Chân Huyết Lệ

Chương 67: Lãnh huyết vô tình




Thượng Quan Thiên cảm giác ngực mình thật buồn bực, mà giữa hai người chính là đám nữ sinh trước mắt đang kéo dãn ra ── hàng xóm tốt nhiều năm của cậu.

Cô nàng cư nhiên chạy đi đỡ cái kẻ Sư đệ không nhìn được lại không còn dùng được!

Người là cậu cố ý quét ngã, cô lại đặc biệt chạy đi đỡ người ta dậy, đây không phải là nói rõ cùng cậu đối nghịch sao? Thật là buồn cười!

"Tốt lắm, có thể bắt đầu." Cảm thấy gân cốt trên người cứng lên một chút, Hàn Thiếu Đồng lập tức dọn xong sân đấu, chuẩn bị cùng cậu đánh nhau một trận. “Ai sẽ làm trọng tài.”

"Đúng, đúng tớ..." Bị mọi người đẩy ra "Chịu hình" làm trọng tài cho cuộc tranh tài này, đại sư huynh nhắm mắt đi về phía trước ba bước nhỏ, lấy dũng khí nói: “Khụ khụ... Lần tranh tài này quy định, không cho phép dùng chiêu thức Không thủ đạo, cũng không thể cắn, đạp, tóm lại chỉ có thể dùng chiêu thức Judo. Song phương trong đó một người bị ném ngã xuống đất hoặc là nằm xuống đất coi như là thua, rõ ràng chưa?"

Trước khi chính thức xuống tay, vẫn phải là nói quy tắc xong, tránh cho hai người ăn vạ như lần trước, loạn xạ đánh một cuộc, cho sư đệ sư muội làm mẫu tại chỗ làm là một việc "Sai lầm".

Ô ô ô... anh dầu gì cũng là học trò của sư phụ, tại sao có thể đem hai con Tiểu Bạo Long giao cho kẻ yếu đuối như anh?

Đại sư huynh vô tội nhìn về đám người đứng ở phía sau có huấn luyện viên, trong lòng âm thầm hận đối đãi anh vô tình.

"Rõ ràng." Hai người đã cúi người chào rồi.

"Rồi..." Đại sư huynh lui về phía sau ba bước dài "Tranh tài bắt đầu!"

Giọng nói vẫn chưa có hoàn toàn tan mất, Hàn Thiếu Đồng đã nhanh nhẹn tiến lên, nắm vai áo Thượng Quan Thiên, tính toán ném cậu qua vai.

Thượng Quan Thiên lại nhìn thấu cô nàng giở một chút thủ đoạn, trở tay nắm chặt hóa giải thế công của cô, hai chân sau đứng vững liền nhanh chóng hướng cô đảo qua.

Thình lình bị cậu lừa gạt đến hai chân, Hàn Thiếu Đồng nắm chặt vạt áo của cậu, chống mình muốn ngã nhào. "Như vậy sao có thể đẩy tớ ngã xuống đây? Tiểu Nhật Thiên." Cô cố ý nói chuyện kích thích cậu, làm cậu phân tâm.

"Tớ đã sớm thấy rõ chiêu số của cậu." Bị lời của cô nàng kích thích ý chí quyết thắng tràn ngập, cậu vạch ra tay của cô, khom người lại tới chân của cô quét tới.

Hàn Thiếu Đồng hướng đôi mắt tinh phát hiện cử động của cậu, lập tức gọn gàng nhảy lên, xa hơn đỉnh đầu của cậu đá tới ──

"Không thể lên mặt!" Học sinh nữ tại chỗ thét chói tai ra tiếng liên tục không ngừng, ma âm đáng sợ thành công ngăn cản cú đá bén nhọn của Hàn Thiếu Đồng.

Wow, nếu một cước này của cô nàng quả như đạp xuống thật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuấn mỹ của Thượng Quan Thiên nhất định sẽ bầm đen lên, vì họ nhìn Tiểu Suất Ca "Hạnh phúc" cùng với "Từ thiện", họ nhất định sẽ bảo vệ gương mặt tuấn tú của Quan Thiên.

Hàn Thiếu Đồng đang chần chờ thì Thượng Quan Thiên nắm chặt thời cơ ném cô qua vai, như nguyện ước đem cô nàng đẩy té ngã trên đất.

"Dừng!" một tiếng vang thật lớn, tuyên cáo trận tỷ võ này kết thúc.

"Ồ, tôi tuyên bố, cuộc tranh tài này người thắng là Quan Thiên." Đại sư huynh cao hứng bừng bừng tuyên bố kết quả, vô cùng may mắn hôm nay đây Tiểu Bạo Long chưa cho anh loạn thêm.

Hàn Thiếu Đồng kinh ngạc nằm dài, thật lâu không thể bình phục.

Cái gì? Mình thua?!

Trên lưng đau, so với đánh thua, lòng tự ái giống như trở nên không chút nào quan trọng.

"Thượng Quan Thiên cậu thắng không cần dùng võ!" Hoàn toàn không thể tiếp nhận kết quả, Hàn Thiếu Đồng từ trên mặt đất nhảy lên, xông về "Tiểu nhân hèn hạ".

"Cái gì thắng không cần dùng võ, là cậu tự mình phân tâm." Thượng Quan Thiên hoàn toàn không hề cảm thấy có vấn đề gì. "Tỷ võ đại kỵ chính là phân tâm."

"Là họ..."

"Nếu là cậu không phải để ý họ, nhấc chân liền đạp tớ, như vậy lần tranh tài này người thắng chính là cậu chứ không phải tớ." Thượng Quan Thiên nhàn nhạt phân tích.

Tại sao rốt cuộc như ý nguyện đem cô nàng đẩy té ngã trên đất, để cho cô thật lâu không bò dậy nổi, lại là cảm thấy buồn bực không vui?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đằng đằng sát khí, buồn bực trong lòng cậu không thể tiêu tán.

"Cậu..." gương mặt Hàn Thiếu Đồng đỏ lên vì tức, bởi vì tên đáng chết cậu ấy nói đúng! Nếu không phải là chính cô phân tâm, cô sớm đã đem cậu ta gạt ngã trên mặt đất rồi.

Đánh nhiều trường hợp như vậy, lần đầu tiên bị cậu ta hung ác đẩy té ra đất, trừ lòng tự ái bị tổn thương ra, còn có đối với cậu ta ngoan tâm oán đỗi ── lưng của cô chợt trở nên đau nhức.

"Được, lần này miễn cưỡng coi như là cậu thắng, chỉ là lần sau tớ sẽ không thua đâu." Một tay đè lại bên hông bị ném đau, Hàn Thiếu Đồng khẽ nâng cằm dưới, cao ngạo buông lời.

Thượng Quan Thiên không có chú ý cô..., ngược lại chú ý tới động tác của cô. "Eo của cậu bị ném đau rồi hả ?"

"Không có!"Miệng cô cứng rắn phủ nhận.

Thua đã rất mất thể diện, cô làm sao có thể sẽ thừa nhận mình bị ném tới eo?

Nếu là thừa nhận, lui về phía sau "Tiểu Sư Tỷ" này làm sao có thể ngẩng đầu lên trước mọi người, uy phong lẫm liệt làm người?

"Nếu như không có, chúng ta đánh lại một cuộc nữa." Thượng Quan Thiên không tin Hàn Thiếu Đồng miệng không nói xạo, trực tiếp mở miệng yêu cầu đánh lại một cuộc.

Tên này đáng đánh đòn chết đi được! Hàn Thiếu Đồng trợn to đôi mắt, hung tợn nguýt nhìn cậu."Tớ không muốn đánh lại."

"Cậu bị ném tới eo rồi hả ?" Tiến tới gần cô nàng, Thượng Quan Thiên nhẹ giọng hỏi, cố chấp nhất định lấy được đáp án. "Nếu không nói, tớ sẽ nói cho Dì Hàn biết."

Cô cong miệng lên, tức giận tên hàng xóm này tuyệt đối không hiểu rõ. "Đúng rồi! Đúng rồi! Tớ bị ném đau tới eo rồi, hiện tại đau đến muốn khóc, đau đến muốn đánh người." Cô tức giận cậu thế lại lấy mẹ ra mà uy hiếp mình.

"Thật rất đau?" Từ khi hai người bắt đầu đấu, lần đầu tiên cậu sinh ra áy náy đối với cô.

"Chính cậu bị quăng té, là biết sẽ đau hay không!" Hai ngón tay làm chuyện xấu dùng sức nắm được tay của cậu, như lúc trước theo lời cô── đau đến muốn đánh người!

"Cậu còn bóp nữa, tớ liền nói cho Dì Hàn biết." Giọng nói nhàn nhạt, không có uy hiếp gì nặng, nhưng đã đầy đủ để cho cô buông tay đang làm chuyện xấu.

"Tiểu nhân!” Cô xì mũi coi thường.

"Về nhà! Tớ giúp cậu bôi thuốc." Cậu lui về phía sau mấy bước "Chính cậu có thể đi sao?"

"Có thể." Coi như không thể, cô cũng sẽ tự mình bò trở về, không cần "Tiểu nhân hèn hạ" này đỡ.

Bất đắc dĩ nhìn cô chật vật, cậu bắt đầu hồi tưởng tỉ mỉ, vì sao bọn họ mỗi một lần gặp mặt cũng phải đối chọi gay gắt như thế?

Là bởi vì sự quật cường của cô nàng? Hay là bởi vì mình hiếu thắng?

"Tiểu Nhật Thiên, tại sao cho đến bây giờ cậu so với tớ vẫn lùn hơn? Một chút tiến bộ cũng không có." Thân thể không thể làm chuyện xấu, Hàn Thiếu Đồng đổi thành đấu khẩu.

Thượng Quan Thiên biết ── là bởi vì cô ấy là con tàu há mồm!

Cô thường xuyên làm cậu nổi trận lôi đình, muốn đem cô ăn tươi sống bóp chết ── "Câm miệng!" Cậu không nhịn được xốc cổ áo lên, kéo cô rời đi khỏi tầm mắt của mọi người.

Mọi người kinh ngạc nhìn động tác thô bạo của Thượng Quan Thiên ──

"Ôi trời ơi!!! Bọn họ không phải là muốn tìm một chỗ quyết chiến sinh tử chứ?" Sư đệ mới vừa bị ném không hiểu kêu trời gọi đất, trên phim ảnh tình tiết trong phim bộ lúc tám giờ đúng đều là làm như vậy... "Chúng ta không cần đi ngăn cản bọn họ sao?"

Thượng Quan Thiên lớn như vậy lại dữ dội, Hàn Thiếu Đồng chuyến này "lành ít dữ nhiều" rồi...

"Đần!" Từng người một luân phiên dùng sức đập xuống đỉnh đầu tên Sư đệ vừa mới gia nhập.

"Làm cái gì à?" Tân Sư đệ che đầu bị gõ rất đau la hét hỏi. Bọn họ sao lại dùng sức gõ đầu của cậu ta như vậy? Nếu là gõ đần thì làm sao bây giờ?

"Bằng loại người thân thủ như cậu đòi đi ngăn cản bọn họ, cậu tự đâm đầu vào chỗ chết đi!" Đại sư huynh khinh thường liếc cậu một cái, quay mặt sang một bên không để ý tới cậu.

"Ách..." Cũng đúng, lấy thân thủ cậu bây giờ, cũng mới vừa rồi bị Thượng Quan Thiên nghiêm túc "Dạy" làm hư tổn hết cả người, tình trạng của cậu so với Hàn Thiếu Đồng càng thêm nguy hiểm.

Cho nên xin thần linh khắp nơi hãy bảo vệ Hàn Thiếu Đồng! Ngàn vạn lần đừng để cho cô ấy sớm như vậy đã "Hương tan ngọc vỡ"!

Bị xách về Thượng Quan gia, Hàn Thiếu Đồng vô tội ngồi ở trên giường của cậu, không hiểu cậu ta vì sao mà có nét mặt lo lắng.

Cô cũng chỉ là nói một câu so với mình lùn hơn mà thôi... Trước kia cô cũng thường thường nói!

"Úp sấp trên giường, đem áo tập cởi ra!" Thượng Quan Thiên từ trong hộp tìm ra thuốc cao mình thường dùng, chính cậu cũng thường thường bởi vì khiêu chiến vượt cấp mà bị các sư huynh khác đánh trên người xanh một miếng, tím một khối, cho nên đối với chuyện bôi thuốc đã sớm vô cùng thuần thục.

"Cái gì? !" Cởi quần áo? (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn) Hàn Thiếu Đồng vội vàng từ trên giường nhảy lên, lại làm động tới vết thương ngang hông, đau đến mức đúng như cậu mong muốn nằm lỳ ở trên giường giả chết. "Nè, Tiểu Nhật Thiên, cậu ở đây mở cờ trong bụng mà cười ghẹo mình.” Cô cà lăm hỏi.

Ô ô ô... Thật là đau! Trước kia vết thương nhỏ cùng lần này so với nhau, thật sự là gặp sư phụ nha!

"Đừng kêu! Đợi mẹ tớ đến, bản thân mình tự giải thích với mẹ và Dì Hàn." Anh nặn ra một chút thuốc cao "Không cởi quần áo, đem đai lưng cởi ra, vén cao y phục cũng được."

"Tớ không nhờ cậu bôi thuốc giúp..." Phần xấu hổ của con gái nổi lên trong lòng cô thế nào cũng không muốn lộ ra bất kỳ một tấc phần lưng da thịt ở trước mặt anh.

"Vậy cậu muốn khiến Dì Hàn biết?" Một câu nói, cũng đủ để làm cho cô ngậm miệng.

Nếu là Dì Hàn biết Hàn Thiếu Đồng luyện tập Judo bị thương, về sau cô cũng đừng hòng nghĩ đến Đàn Tràng ── đây là điều kiện học Judo cô cùng Dì Hàn lập ra.

Biết rõ lý do này, cho nên cô vẫn luôn rất cẩn thận bảo hộ mình, không để cho mình chịu đả thương nghiêm trọng, cho tới hôm nay bị cậu ấy đánh rơi nặng như vậy...

"Nếu không phải là cái người này dùng sức ném tớ, tớ cũng sẽ không như vậy..." Bẹt bẹt cái miệng nhắc nhở, cô nàng đáng thương trả lời, tay nhỏ bé lại bị thuyết phục vén eo lưng lên.

"Nếu không phải là cậu khi đó làm phân tâm, tớ sẽ không dễ dàng bị ngã xuống như vậy.” Nói đi nói lại, cô chỉ là muốn trốn tránh trách nhiệm cho cậu thôi!

"Cậu là đồ đáng ghét nhất rồi !" Cô buồn buồn không vui cởi đai lưng ra, lại vén không nổi y phục sau lưng, gò má đỏ ửng lặng lẽ dính vào, cô ngượng ngùng vùi mặt vào trong drap.

Làm sao bây giờ? Từ lúc còn nhỏ đến giờ, cô cũng không để cho bất luận kẻ nào thấy thân thể mình, cho dù là mẹ cũng không thể; hôm nay lại phải cho tên hàng xóm đã ở chung từ nhỏ đến lớn này nhìn thấy, hơn nữa là con trai... Làm sao bây giờ? Cô thật sự rất thẹn thùng...

"Thế nào không đem áo vén lên? Tay của tớ chưa đến." Cánh tay dừng tại giữa không trung bởi vì cô chần chờ mà ê ẩm. "Nhanh lên một chút, đừng làm cho tớ chủ động giúp cậu!"

Cậu tuyệt đối không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ cảm thấy cô không sảng khoái giống thường ngày như vậy.

Thượng Quan Thiên ngu ngốc! Cô là con gái! Thông minh như cậu ta, rốt cuộc có hiểu hay không cái gì gọi là "trai gái khác nhau"?

Hít sâu một cái, cô khẽ run tay lui về phía sau chậm rãi bắt đầu vén y phục lên, da thịt phần lưng trắng nõn từng tấc phơi bày, da thịt tiếp xúc không khí hơi lạnh, làm cô nổi da gà không khỏi toát ra.

Tựa hồ không nhịn được việc cô chần chờ, một tay khác của Thượng Quan Thiên thay thế động tác của cô, lập tức liền đem áo của cô vén đến nơi cao nhất, thẳng đến bóng lưng, lộ ra toàn bộ phần lưng.

Một khối bầm đen chiếm cứ ở ngang hông trái, da thịt trắng nõn khiến vết bầm đen càng thêm lộ ra vẻ đáng sợ.

"A!" Cậu đột nhiên xuất hiện động tác làm cô kinh hoảng, không khỏi phát ra tiếng thét chói tai.

"Đừng kêu!" Cậu một tay che cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng, xác định mẹ không có vì tiếng thét chói tai của cô mà đi tới, mới thả ra. "Cậu kêu cái gì? Chẳng qua là cái lưng mà thôi."

"Khốn kiếp! Cái gì chẳng qua là lưng mà thôi?" Cô cũng là con gái nha! Một cô gái thực sự!

"Được rồi, là lỗi của tớ, tớ không nên làm cậu ngã thành như thế này, cũng không phải chủ động trêu chọc quần áo cậu." Cậu nói xin lỗi "Chỉ là xem cũng xem rồi, mau nằm xuống, tớ giúp cậu bôi thuốc."

Thật ra thì, Thượng Quan Thiên còn không hiểu nổi tại sao Hàn Thiếu Đồng lại kinh hoảng như vậy.

Hàn Thiếu Đồng nhìn chằm chằm cậu thật lâu, mới lần nữa đưa mặt vùi sâu vào trong drap, ngầm cho phép cậu giúp cô bôi thuốc.

"Chịu đựng, sẽ đau một chút." Nhìn vết bầm đen này, cậu có thể chịu đựng đau đớn lúc bôi thuốc, nhưng cậu không biết cô có thể hay không.

Bỗng dưng, cậu phát hiện vết bầm đen ở trên người cô thật chói mắt, vượt qua những vết trên người của cậu thì cậu bắt đầu cảm thấy đau lòng.

"Yên tâm, tớ còn... A! Thật là đau!" Cô không khỏi thấp giọng hô ra tiếng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra ngoài. Tay của cậu nhẹ nhàng để lên vết bầm đen, cô cũng đã đau đến muốn thét chói tai.

"Nhịn xuống, lập tức tốt hơn." Cậu bỏ qua tiếng cô kêu gào bi thống, đem thuốc cao trong lòng bàn tay toàn bộ bôi ở trên lưng của cô.

Đợi thuốc cao dần dần hấp thụ vào da, cậu mới lấy tay ra.

Ô ô ô... Thật là đau... Hàn Thiếu Đồng cắn drap giường, nén lệ trong hốc mắt, đáng thương suy nghĩ không dám thét chói tai ra tiếng.

"Thoa thuốc cao lên xong, hai ba ngày sau sẽ tốt hơn, nhưng cậu phải tới đây bôi thuốc hai lần mỗi ngày, hơn nữa ở nơi bị thương không cho phép luyện tập thêm." Câu cuối cùng, là chính bản thân cậu thêm vào.

"Ô ô... Cái gì? Tớ còn phải thoa thuốc nữa?" Hàn Thiếu Đồng quay mặt sang khóc đến rất thê thảm, nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên không dám tin.

"Cậu..." Thế nào khóc thành cái bộ dáng này? Nhìn thấy lã chã nước mắt trên mặt Hàn Thiếu Đồng, cảm giác áy náy gia tăng không ít trong lòng cậu.

Trước kia bất luận hai người kích thích đối phương như thế nào, nói ra lời cay độc hơn, cho tới bây giờ cô cũng không có chảy qua một giọt nước mắt. Nhưng là, hôm nay cô lại khóc, còn khóc đáng thương thê thảm như vậy.

"Cậu là đồ đáng ghét nhất..." Cô thật là đau, đau đến thân thể giống như là bị dỡ thành từng mảnh, nặng hơn khi trở về. Tại sao lại đau đến như vậy chứ?

Nhìn chằm chằm Hàn Thiếu Đồng đang khóc đỏ mắt, Thượng Quan Thiên bỗng dưng phát hiện, thì ra là cô cũng giống các cô gái khác, là rất sợ đau.

Bất kể là cô kiên cường cỡ nào, nói nhiều làm người ta tức giận, thủy chung cô vẫn còn là một cô gái.

"Đồ đáng ghét..." Chẳng những làm đau cô, hơn nữa còn đem lưng cô xem sạch bách... Đau đớn cộng thêm ngượng ngùng, cô khóc đến càng thêm đáng thương.

"Cậu... cậu đừng khóc." Lần đầu đối mặt nước mắt của cô, cậu mất đi ý chí, chỉ có thể hốt hoảng dụ dỗ. "Là tớ không đúng, cậu đừng khóc."

Khóc khóc, cô cảm thấy trên lưng giống như không có đau đớn, chỉ còn lại một chút khẽ nhói có thể nhịn.

Nước mắt ròng ròng nhìn cậu, cậu hốt hoảng chẳng những làm cho trái tim ngượng ngùng hơi thối lui, thậm chí có một chủ ý bướng bỉnh tràn vào suy nghĩ──

Cô cố ý dùng hai tay đè lại khuôn mặt nhỏ nhắn, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào đáng thương, giống như một con vật nhỏ bị thương, làm người ta không đành lòng.

"Cậu... rốt cuộc muốn như thế nào mới không khóc nữa?" Thượng Quan Thiên cùng đường toàn bộ bó tay rồi.

"Về sau phải để cho tớ khi dễ, hơn nữa không cho phép khi dễ tớ nữa." Câu chữ mơ hồ không rõ xen lẫn nức nở nghẹn ngào.

"Có thể, cậu muốn cái gì cũng có thể, chỉ cần cậu không khóc." Tâm loạn như ma chính cậu hoàn toàn không có phát hiện cô nàng giả vờ.

Nghe vậy, cô để đôi tay xuống, cười toe toét thật to, khuôn mặt trắng nõn chỉ còn lại mấy giọt nước mắt, nào có cái gì là nước mắt?

"Cậu gạt tớ!" Lừa gạt cậu ký một điều ước bất bình đẳng!

"Ha ha, ai kêu cậu đần!" Hàn Thiếu Đồng tuyệt đối không có cảm giác mình có phần không đúng "Cậu đã đáp ứng tớ đấy, về sau không cho phép cậu khi dễ tớ, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho tớ khi dễ."

Ha ha ha...

Bên tai nghe tiếng cười, cùng với việc cô không ngừng lặp lại "Điều ước bất bình đẳng", tim của cậu không có đập nhanh, ngược lại cảm thấy buông lỏng.

Là cậu bị bệnh sao?

Từ ngày đó, xác thực chỉ có Hàn Thiếu Đồng khi dễ Thượng Quan Thiên, cậu không còn có khi dễ cô. Bởi vì nước mắt cô làm cho cậu cảm thấy khó chịu, cho nên cậu không muốn để cho cô chảy bất kỳ một giọt nước mắt.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, rất nhanh bọn họ liền thăng lên lớp năm, một đám học sinh tiểu học vẫn u mê đi vào thời kỳ trưởng thành, bắt đầu hiểu được tư vị thích.

Nhưng chờ đón chính là, một lời đồn đại.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng cùng trường cùng lớp vừa là quan hệ hàng xóm, lời đồn đãi thuộc về Hàn Thiếu Đồng cùng Thượng Quan Thiên truyền đi lợi hại nhất.

Đối diện với mấy lời đồn đãi này, hai người trong cuộc một chút cũng không có chịu ảnh hưởng, bởi vì bọn họ mỗi ngày đều phải tiếp thụ khiêu khích của đối phương, căn bản không có thời gian để ý tới những lời đồn đãi nhàm chán này.

Vậy mà, sự đoan thường thường sẽ chủ động tới tìm bọn họ, nhất là Hàn Thiếu Đồng.

"Hàn Thiếu Đồng, chúng tôi không cho phép cô tiếp tục bám dính Thượng Quan Thiên!" Một người dáng dấp trắng trắng, giống như cô gái dương oa oa, sau lưng mang theo mấy tiểu lâu la, ngạo mạn ra lệnh đối với Hàn Thiếu Đồng.

"Tôi dính với Thượng Quan Thiên?" Hàn Thiếu Đồng trợn to hai mắt, có chút không hiểu hỏi ngược lại.

Cô ta không còn gì để nói đùa nữa hay sao? Cô lúc nào thì dính tới tiểu tử Thượng Quan Thiên kia? Rõ ràng chính là cậu ta bám dính cô không thả!

"Đừng giả bộ ngu!" Cô gái nhỏ thét chói tai "Toàn trường đều biết cô muối mặt bám dính lấy Thượng Quan Thiên, hại anh ấy không để ý những học sinh nữ khác."

Nhất là cô! Từ nhỏ đến lớn, cô muốn cái gì sẽ có cái đó, chưa từng có người nào đối với cô làm như không thấy, thế nhưng chỉ có Thượng Quan Thiên không đem cô để ở trong mắt.

"Tôi nào có giả bộ ngu?" Hàn Thiếu Đồng biểu tình rất vô tội.

Hôm nay lúc cô ra cửa quên bái bai sao? Nếu không làm sao sẽ bị cái đám nổi tiếng điêu ngoa toàn trường này chặn lại?

"Cô còn giả bộ ngu!" Bị Hàn Thiếu Đồng tỏ thái độ vô tội làm tức giận đến toàn thân phát run, cô gái được chiều chuộng không thể nhịn được nữa thét chói tai "Tóm lại, tôi lệnh cho cô không được dính lấy Thượng Quan Thiên nữa, nếu không tôi sẽ để cho cô đẹp mắt!"

"Cô để cho tôi đẹp mắt như thế nào?" Biết rất rõ ràng nói như vậy sẽ làm cô gái được chiều chuộng tức giận hơn, Hàn Thiếu Đồng vẫn không sợ chết mà khiêu khích.

Những lời này so ra còn vượt cô cùng Thượng Quan Thiên thường ngày mắng lẫn nhau? Hơn nữa bọn họ nói ra xong liền làm lấy được, dáng vẻ cô gái được chiều chuộng này chỉ thuộc dạng nói mồm mà thôi?

"Cô..."

"Nè! Hàn Thiếu Đồng, cậu mang bài tập dời đến Đại Tây Dương sao? Tại sao lâu như thế?" Giọng nói lãnh đạm sau lưng mọi người vang lên.

Thượng Quan Thiên đi xuống cầu thang, ánh mắt đen như mực qua lại dò xét cô gái được chiều chuộng cùng một đám tiểu lâu la. "Mọi người đang làm gì vậy?"

"Thượng Quan Thiên, chúng tớ... Chúng tớ..." Cô gái được chiều chuộng đáp không được. Cũng không thể nói họ đang dằn mặt đối với thanh mai trúc mã của cậu chứ?

"Họ muốn tớ đừng dính lấy cậu nữa." Hàn Thiếu Đồng thay cô ta trả lời. "Trời mới biết tớ hận không được cậu cút ra xa xa, tạm thời đừng gây sự với bản cô nương. Cậu xem! Cô ta là người thứ hai trong tháng này rồi, hôm nay mới chỉ là số 6 mà thôi!"

Hàn Thiếu Đồng dùng sức chỉ hướng cô gái được chiều chuộng, thật hận Thượng Quan Thiên hại cô trở thành người cho mọi người chỉ trích.

"Bộ dạng xinh xắn cũng không phải là lỗi của tớ." Đây là vấn đề gì chứ. Thượng Quan Thiên nhún nhún vai, cũng không cảm giác diện mạo mình mang đến cho cậu vấn đề gì.

"Là đó! Dáng dấp cậu trắng tinh giống như Vương tử không phải lỗi của cậu, nhưng lại mang đến vô số vấn đề cho tớ!" Nhất là phải thay cậu ta ngăn cản nữ họa!

"Ai nha, tất cả mọi người biết lâu như vậy, không phải là cậu còn sống thật tốt? Làm sao có vấn đề gì?" Thượng Quan Thiên phản bác.

"Nam họa!" Đều là tại cái khuôn mặt mang tới tai hoạ. Đây là cô coi trên tiết mục học được từ mới.

"Cái nam họa này với cậu từ nhỏ chơi chung tới lớn ?" Thượng Quan Thiên nụ cười nồng đậm lần nữa phản bác.

"Khốn kiếp!"

"Cậu quá khách khí." Xác định là khách khí. Thường ngày mỗi lời nói câu nào không phải so với "Khốn kiếp" càng thêm ác độc?

"Heo..."

"Đủ rồi!" Từ đầu tới đuôi đều bị coi thường, cô gái được chiều chuộng rốt cuộc không thể nhịn được nữa hét ầm lên. Hai người bọn họ tại sao có thể coi thường cô ta như thế?

Từ nhỏ đến lớn, bình thường tất cả mọi người đều đem cô nâng lên trời, coi cô như bảo bối cẩn thận che chở, cho tới bây giờ cũng không có người nào dám coi thường cô, lạnh nhạt với cô như thế. Nhưng bọn họ ── Hàn Thiếu Đồng cùng Thượng Quan Thiên ── lại dám coi cô như “người trong suốt”?!

"Cô tên gì?" Hai người đang mắng nhau hăng say bị cắt đứt, cùng kêu lên không vui hỏi.

"Cô! Đều là bởi vì cô!" Cô gái được chiều chuộng hét lên một tiếng, chợt xông về Hàn Thiếu Đồng, dùng sức vung quả đấm hướng tới Hàn Thiếu Đồng.

"Wey wey Wey! Quân tử động khẩu không động thủ... Ách, học sinh nữ không động quyền cước!" Hai tay đang cầm một xấp vở, Hàn Thiếu Đồng nhếch nhác né tránh công kích của cô gái được chiều chuộng.

"Đáng chết! Tôi ghét cô nhất!" Cô gái được chiều chuộng không để ý tới việc Hàn Thiếu Đồng khuyên can, vẫn một quyền lại một quyền đánh vào trên người của cô, khắp nơi khảo nghiệm sự chịu đựng của cô.

"Thượng Quan Thiên khốn kiếp, cậu còn chưa mau tới đây trấn an người ái mộ mình!" Cậu ta lại vẫn đứng ở một bên làm người xem?! "Cậu là người khởi xướng mà!"

"Cậu học Judo được đến đâu?" Thượng Quan Thiên lắc đầu một cái, cự tuyệt giúp một tay. "Chỉ là bị 1 cô gái được chiều chuộng sinh hư mà thôi, cậu liên tục đấu cùng Sư huynh cũng có thể áp đảo, mà không ứng phó được cô ta sao?"

"Cô ta là nữ sinh có được hay không? Sao có thể so sánh cùng nam sinh thô lỗ trong võ quán?" Đợi người ta té bị thương, cô còn không đền nổi con gái cho người ta.

"Đó không phải là càng áp đảo dễ dàng hơn? Chỉ cần một đấm nhẹ nhàng tùy ý, bảo đảm cô ta lập tức ngã xuống đất, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi." Cậu nhàn nhạt cung cấp phương pháp.

"Không thể!" Cô vẫn kiên trì.

"Hàn Thiếu Đồng, đồ đáng chết!" Bị anh nói một câu khinh thường công kích, cô gái được chiều chuộng cũng kiềm nén không được nữa khóc lên.

"Ai nha nha, tại sao khóc? Không thể nhìn cô gái khóc, Hàn Thiếu Đồng lập tức dừng lại động tác né tránh, tiến lên trước vỗ vỗ đầu vai của cô ta.

"Tôi hận cô chết đi được!" Thấy Hàn Thiếu Đồng không hề tránh né nữa, cô gái được chiều chuộng đột nhiên dùng sức đẩy cô, quên mất phía sau Hàn Thiếu Đồng là một cầu thang dài──

Còn không kịp phản ứng, Hàn Thiếu Đồng liền mất đi thăng bằng lui về phía sau ngã xuống, hai tay nhỏ bé thế nào cũng với không tới một bên tay vịn ──

"A!"

Cô gái được chiều chuộng và cả đám lâu la sau lưng thét chói tai, mọi người trơ mắt nhìn Hàn Thiếu Đồng lăn xuống, trên tay tập vở bay đầy đất.

Hàn Thiếu Đồng giống như là một quả bóng từ cầu thang lăn đến phía dưới, cho đến khi đụng vào vách tường cứng rắn phía trước, phát ra một tiếng vang khổng lồ sau mới dừng lại bất động, cũng không nhúc nhích mà nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng.

Dòng máu đỏ tươi, từ bên trán tràn ra, nhanh chóng nhuộm đỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn.

Mọi người đứng tại chỗ, vẫn là không thể nào tin nổi sự thật.

Thượng Quan Thiên khuôn mặt tái nhợt nhảy xuống cầu thang, nhưng cậu không dám đụng vào cô, sợ cô có nội thương nghiêm trọng hơn. Thanh âm của cậu giống như chống đỡ ở cổ họng, cơ hồ không phát ra được một chút âm thanh. "Mau... Mau gọi thầy giáo!"

Mấy bạn học đi ngang qua vừa nhìn thấy Hàn Thiếu Đồng nằm dưới đất, lập tức chạy về phía phòng nhân viên nghỉ ngơi thông báo với thầy giáo. "Mau! Nhanh lên một chút đi tìm thầy giáo!"

Xe cứu thương rất nhanh đến hiện trường, đem Hàn Thiếu Đồng mang đến bệnh viện gần đấy.

Thượng Quan Thiên cố chấp không chịu rời đi, thầy giáo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý để cho cậu cùng Hàn Thiếu Đồng ngồi lên trước xe cứu thương đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.