Chân Huyết Lệ

Chương 69: Đấu tranh đến cùng vì sinh tồn




Bảy năm sau

Bên ngoài pháp viện tối cao Mĩ, một đám ký giả đứng nghiêm ở trong không khí trời đông giá rét, chờ đợi tin tức mới nhất.

Đột nhiên, một ký giả mắt tinh nhìn thấy một người đàn ông thon dài cùng một vị lão thành, được một đám vệ sĩ tây trang màu đen đoàn đoàn vây quanh đi ra khỏi tòa án.

"Là bọn họ! Là Chris Katel cùng với Daniel Thượng Quan. Bọn họ đi ra rồi!"

Lời này vừa nói ra, nhóm lớn ký giả liền vọt đi tới.

"Katel tiên sinh, xin hỏi ông đối với sự kiện lần này có ý kiến gì hay không?"

"Katel tiên sinh, lần này ông sống sót sau tai nạn, xin hỏi có cảm tưởng gì?"

"Katel tiên sinh, lần này ông bị mưu sát, xin hỏi sự thật là như thế nào?"

Liên tiếp vấn đề đều hướng tới vị lão thành ─ Chris Katel, mà đám người kia cũng bị đám ký giả từ từ bức đến một bên.

"Xin lỗi, không thể trả lời." Chris Katel không trả lời, thay thế ông trả lời chính là Daniel Thượng Quan, cũng chính là Thượng Quan Thiên.

"Thượng Quan tiên sinh, anh là luật sư đứng hàng đầu trong giới Tư pháp, xin hỏi anh đối với chuyện này có ý kiến gì không?"

Thấy một người trong bọn họ muốn phỏng vấn, tất cả đều mở miệng, tất cả microphone lập tức nhắm ngay Thượng Quan Thiên.

"Thượng Quan tiên sinh, có lời đồn đãi anh sắp tiến vào giới tài chính, có phải là thật hay không?"

"Thượng Quan tiên sinh, lời đồn anh sắp cùng con gái Katel tiên sinh kết hôn, nên mới có thể trợ giúp Katel tiên sinh như thế, có phải là thật hay không?"

Ban đầu mấy vấn đề, Thượng Quan Thiên có vẻ hăng hái, một chút nguyện ý trả lời cũng không có. Nhưng vấn đề này vừa đưa ra, Thượng Quan Thiên quay mặt sang trừng mắt hướng tới ký giả đặt câu hỏi. "Cái gì?"

Bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn, ký giả vốn tràn đầy tự tin lập tức rụt đầu một cái "Tôi là nói... Lời đồn đãi anh sắp cùng con gái Katel tiên sinh kết hôn, nên mới có thể trợ giúp Katel tiên sinh như thế..."

“Đúng là nói bậy nói bạ! Tôi cùng với thiên kim của Katel tiên sinh chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học, nếu như các người nói bậy nữa, tôi nhất định sẽ tố cáo các người." Lời nói lạnh lùng, làm người ta nhất thời lạnh gáy.

"Rất xin lỗi." Nữ ký giả lập tức nói xin lỗi.

Bởi vì có vết xe đổ từ trước, cho nên cô vô cùng lo lắng Thượng Quan Thiên sẽ nói khởi tố đối với tòa soạn báo của mình. Lúc trước có một ký giả ở tòa soạn báo chưa chứng thực sự thật liền đăng tin tức giả Thượng Quan Thiên cùng một thiên kim đính hôn, sau đó không lâu Thượng Quan Thiên liền tố cáo.

Thượng Quan Thiên bảo tòa soạn báo phỉ báng, tòa soạn báo đó cuối cùng cũng đóng cửa.

Chuyện này ở giới truyền thông đưa tới vấn đề rất lớn, không còn có bất kỳ tòa soạn báo nào dám viết tin tức tình cảm có liên quan đến Quan Thiên ─ cô thế nào đãng trí như vậy, quên mất điểm này đây?

Mới trải qua một cuộc biện hộ kịch liệt, Chris Katel sớm cảm thấy có chút mệt mỏi, liền bảo thủ hạ hộ tống ông cùng với Thượng Quan Thiên rời đi trước.

Vệ sĩ đem hai người vây ở trung tâm, tách ký giả không ngừng đưa tới microphone ra, đưa hai người vào trong xe màu đen cao cấp.

"Daniel, lần này rất cảm tạ anh giúp chăm sóc tôi." Ngồi yên vào trong xe, Chris Katel cảm kích đối với Thượng Quan Thiên nói: “Nếu không phải là tôi quá mức tín nhiệm tên tiểu nhân Reeve kia, cũng không bị người ta vu oan hãm hại..."

"Katel tiên sinh, ông không cần tự trách như thế. Con người không phải là thánh nhân, ai có thể không sai?" Thượng Quan Thiên nhàn nhạt an ủi ông.

"Ở bên cạnh tôi, không có ai như cậu, làm việc đến nơi đến chốn, hoàn toàn không tham tài phú." Chris Katel hết sức khen ngợi con người trẻ tuổi này.

"Katel tiên sinh quá khen."

"Daniel, mặc dù con gái tôi điêu ngoa một chút, nhưng..."

"Katel tiên sinh, hi vọng ông đừng hiểu lầm." Thượng Quan Thiên nhàn nhạt, lại kiên trì. "Tôi cùng lệnh thiên kim chẳng qua là bạn học mà thôi. Tôi đối với cô ấy, chưa bao giờ có bất kỳ tư tưởng nào."

"Tôi biết rõ cậu đối với con gái tôi không có một chút tư tưởng nào, nhưng tôi hi vọng cậu có gì đó đối với nó." Chris Katel không che dấu chút ý niệm nào trong lòng.

"Xin lỗi." Thượng Quan Thiên đáp, là một chút áy náy cũng không có mà nói xin lỗi.

"Tôi cũng vậy nên hết hi vọng rồi."

Mấy năm nay, từ khi Thượng Quan Thiên còn là một thực tập sinh yên lặng vô danh, đến bây giờ trở thành luật sư nổi tiếng trong giới Tư pháp, Chris Katel lén lút đã hỏi Thượng Quan Thiên vô số lần, thậm chí tạo cơ hội cho anh cùng con gái có vô số lần, nhưng anh vẫn là một chút hứng thú cũng không có.

"Daniel, trong lòng cậu sớm đã có người hay không?"

Nếu không phải trong lòng Thượng Quan Thiên sớm có ý trung nhân, vậy Chris Katel cũng muốn hoài nghi giống như người khác rằng anh là đồng tính luyến ái rồi.

Ý trung nhân?

Thình lình, trong đầu Thượng Quan Thiên hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mang theo nước mắt, khóc đến không thể thê thảm hơn.

Gương mặt đó, vẫn luôn trong lòng của anh không rời đi được, giống như đã sớm khắc vào tim của anh, cả đời không cách nào xóa đi...

Thấy Thiên im lặng không nói Katel than nhẹ một tiếng. "Nếu là trong lòng cậu đã có người, sẽ phải nắm chặt, đừng để cho cô ấy có cơ hội xa cách cậu."

Thượng Quan Thiên hướng mắt nhìn ông lão. "Katel tiên sinh tựa hồ có chút cảm khái?"

"Bà Nhậm kia thật ra là mối tình đầu của tôi đó." Nhớ tới người vợ dịu dàng như nước, trên mặt ông Katel đặc biệt không khỏi mỉm cười hạnh phúc. "Ban đầu đều là bởi vì tôi quá mức cao ngạo, mới có thể để cho cô ấy rời đi. Từ biệt, chính là mấy chục năm kia!"

"Mấy chục năm sau vẫn có thể gặp lại, ông cùng phu nhân xác thực rất có duyên phận."

"Cái gì duyên phận? (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Đó là bởi vì tôi vẫn luôn không có ý định buông tha việc tìm cô ấy." Ông Katel đặc biệt công khai bí mật nhỏ.

Thượng Quan Thiên có chút kinh ngạc. "Ý của ông là, 2 người gặp lại là cố ý hay sao?" Thì ra là ông đã lừa gạt lão bà trở về như vậy.

"Nếu không, trên đời tại sao có thể có nhiều tình cờ như vậy? Tiểu tử, tình cờ có thể là ý trời, cũng có thể là vì sao. Cậu vì tôi làm việc mấy năm, tôi cũng vậy đã đối đãi cậu bằng nửa đứa con trai, cho nên mới phải nói vụ này cho cậu."

"Cám ơn Katel tiên sinh ưu ái."

"Thật đáng tiếc cậu không thể trở thành con trai thật sự của tôi..." Lão Katel đặc biệt vẫn là ba câu không rời ý nghĩa.

"Đúng rồi, Katel tiên sinh, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Lão Katel bày tỏ thành ý một chút cũng không đánh động được Thượng Quan Thiên, ông tự mình nói.

"Nghỉ ngơi? Cũng tốt, lúc này cậu cũng cực khổ. Cậu muốn nghỉ ngơi bao lâu? Một tuần lễ?" Lão Katel nịnh hót hỏi.

"Hai năm."

"Cái gì?" Ông già rồi, lỗ tai nghe lầm sao? Lão Katel không khỏi ngoáy ngoáy lỗ tai, muốn nghe lại lần nữa. "Cậu mới vừa nói bao lâu?"

"Tôi muốn nghỉ ngơi hai năm.Trong khoảng thời gian này, tôi không chấp nhận bất kỳ công việc gì." Bờ môi treo nụ cười nhạt, Thượng Quan Thiên bảo tài xế dừng xe ở một bên đường.

"Tôi muốn... Daniel, hai năm thời gian không quá dài đó chứ?" Lão Katel tuyệt đối không chịu nổi việc trợ thủ đắc lực này rời khỏi mình lâu như vậy. "Huống chi, tuổi tôi đã lớn, chưa chắc có thể đợi cậu trở lại..." Bắt đầu giả bộ đáng thương.

"Katel tiên sinh thích nói giỡn." Thượng Quan Thiên không chút cử động. "Lấy tình trạng thân thể bây giờ của ông, ít nhất sống thêm mười năm nữa tuyệt đối cũng không thành vấn đề."

Thân là luật sư bên người ông, thân thể Katel có bao nhiêu khỏe mạnh, anh như thế nào không nắm rõ?

"Daniel, cậu không thể rời đi lâu như vậy..." Lão Katel lay ống tay áo anh, vẫn còn đang vờ vùng vẫy giãy chết.

Trầm ngâm, Thượng Quan Thiên kéo tay của ông ra nói: “Khoảng thời gian này ông có vấn đề gì, vẫn là có thể cho tôi biết. Tôi sẽ nghĩ biện pháp, chẳng qua là không thể về nước Mĩ giúp ông." Anh thật vất vả đợi đến ngày lão tự đại chết, không cần đợi tại Mĩ quốc nữa.

Đối với ông mình, Thượng Quan Thiên thật khó có thể sinh ra bất kỳ cảm tình tốt nào.

Lão đầu kia trên đầu lưỡi nói tha thứ cả nhà bọn họ, nhưng mục đích cuối cùng, chẳng qua là muốn anh trở lại thừa kế sự nghiệp của cha anh thôi, đối với mẹ, vẫn chẳng thèm ngó tới, thậm chí từ ngữ ghẻ lạnh giễu cợt.

Cho nên anh cự tuyệt thừa kế sự nghiệp lão đầu kia, lúc học đại học, cố ý không chọn kinh doanh, chọn khoa pháp luật lão đầu chán ghét nhất.

Thậm chí vừa tốt nghiệp đại học, cũng không đến công ty thực tập, ngược lại đến công ty Katel thực tập, trở thành một luật sư có tiếng.

Dù sao lão đầu kia đã chết rồi, không thể tiếp tục cưỡng bức anh.

"Nhưng là Daniel..."

"Hẹn gặp lại." Nở một nụ cười nhạt, Thượng Quan Thiên ngay trước mặt lão Katel đóng cửa xe lại, ngăn cách lão ta cầu khẩn.

Đợi nhiều năm như vậy, nhìn cha anh nhân nhượng, anh một mực chờ lão đầu không thể tiếp tục khống chế cuộc sống của mình. Mà bây giờ, anh không muốn đợi thêm nữa.

Tiếng chuông vang lên chói tai, đánh thức cô gái đang ngủ say ở trên giường.

Híp mắt, một bàn tay cô nàng trắng nõn lộ ra từ trong chăn, sờ tới sờ lui trên bàn nhỏ ở cạnh mép giường.

Tiếng chuông tiếp tục vang lên, khiêu chiến tính nhẫn nại của cô, lực đạo lục lọi cũng càng ngày càng thô bạo.

"Tìm được..." khi đầu ngón tay sờ tới vỏ ngoài điện thoại di động lạnh như băng, lầu bầu một tiếng, cô lấy di động qua để lại gần lỗ tai, "Nè?"

Giọng nữ khàn khàn, cực kỳ mị người.

"Tiểu Đồng, em còn đang ngủ sao?"

"Là Tuấn Ngạn sao?" Vừa nghe đến tiếng nói ôn hòa của vị hôn phu, thần trí cô rõ ràng lại. "Ừ, ngày hôm qua công việc xong rất trễ."

"Tiểu Đồng, em đừng chỉ lo công việc, luôn loay hoay mỗi đêm, đối với thân thể em như vậy không tốt. Em quên dạ dày mình có tật xấu sao?" Người đàn ông bắt đầu nhắc đi nhắc lại.

"Em biết rồi." Hàn Thiếu Đồng không chút để ý đáp lại. Mặc dù cô biết, nhưng vĩnh viễn đều làm không được.

"Đúng rồi, hôm nay buổi tối em có rảnh không? Anh muốn ăn cơm với em." Tiếng nói ôn hòa xen lẫn một chút bất an.

"Ừ... Chỉ cần em ngủ đủ rồi, cái gì cũng có thể." Hàn Thiếu Đồng đã nắm túi đeo lưng, từ trong ba lô lấy ra notebook. "Ừ... Tối hôm nay không có công việc."

"Vậy em muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn đồ ăn Nhật." Cô nhớ tới mình nhiều tuần lễ chưa ăn đồ ăn Nhật rồi, những thực vật tinh xảo kia vẫn luôn là thứ cô nàng thích nhất.

"Ừ vậy chúng ta hẹn ở Hòa Phong được không?" Giọng Dương Tuấn Ngạn vẫn là luôn luôn ôn hòa. "Anh nhớ được em rất thích kem đá."

"Tuấn Ngạn, anh đối với em thật tốt." Hàn Thiếu Đồng cười cong mắt.

"Vậy hẹn bảy giờ tối, được không?"

"Vâng."

Được cô nàng phúc đáp, Dương Tuấn Ngạn thật nhanh cúp điện thoại, Hàn Thiếu Đồng không để ý chút nào, tự mình ôm ống nghe cười đến ngọt ngào.

Dương Tuấn Ngạn là đàn anh ở đại học, lịch sự ôn hòa, đối với tất cả mọi người rất tốt, là bạch mã hoàng tử tất cả nữ sinh công nhận.

Cho nên khi anh ta nói thích, cô cơ hồ không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng.

Sau đó, mặc dù cô có chút ảo não mình vô cùng xúc động, nhưng anh ta vẫn ở khắp nơi chứng minh, lựa chọn của cô một chút cũng không có sai.

Anh cưng chiều, thương yêu cô, mọi chuyện nhân nhượng cô, mặc dù thỉnh thoảng có chút không quả quyết, nhưng anh tuyệt đối là săn sóc dịu dàng, bạn trai lý tưởng trăm phần trăm.

Cho nên một năm trước, cô đồng ý lời cầu hôn của anh, tay trái chỉ đeo lên nhẫn cưới anh vì cô chọn lựa, trở thành vị hôn thê của anh.

Hàn Thiếu Đồng cười nheo mắt, nhìn tấm hình chụp chung bên giường, cô trong hình cười đến ngọt ngào, giống như là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Tầm mắt chuyển hướng bên cạnh tấm hình bên trong, đứng bên cạnh cô một nam sinh lùn hơn cô một cm, trên mặt nho nhỏ có vẻ chán ghét thật nhiều.

Khi còn bé chính anh cùng cô, thật thế như nước với lửa, gặp nhau hai tướng chán ghét. Hồi tưởng lại, cô không nhịn được cười mình khi đó bộ dáng kiêu căng.

Thượng Quan Thiên, thanh mai trúc mã, cùng với cô ở cùng nhau hơn mười năm.

Nhưng khi tốt nghiệp trung học về sau, anh thậm chí ngay cả một tiếng thông báo cũng không có liền rời đi, ngay cả cơ hội gặp lại cũng không cho.

Hại cô đứng ở cửa nhà anh khóc đến khó coi như đứa trẻ bị vứt bỏ, dọa sợ người đi đường.

Mặc dù bọn họ trước kia luôn là cãi nhau ầm ĩ, nhưng tình cảm còn không đến mức hỏng bét đến ra đi đều không nói một tiếng chứ?

Vừa nghĩ tới liền tức, cô không nhịn được thở phì phò nguýt nhìn đứa con trai trong tấm hình.

"Cậu nha, thật là hẹp hòi, mặc dù trước kia tớ cuối cùng đem cậu giống như con tôm sống nhảy, cậu thậm chí ngay cả một câu gặp lại cũng không nói."

Cô kích động cầm khung hình lên, hướng về phía tấm hình chửi loạn.

"Cậu nói! Tại sao lại im lặng mà ra đi thẳng như thế? Ngay cả câu gặp lại cũng keo kiệt như vậy? Nói!" Cô tiếp tục chất vấn đứa bé trong tấm hình không nói gì.

Nhìn chằm chằm hình một lúc sau, cô khẽ thở dài "Thôi, dù sao cũng qua nhiều năm như vậy, nói không chừng anh đã sớm quên mình là ai rồi, Hàn Thiếu Đồng." Cô tự giễu ông trời của mình thật.

Có ai quy định anh nhất định phải nhớ thanh mai trúc mã? Anh quên cô là người nào, cũng rất bình thường.

Tâm tình hưng phấn ban đầu thối lui, cô buồn bực nằm lại trên giường, kéo chăn bông qua đem mình vây thật chặt giống như bánh chưng.

Trời sanh sợ lạnh mỗi khi mùa đông cô nàng luôn là không muốn rời khỏi ổ ấm, chỉ muốn cả ngày lẫn đêm nằm tại trên giường mà ngủ.

Chẳng qua là, cô bây giờ lại không có buồn ngủ.

Hoặc giả cô nên rời giường, chọn lựa một bộ y phục thích hợp nhất vì ước hẹn buổi tối, lại đi gội đầu, thuận tiện đi đến chỗ Tiểu Mỹ trang điểm, khiến Dương Tuấn Ngạn kinh ngạc.

Tiểu Mỹ nói, cái này gọi là làm "phụ nữ phải biết làm đẹp".

Tâm ý đã quyết, Hàn Thiếu Đồng vén chăn lên, nhịn được việc đem chăn trùm kín, đi tới chỗ người phụ nữ trong gương đằng trước.

Cô có một mái tóc dài đến eo ─ đó là vì vị hôn phu thích nhất tóc dài, lúc này lại xốc xếch không chịu nổi, đuôi tóc bởi vì chủ nhân đã lâu không để ý mà hiện ra sắc bệnh hoạn Tiêu Hoàng; trên mặt trắng nõn có túi mắt thật to, vì thiếu ngủ nên tròng trắng mắt lúc này càng thêm tia máu...

Aiz! Thật đúng là hỏng bét, thật may là Tiểu Mỹ có một đôi tay khéo léo, có thể đem Sửu Nữ trong nháy mắt biến thành tiên trời, nếu không lần này cô nàng thật sẽ rất nhức đầu.

Tính toán hành trình hôm nay, cô đi vào phòng tắm, rửa mặt qua rồi mở tủ treo quần áo ra, lấy ra một bộ áo màu lam cùng quần dài mặc vào.

Quay đầu lại tìm hiểu xem người phụ nữ trong gương kia, cô nàng chán ghét nhìn quần dài trên người mình. Cho tới bây giờ cô cũng không thích quần dài, nhưng vị hôn phu của mình thích...

Hít sâu một cái, mặc vào áo khoác ngoài ấm áp, cầm túi nhỏ, Hàn Thiếu Đồng ra khỏi phòng.

Một cơn gió mát từ nửa cửa sổ thổi tới, phát động rèm cửa sổ bằng sa mỏng, thấp thoáng có một bóng hình ẩn hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.