đây tảo mộ cũng không kì lạ; nhưng Hàn gia có người thân quan trọng nào chôn trong mộ viên này ư?

Không có nghe nói a.

“Mẹ, tài xế đang chờ mẹ ngay trước cửa, con đi chào hỏi mấy người Hầu thúc thúc một tiếng.” Bùi Chí nhét cây dù vào trong tay mẹ mình, không đợi bà ngăn cản liền ba bước cũng thành hai bước chạy đi.

Sau khi xảy ra chuyện của Sở Từ, mối quan hệ giữa Hàn Việt cùng mấy thế gia môn phiệt đều có phần nhạy cảm… Người thì cảm thán Hàn nhị thiếu gia tính cách hung bạo không ngờ lại là một kẻ si tình, thật không tưởng tượng nỗi; người thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể buộc Hàn Việt giao Sở Từ ra mà thiên đao vạn quả.

Nhưng mặc kệ có nói sao đi nữa, Hàn Việt vẫn là người không thể chọc tới.:So với đám người cùng thế hệ, hắn là kẻ có bối cảnh vững chắc nhất, địa vị cao nhất, thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn; trong chuyện của Sở Từ, hắn lại kiên định ngoài dự đoán của mọi người, sổ sách của thiên vương lão tử cũng không mua được, ngay đến mệnh lệnh của tư lệnh phu nhân hắn còn dám không nghe, vậy thì còn ai dám ép buộc hắn?

Từ khi Sở Từ mất tích đến giờ, nháy mắt đã qua hai năm, tất cả mọi người đều tìm y, và tất cả mọi người đều tìm không thấy y. Vì chuyện của y, Hàn Việt đã trở mặt với không ít người. Thế nhưng vượt ngoài dự kiến, mối quan hệ giữa hắn và Bùi Chí lại dần dần dịu xuống, thậm chí có đôi chút ý tứ tri kỷ chi giao; thỉnh thoảng Hàn Việt bị người của Hầu gia bức đến nổi điên lên, Bùi Chí sẽ đứng giữa giúp hắn thương lượng, giúp hắn được chu toàn trước mặt trưởng bối gia đình khác; có đôi khi Hàn Việt tìm được manh mối liên quan đến Sở Từ, cũng sẽ báo cho Bùi Chí một tiếng, nhờ hắn hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm.

Kỳ thật, Bùi Chí là một người thông minh điển hình, mà Hàn Việt cũng không ngốc, bọn họ đều biết dưới tình cảnh thù trong giặc ngoài, dù chém giết lẫn nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bùi Chí chạy đến phía sau Hầu lão quân trường mấy bước, liền giảm tốc độ xuống, cao giọng chào hỏi: “Hầu thúc thúc! Sao mọi người lại ở đây?”

Hầu lão quân trường quay đầu lại, thoáng chốc thay đổi sắc mặt, mỉm cười hiền lành: “Tiểu Bùi, sao con cũng ở đây? Con và mẹ con đến tảo mộ à?”

Bùi Chí gật đầu với Hàn Việt, lại quay sang trả lời Hầu lão quân trường: “Anh hai của mẹ con năm xưa an táng tại Bắc Kinh, dịp lễ tết mỗi năm bà đều đến đây tảo mộ, cho nên con đi với bà. Bất quá hiện tại bà xuống núi rồi, con ở đây vừa đi dạo mấy vòng vừa hút điếu thuốc.”

Trong lúc nói mấy câu này, ánh mắt hắn làm như vô tình liếc qua hai tấm mộ bia phía sau Hàn Việt.

Hai tấm mộ bia này được chạm khắc không tệ, huyệt vị so với mấy ngôi mộ khác trong mộ viên cũng tốt hơn, dựa theo một ít kiến thức phong thủy mà nói, hai ngôi mộ này không kém ngôi mộ của cậu Bùi Chí, phỏng chừng giá cả cũng tương đương.

Trên hai ngôi mộ chỉ có tấm ảnh đen trắng rất nhỏ chừng một tấc, với khoảng cách như vậy rất khó nhìn cho rõ, nhưng họ tên chủ nhân ngôi mộ lại khắc rất rõ ràng, một người là Lý Vi Lệ, một người là Lý Cao Dương.

Đuôi lông mày Bùi Chí hơi giật giật một chút.

“Phải rồi phải rồi, gia đình Bùi lão phu nhân có con trai tuẫn chức ở Bắc Kinh. Lần sau tảo mộ nhớ nói với ta một tiếng, ta có thể cùng đi.” Hầu lão quân trường cười nói xong, lại quay sang Hàn Việt: “Hàn nhị à, chuyện bá bá nói với con, con cứ từ từ suy nghĩ. Bá bá không phải đang hại con, dù sao con cũng lớn thế này rồi, đúng không?”

Hàn Việt cắn răng bày ra nụ cười, không nói tiếng nào.

“Chúng ta đi trước.” Hầu lão quân trường ôn tồn dặn dò Bùi Chí: “Gặp lệnh tôn lệnh đường, thay ta chào hỏi bọn họ nhé.”

Bùi Chí mỉm cười đáp ứng, Hầu lão quân trường liền dẫn theo con trai xoay người bước đi.

Thời điểm xoay người đi, Hầu Du liếc mắt nhìn Bùi Chí một cái, ánh mắt tràn ngập thâm ý. Bùi Chí sửng sốt một chút, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi hắn, hắn lại lắc đầu, chỉ chỉ Hầu lão quân trường, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.

Ngay sau đó, bọn họ đi lướt ngang qua.

“Hầu quân trường nói gì với cậu thế?” Đợi bọn họ đi xa rồi, Bùi Chí mới quay đầu lại hỏi Hàn Việt: “Với lại, cậu tới đây làm gì? Cậu thật sự đổi mộ cho mẹ nuôi em nuôi của Sở Từ?”

Hàn Việt thở dài, đặt một bó hoa thật lớn xuống trước bia mộ, nói: “Bọn họ cũng đến tảo mộ, tình cờ gặp nhau, Hầu lão nhân muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.”

“Việc này theo lý ông ấy không cần lo mới đúng, ngay cả Hàn tư lệnh cũng không quan tâm, người của Hầu gia ầm ĩ cái gì?”

“Không biết, chắc là lệ cũ trong tổ chức thôi.” Trên mặt Hàn Việt viết rõ một chữ ‘phiền’, nói: “Tháng trước mới xảy ra một vụ lùm xùm dữ lắm. Cửu xử đến Quảng Tây thi hành nhiệm vụ, kết quả tên phó xử trường do một tay Long Kỉ Uy bồi dưỡng vì sự việc phát sinh ngoài ý muốn mà hi sinh, còn Long Kỉ Uy thì vẫn chưa tỉnh lại. Cấp trên tạm thời bổ nhiệm một kẻ thuộc không binh đến quản lý cửu xử, nghe nói là con trai của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó, nhưng cửu xử chẳng ai phục hắn cả, khiến cho gần đây cứ gà bay chó sủa lung tung.”

Bùi Chí nói: “Kỳ thật chính là hai thế lực mới: cũ đấu tranh.”

“Cho nên mới nói tôi chán ghét phương diện chính trị này, nếu không phải… tôi đã sớm rời khỏi Bắc Kinh.”

Khoảng lặng kia vô cùng tinh tế, Bùi Chí biết phần nội dung bị Hàn Việt tỉnh lược là cái gì.

Năm đó Sở Từ mất tích ở Bắc Kinh, đến nay Hàn Việt vẫn không tìm được tung tích của y. Muốn truy lùng y không chỉ một mình hắn, Hàn Việt ở lại Bắc Kinh, vừa có thể kiềm chế hành động của những người đó, vừa thuận tiện cho hắn nghe ngóng tin tức. Nếu hắn rời khỏi đây, sẽ không thể lợi dụng nhân viên cùng những mối quan hệ ở Bắc Kinh hỏi thăm chuyện Sở Từ.

Trên thực tế, cho đến hôm nay Sở Từ đã mất tích hai năm, Hàn Việt dùng hết mọi thủ đoạn vẫn không tìm được nửa phần tin tức của y.

Hiện tại chỉ có hai khả năng, thứ nhất là Sở Từ thật sự chạy thoát, mặc kệ y ẩn cư ở nông thôn hay trốn sang nước ngoài, tóm lại y đã thành công giấu mình giữa biển người bao la mù mịt, cả đời không bao giờ gặp lại nữa.

Thứ hai là, y đã chết.

Bùi Chí có đôi khi vô cùng tuyệt vọng.

Hai năm trôi qua, ung thư dạ dày thời kì giữa, không làm phẫu thuật, chỉ tiếp tục trị liệu… Khả năng Sở Từ còn sống tới bây giờ được bao nhiêu phần?

Y có phải hay không đã chết rồi?

Trong một cuộc sống bọn họ không biết đến, vào một ngày ánh mặt trời rạng rỡ, thế giới tươi đẹp, y lẻ loi đơn độc một mình, lẩn trốn tại một góc bệnh viện âm u tàn tạ, chậm rãi dừng hô hấp.

Vào thời điểm ấy, bọn họ có thể đang làm gì!? Hàn Việt có thể đang đi làm ở quân ủy, Bùi Chí có thể đang đi công tác ở một nơi nào đó, bọn họ có lẽ đang xã giao trong tiệc rượu, có lẽ đang đi dạo trên đường phố phồn hoa, có lẽ đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, có lẽ đang ngồi trong văn phòng, sinh khí dồi dào mắng chửi người khác?

Thế nhưng ngay trong khoảnh khắc không ai nhận thấy được, Sở Từ cũng vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

Vừa mới nghĩ đến, xương cốt Bùi Chí liền trào ra một nỗi khiếp sợ lạnh lẽo, khiến toàn thân hắn đều rét lạnh đến phát đau.

“Sau tiết thanh minh, tôi phải cùng đám người cửu xử đến Thanh Hải tiếp nhận một số tư liệu tuyệt mật, chắc trong thời gian ngắn không thể về được.” Hàn Việt thở dài: “Chết tiệt, sao cứ nhất định phải chọn tôi!? Tôi thật con mẹ nó không muốn dính líu gì đến đám người cửu xử kia.”

Bùi Chí lơ đãng ‘Ừ’ một tiếng, một bên hồi tưởng lại ánh mắt của Hầu Du khi nãy, trước sau vẫn cảm thấy bên trong có chứa ẩn ý, nhưng nhất thời lại đoán không ra là ý gì.

Đúng lúc này, di động của hắn đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn thì thấy có tin nhắn mới gởi đến, dãy số rõ ràng là của Hầu Du.

“Bùi lão phu nhân hối cậu à?” Hàn Việt hỏi.

“…Không, không phải.” Bùi Chí mở tin nhắn, rành mạch đọc từng chữ: “Buổi trưa gặp ở chỗ cũ: quán trà Tây Kinh. Cậu tới một mình, có việc quan trọng cần thương lượng… Hừ, Hầu Du hẹn gặp tôi, chẳng lẽ có chuyện gì muốn nói riêng với tôi?”

……

Hầu Du ngồi trong phòng riêng ở quán trà Tây Kinh, bên cạnh là một cô gái mặc đồng phục cung kính mời hắn chọn trà. Hắn chọn một bình Hoắc Sơn Hoàng Nha, lại tùy tiện chọn thêm mấy món điểm tâm, sau đó phất tay ý bảo cô gái trẻ lui ra ngoài, chỉ chừa lại một mình hắn trong phòng.

Hắn châm điếu thuốc, không biết đang suy tư điều gì, trên gương mặt kẻ trước nay luôn thích ăn chơi vui vẻ, thế nhưng bỗng hiện ra nét nghiêm túc khác thường.

Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa phòng, hắn cho là phục vụ đem trà tới, thuận miệng nói: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Bùi Chí cầm khay trà trong tay, vững vàng tiêu sái tiến vào: “Nè, Hầu tổng, sao tự nhiên hôm nay lại nổi hứng mời tôi làm khách vậy?”

Hầu Du cười rộ lên, dùng hai tay tiếp nhận khay trà, mỉm cười trêu ghẹo: “Thật đúng là phúc khí tu luyện tám trăm năm mới có, đường đường Bùi tổng nhà chúng ta lại đích thân bưng trà rót nước! Chỉ một mình cậu tới? Bùi lão phu nhân đâu?”

“Về nhà rồi. Tôi thấy cậu thần thần bí bí như vậy, tám phần là có chuyện quan trọng muốn nói cho tôi biết.” Bùi Chí ngồi đối diện với Hầu Du, mười phần ung dung tự rót cho mình ly trà, nói: “Tôi ở ngay đây, cậu có trò bịp bợm gì, cứ việc đem ra đi.”

Hầu Du lập tức cười rộ lên: “Cái gì trò bịp bợm, cậu nói chuyện khó nghe thế!? Cha tôi và mấy vị thúc thúc không muốn gặp Hàn nhị vì chuyện Hầu Hoành Xương, còn tôi vẫn xem Hàn nhị như anh em. Nói sau đi nữa, từ nhỏ đến lớn không phải có gì tốt tôi đều nghĩ đến cậu trước tiên? Cho dù xảy ra việc Hầu Hoành Xương, chúng ta vẫn là bạn bè mà.”

Bùi Chí ha ha cười, không nói thêm nữa.

Hầu Du là kiểu người thế nào, đám bạn bè trong giới ai nấy đều rõ ràng, kẻ này thật sự là một nhân vật lợi hại, hắn so với Bùi Chí lăn lộn trên thương trường nhiều năm còn khôn khéo hơn, so với Hàn Việt sống trong quân đội còn quả quyết hơn.

Thời đại này, thanh niên chân chính có bối cảnh gia thế đều có người so với kẻ khác khiêm nhường hơn, mà Bùi Chí chính là loại chủ nhân kín tiếng đại phát tài. Hàn Việt mặc dù tính tình hung bạo, nhưng trước mặt người ngoài chưa từng làm chuyện gì quá đáng. Chỉ có vị Hầu Du nhà chúng ta, cả ngày phóng túng, cả ngày ăn chơi, mấy vụ tiệc tùng nhậu nhẹt náo động khắp nơi đều có kinh nghiệm không ít, khắp thành đông thành tây nổi danh như ông chủ gàn bướng.

Theo lý thuyết, những kẻ càng ăn chơi dữ tợn càng khó sống lâu, thế nhưng Hầu Du rốt cuộc vẫn hành xử có giới hạn, dù quá đáng cũng chỉ quá đáng tới điểm mấu chốt liền dừng tay. Bởi vậy mấy năm nay dù hắn hoạt động sôi nổi như vậy, vẫn từ đầu đến cuối không gây ra chuyện kinh thiên động địa, nhất mực xử lý gọn gàng công việc nhạy cảm trong bộ quân nhu, hồi năm ngoái còn vững vàng thăng chức.

Bùi Chí gắt gao nhìn chằm chằm Hầu Du, muốn biết hắn rốt cuộc định nói cái gì. Không nghĩ tới, Hầu Du đột nhiên thở dài, hỏi trước một câu: “Bùi lão bản à, tôi nhớ năm xưa sau khi xảy ra việc của người họ Sở kia, có một thời gian cậu và Hàn Việt rất căng thẳng với nhau, còn vì vậy mà bị đưa ra nước ngoài tạm tránh sóng gió, đúng không!? Lúc ấy, tôi nghe phong phanh rằng những việc kĩ sư Sở làm, kỳ thật cậu đều biết, còn cố ý bao che cho y…”

Bùi Chí trầm mặc một chút, thản nhiên gật đầu: “Cậu đã hỏi như vậy, tôi đây cũng không gạt cậu. Tôi vốn không phải kẻ vạn phần mang tinh thần trọng tình trọng nghĩa mãnh liệt, chỉ là có chút tình cảm riêng tư với Sở Từ, cho nên…”

“Vậy cũng khó trách, từ xưa tôi đã có cảm giác này, mấy lần Hàn Việt gọi kĩ sư Sở đến trong lúc cả đám tụ hội, đều là do cậu hữu ý vô tình khuyến khích hắn làm như vậy, cũng như lần đầu tôi gặp y, chính là do cậu nhắc đến y trước tiên, khiến cho tôi sinh lòng hiếu kỳ, kế tiếp lại ám chỉ tôi dụ Hàn Việt kêu kĩ sư Sở đến gặp mặt.” Hầu Du dừng một chút, khẩu khí có đôi phần phức tạp: “Có phải vì lúc ấy Hàn Việt đã quay về Bắc Kinh định cư, cậu không tiện gặp kĩ sư Sở khi có mặt hắn, cho nên cậu luôn tạo cơ hội để y tới tham gia tụ hội cùng chúng ta?”

Lần này Bùi Chí im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu.

Hầu Du nhìn hắn mấy giây, đột nhiên vỗ bàn, “Chết tiệt!! Khi tôi nghe người ta ‘hỏi thế gian tình là gì’, tôi còn cảm thấy tình với chả yêu trong xã hội hiện đại chỉ là cái rắm, không ngờ bạn thân của tôi con mẹ nó rõ ràng là một tình thánh!”

Bùi Chí nghe hắn nói vậy, lập tức cười rộ lên: “Được rồi, bớt nói nhảm đi, cậu hẹn tôi đến đây chỉ vì muốn hỏi chuyện này?”

“Không phải, tôi chỉ muốn xác nhận một chút xem cậu có thật sự thích cậu kĩ sư kia không; nếu cậu không thích, hoặc không phải rất thích, vậy mấy chuyện chúng ta nói hôm nay xem như chưa tính.”

Hầu Du rút điếu thuốc ra, đặt lên môi châm lửa. Bùi Chí nhìn hắn, hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Hầu Du phun ra một ngụm khói, trầm tư trong chốc lát, đột nhiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Bùi Chí, cậu vì người họ Sở kia có thể làm đến mức nào? Bắt cậu vì y trở mặt cùng gia tộc, cậu có dám không?”

Câu hỏi của hắn hết sức không tầm thường. Bùi Chí cau mày, nói: “Vấn đề này không đơn giản như vậy, liên quan đến cả gia tộc? Là chuyện gì?”

“Là chuyện liên quan đến mạng sống của cậu kĩ sư kia. Về phần gia tộc ấy hả? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là Hầu gia chúng tôi.” Hầu Du ngừng một chút, thưởng thức nét mặt Bùi Chí, lại thong thả nói tiếp: “Bất quá không phải cha mẹ tôi, mà là gia đình Hầu Hoành Xương, nhiều lắm thì có thêm Hàn lão phu nhân.”

Tim Bùi Chí đột nhiên đập mạnh, lời nói ra có phần không thể khống chế: “Các người phát hiện hành tung Sở Từ? Các người có tin tức của y?”

“Chính xác mà nói thì không phải tôi có tin tức của y, hoặc là phát hiện hành tung của y, mà là tôi thật sự thật sự đã biết chắc chắn y đang ở nơi nào.”

Bùi Chí đứng bật dậy: “Y ở đâu!?”

“Hừ, cậu không cần gấp, nói chuyện cũng nhỏ tiếng một chút, tôi hẹn cậu gặp mặt là có phần mạo hiểm đấy.” Hầu Du lấy tay chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, “Từ chỗ này ngồi xe chừng nửa tiếng đồng hồ, cậu có thể đến nơi y hiện tại đang ẩn thân. Nhưng cậu không thể khinh suất, chuyện này nói ra thì dài lắm, cậu nghe tôi nói xong đã, rồi mới từ từ suy nghĩ xem có nên đi tìm y hay không.”

Là một người có khả năng kiềm chế nóng giận, Bùi Chí thở dốc một hồi, chậm rãi ngồi xuống ghế, lại lấy ra một điếu thuốc, hung hăng rít mấy ngụm.

Làm xong mọi thứ, hắn mới ngẩng đầu lên, giọng nói miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh: “Cậu cậu nói trước đi, tôi nghe đây.”

Hầu Du tạm dừng một chút, hẳn là đang sắp xếp lại ngôn từ. Vài giây sau, hắn mới đem tàn thuốc bắn nhẹ lên mặt bàn, “Việc này hẳn là nên bắt đầu từ tháng trước, lúc Sở Từ từ Quý Châu quay lại Bắc Kinh. Nghe nói, hai năm nay y luôn ở Quý Châu, mà lần này quay lại Bắc Kinh cũng không phải do y tự nguyện. Chính xác mà nói, y là bị người ta uy hiếp, ép buộc quay về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.