Chân Huyết Lệ

Chương 44: Mới vào Đông cung làm cung tỳ




Vẻ mặt của Nhậm Quả Quả quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cô gái đứng cạnh muốn giả vờ như không thấy cũng không được, lại ngại có Bách Nghiêu Tân ở đây nên chỉ đành đi theo với khuôn mặt tươi cười xấu hổ.

"..." Bách Nghiêu Tân cảm thấy trên trán mình ẩn ẩn có gân xanh nổi lên. Cô nhất định phải làm hành động gây mất mặt một cách rõ ràng thế này ư?

"Nhậm Quả Quả!" Bách Nghiêu Tân không thể chịu đựng nổi nữa, gọi cô.

Nhậm Quả Quả cũng cảm thấy thật không thể chịu đựng nổi bản thân mình nữa rồi! Bắt đầu từ lúc thấy giá trên bộ quần áo đầu tiên, trái tim nhỏ bé của cô đã thắt lại!

Giá này là gì! Tất cả đều hơn 100 bảng Anh, bộ sau quý hơn bộ trước, bảo cô làm sao xuống tay mua được!

Cô cảm thấy là đang cướp tiền!

Đúng vậy, cô không thiếu tiền. Tuy nhà họ Nhậm có tiền nhưng ông Nhậm đã tiết kiệm thành quen, hoàn toàn không cho phép có hành động xa xỉ lãng phí gì. Cho nên nhà họ Nhậm sống rất đơn giản.

Mà tuy cô là người được người nhà yêu thương, nhưng ham muốn hưởng thụ vật chất của cô cực thấp, không hề có khái niệm gì về hàng hiệu. Với cô, mặc quần áo thì chỉ cần thoải mái là tốt rồi. Cho nên giá mỗi bộ đồ của cô rất phải chăng.

Nhậm Quả Quả lập tức đi tới trước mặt Bách Nghiêu Tân, dường như là nghiến răng, nhỏ giọng nói: "Bách Nghiêu Tân!" Cô đã bị dọa sợ bởi giá cả nên gọi thẳng tên anh.

"Đây căn bản là cửa hàng cướp giật! Một cái quần jeans thôi mà gần hai trăm bảng Anh...Đây là cướp tiền đó! Chẳng lẽ ông chủ của siêu thị tổng hợp này có thể cho phép chuyện này xảy ra? Nhất định là đầu anh ta có bệnh..." Cô vội vàng nuốt lại lời tiếp theo, cười khan với anh.

Nhậm Quả Quả đột nhiên nghĩ ra, siêu thị tổng hợp này là của Đường thị, mà người trước mắt chính là CEO của Đường thị.

"Ha ha ha...Thực xin lỗi..." Cô lặng lẽ cúi đầu nhận lỗi, xong rồi, lần này nhất định cô sẽ bị đuổi...Cô khép chặt mắt, chuẩn bị nhận lấy cái chết.

Bách Nghiêu Tân lạnh lùng nhìn Nhậm Quả Quả đang rũ đầu xuống, cũng cảm thấy mình có bệnh, nếu không sao còn có thể dễ dàng tha thứ cho Nhậm Quả Quả đứng trước mặt anh, mà không phải là bảo cô về nhà mình đi.

"Cô chọn vài bộ quần áo cho cô ấy, gói lại, kể cả đồ lót. Chọn thứ tốt nhất cho tôi." Bách Nghiêu Tân nói với cô gái quầy kinh doanh.

Oa? Nhậm Quả Quả hơi giật mình, ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn Bách Nghiêu Tân. Anh không bảo cô cút đi!

Mặt cô lập tức hiện lên nụ cười làm hiện lên đôi má lúm đồng tiền cực kỳ dễ thương, "Bách Nghiêu Tân, cảm ơn."

Anh lạnh lùng chuyển mắt đi, cảm thấy nụ cười này quá mức chói mắt khiến người ta không nhịn được mà muốn cười lại.

Anh kiềm chế ước muốn nhếch khóe môi lên, khuôn mặt tuấn tú căng xứng, giao Tiểu Bối Bối trong lòng cho cô, "Ôm Tiểu Bối Bối cho tốt."

Cô gái quầy chuyên doanh đã cầm quần áo được chọn tốt tới, "CEO, đã chọn xong đồ rồi. Dáng vẻ của tiểu thư này thật đáng yêu, nên tôi chọn phong cách khá thoải mái. Ngài có muốn nhìn không?"

"Không cần. Gói lại là được rồi." Bách Nghiêu Tân lấy một cái thẻ tín dụng màu đen từ trong ví ra.

"Aiz!" Nhậm Quả Quả trợn tròn mắt, vội mở miệng, "Tôi có thể tự mua được!" Trong ba lô của cô cũng có thẻ tín dụng mà các anh cho, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng dùng.

"Cô lấy cái gì ra trả?" Bách Nghiêu Tân liếc cô một cái đầy khinh thường. Nếu cô có tiền thì đi làm bảo mẫu làm gì? Hơn nữa, xem dáng vẻ nhìn giá đầy mất mặt của cô, có thể nói rõ lên ba chữ: Tôi rất nhiều.

"Tôi..." Cô từ từ nuốt hai chữ "có tiền" lại dưới ánh mắt của anh.

Cô phát hiện không phải anh độc tài chuyên chế, mà là vô cùng độc tài chuyên chế.

"CEO, có muốn đưa quần áo tới chỗ ngài không?" Cô gái quầy chuyên doanh trả lại thẻ tín dụng cho anh, nhân tiện hỏi.

"Không cần." Bách Nghiêu Tân cầm lấy bốn cái túi xách, sau đó nói với Nhậm Quả Quả: "Đi."

"A..." Nhậm Quả Quả ngoan ngoãn đi bên cạnh, nhìn bốn cái túi xách mới trên tay Bách Nghiêu Tân, đôi môi lặng lẽ cong lên. Hì hì, Bách Nghiêu Tân mua quần áo cho cô đó!

Mà cô gái quầy chuyên doanh thấy hai người đi rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu đưa chuyện.

Trời ơi! CEO lạnh lùng của bọn họ vậy mà lại đưa một cô bé tới mua quần áo, còn tự mình cầm túi nữa!

A...còn có, còn có cô bé kia vừa chọn quần áo vừa nhìn giá! Lại nhìn quần áo trên người cô, thấy thế nào cũng là một người nghèo, nhưng lại ôm một đứa bé...

Đây không phải rõ ràng là tình tiết chim sẻ biến thành phượng hoàng sao? Nhưng cô rất thông minh khi dùng đứa bé để trói chặt CEO! Nhìn một nhà ba người hạnh phúc, cô có thể thấy được, lúc cô bé chơi đùa với đứa bé kia, ánh mắt CEO nhìn cô bé rất nồng nàn! Dường như muốn một miếng ăn cô vào bụng vậy...A, cô đứng bên cạnh nhìn thấy mà đỏ cả mặt!

Cô gái quầy chuyên doanh che mặt, nhớ lạnh cảnh tượng đó, vừa ao ước được như Nhậm Quả Quả, vừa ghen ghét.

CEO cứ vậy mà chết rồi! Các cô cũng tan nát cõi lòng rồi!

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tin đồn về Bách Nghiêu Tân đã bay đầy trời.

Nhậm Quả Quả hoàn toàn không biết chỉ trong một buổi tối, cô đã bị một đám phụ nữ yêu thương hâm mộ Bách Nghiêu Tân dán cho cái mác hồ ly tinh.

May là trong siêu thị tổng hợp có quy định cấm quay phim chụp ảnh nên mới không có ai len lén chụp ảnh Nhậm Quả Quả tung lên mạng.

Về phần Bách Nghiêu Tân, anh đương nhiên càng không để ý. Bởi vì có chuyện khiến anh quan tâm hơn ngay trước mắt.

Bước vào cửa nhà là đã tám giờ. Bình thường lúc này anh hẳn là đã tắm xong, chuẩn bị xử lý các việc mang về nhà, kết quả cho tới bây giờ còn chưa ăn tối...Không chỉ như thế, lịch làm việc hôm nay của anh hoàn toàn bị xáo trộn.

Bắt đầu từ sáng sớm, mọi chuyện đã ra khỏi tầm kiểm soát của anh. Từ lúc bắt đầu tâm trạng của anh đã xấu không nói, cuối cùng chỉ còn lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Vốn muốn bảo Nhậm Quả Quả chuẩn bị bữa tối nhưng nhìn cô đang ôm cháu gái, mở to hai mắt đầy vô tội nhìn anh...Anh mới nhận ra nên để cho cô ôm Tiểu Bối Bối đi tắm rồi dỗ ngủ, anh chấp nhận số phận vào phòng bếp.

Anh thực sự không hiểu, vì sao mình lai phải nấu này nọ cho bảo mẫu ăn? Rõ ràng anh mới là ông chủ cơ mà?

Lúc Bách Nghiêu Tân đang khó hiểu với chính hành động của mình, Nhậm Quả Quả đã ôm viên cầu nhỏ i tắm sạch sẽ, bôi phấn rôm, mặc tã, mặc áo ngủ rồi ôm cô bé đong đưa qua lại, vỗ nhẹ lưng, dỗ viên cầu nhỏ ngủ.

Từ đầu tới cuối viên cầu nhỏ rất ngoan, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, cho đến khi cô đung đưa qua lại nhẹ nhàng mới ngáp một cái, từ từ nhắm mắt lại.

Nhậm Quả Quả vừa dỗ viên cầu nhỏ ngủ, vừa nhìn vào phòng Bách Nghiêu Tân đầy tò mò.

Phòng anh rất sạch sẽ, các thứ được sắp xếp ngay ngắn, chăn cũng gấp thành hình miếng đậu hũ vuông góc. Khi cô thấy sách được sắp xếp theo vần trên tường thì không hề thấy bất ngờ tí nào.

Phòng Bách Nghiêu Tân rất hợp với tính cách rắc rối của anh. Điều không hợp nhất trong đó chính là cái giường trẻ con màu hồng nhạt bên cạnh cái giường lớn màu xanh đậm, khiến căn phòng màu xanh lam không được hài hòa lắm, tạo cảm giác thật tức cười, khiến người ta muốn cong khóe môi lên.

Nhậm Quả Quả có thể tượng tượng được khi Bách Nghiêu Tân đặt chiếc giường trẻ con trong phòng sẽ có bao nhiêu bối rối...Nhưng anh vẫn để viên cầu nhỏ ngủ trong phòng mình mà không để bé ngủ một mình ở phòng khách bên cạnh. Dù có bảo mẫu chăm sóc cho viên cầu nhỏ, anh cũng chưa nói để cô ngủ chung với bé. Thật ra anh rất bảo vệ viên cầu nhỏ!

Tuy khi chăm sóc viên cầu nhỏ hơi luống cuống tay chân, bé cũng không cảm kích mà chỉ luôn khóc với anh, lúc đó mặt anh rất đen nhưng cô có thể nhìn ra được anh rất thương bé. Bởi vì động tác ôm bé của anh rất dịu dàng, cẩn thận từng ly từng tí như sợ sẽ làm đau bé.

"Tiểu Bối Bối, con có một người chú tốt đấy." Nhậm Quả Quả sờ mặt Tiểu Bối Bối. Cô bé đã ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng mở ra chép chép một tí, khuôn mặt đỏ bừng thật đáng yêu.

Nhậm Quả Quả khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của viên cầu nhỏ một cái, mới cẩn thận đặt bé vào giường trẻ con, đắp kín chăn, xác định bé không tỉnh lại cô mới đi ra khỏi phòng Bách Nghiêu Tân.

Vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp. Bụng cô kêu lên ọc ọc ngay lập tức. Cô đã đói rất lâu. Bữa trưa đã sớm bị tiêu hóa hết. Cô chưa từng ăn tối muộn như vậy.

Cô vuốt cái bụng trống trơn, rất tự nhiên mà đi về phía phòng bếp.

Bách Nghiêu Tân đã nấu xong mì hải sản. Anh bưng hai tô đặt lên bàn cơm. Nước mì trong suốt được rắc hành băm, thịt băm và một trái trứng, rất đơn giản nhưng rất thơm.

Tay nghề nấu ăn của anh rất tốt. Đã làm thì phải làm tốt nhất, đây là nguyên tắc của anh. Dù nấu thứ gì cũng vậy. Dẫu sao người ăn cũng là anh, anh sẽ không ngược đãi dạ dày của mình.

Người có thể nếm được tay nghề nấu ăn của anh không nhiều. Ngoài người nhà họ Bách ra chỉ có vị hôn thê trước đây được nếm qua vài lần. Bởi vì anh rất không thích nấu cho người khác ăn, nguyên nhân rất đơn giản: Anh đã quen chỉ làm một phần, nấu nhiều thì phải thu dọn nhiều, thật rất phiền phức.

Nếu để người quen biết anh nấu mì cho bảo mẫu ăn, nhất định sẽ bị dọa sợ. Đây không phải là chuyện Bách Nghiêu Tân làm... Kể cả Đường Hiểu Lam muốn ăn đồ ăn con trai nấu cũng phải van xin khổ sở rất lâu với anh.

Thấy Nhậm Quả Quả, Bách Nghiêu Tân thản nhiên hỏi, "Tiểu Bối Bối ngủ rồi à?"

"Ừ." Nhậm Quả Quả gật đầu, nhìn Bách Nghiêu Tân bằng ánh mắt tò mò.

Bách Nghiêu Tân đã cởi áo khoác Âu phục và cà vạt ra, mở hai nút áo trên, có thể lờ mờ thấy được bộ ngực cường tráng. Tay áo cũng được xắn lên tới khuỷu tay, đường cong cơ bắp đầy sức mạnh, nhìn rất đẹp. Cái kính trên mắt đã được gỡ xuống. Không có kính che đi, khuôn mặt khôi ngô của anh càng trở nên rực rỡ hơn.

"Anh không bị cận." Bây giờ Nhậm Quả Quả mới phát hiện, "Không bị cận thì đeo kính làm gì? Như vậy không khó chịu sao?"

"Câu hỏi của cô thật nhiều."Bách Nghiêu Tân kéo cái ghế ra, ngồi xuống, bắn ánh mắt sắc bén về phía cô, "Tôi là chủ hay cô là chủ?" Hỏi thật thuận miệng. Anh không có nghĩa vụ phải trả lời cô.

Sao Nhậm Quả Quả không nhận ra anh không vui? Cô vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám mở miệng nữa, từ từ chuyển mắt qua tô mì đang tỏa hương thơm ngát...Thoạt nhìn rất ngon. Cô nuốt nuốt nước miếng.

Tiếng nuốt nước miếng của cô rất lớn, Bách Nghiêu Tân nghe thấy được thì lạnh lùng nhìn cô, "Cô còn đứng ngốc ở đó làm gì? Đói sao không ăn?"

Nhậm Quả Quả chớp chớp mắt: "Tôi có thể ăn à?" Sở dĩ có thêm một tô mì là để cho cô? (hết nói nổi....)

"Không ăn thì thôi." Anh vươn tay ra định dời cái tô phía đối diện về trước mặt mình.

"Tôi chưa nói không ăn!" Cô vội vàng xông lên trước bảo vệ cái tô của mình. Cô ngồi vào ghế, cầm đũa lên ăn, không quên nở một nụ cười với Bách Nghiêu Tân, "Cảm ơn."

Anh chỉ hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt đã không tự chủ được mà nhìn khuôn mặt vui vẻ của Nhậm Quả Quả, thấy cô cầm thìa lên múc một thìa nước uống trước.

Nước mì vẫn còn nóng. Cô sợ nóng nên chu cái miệng nhỏ nhắn ra thổi vài cái, đôi má phúng phính lay động theo động tác của cô, tựa như một con sóc khiến Bách Nghiêu Tân chợt cảm thấy thật đáng yêu.

Cô há miệng thổi vài cái, thấy nước đã không còn nóng nữa nên vội vàng uống. Nước mì thơm nồng nàn chảy vào miệng, thoáng cái liền làm ấm cái dạ dày trống rỗng của cô. Cô trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên, không thể tin được mà nói: "Nước mì ngon quá..."

Cô thấy nước mì trong trong nhàn nhạt, tưởng rằng vị sẽ rất nhạt, không ngờ mùi vị khi ăn không giống như tưởng tưởng. Nước mì rất ngọt lại không mất đi vị ngon của hải sản, còn có thêm mùi thơm của hành băm.

Nhậm Quả Quả gắp mì lên, vội vàng thổi nguội, gấp gáp bỏ vào miệng, "Ưm...Mì cũng rất ngon." Cô vừa nhai kỹ vừa híp mắt nói, vẻ mặt đầy sùng mái: "Bách Nghiêu Tân, tay nghề nấu ăn của anh thật tốt!"

Khóe miệng Bách Nghiêu Tân nhẹ nhàng cong lên. Anh ngay lập tức cứng khóe môi lại, trừng Nhậm Quả Quả một cái đầy ghét bỏ, "Lúc ăn đừng nói chuyện." Bẩn muốn chết.

"A..." Cô gật đầu, không rảnh nói chuyện nữa. Mì ngon đến mức khiến cô muốn nuốt luôn cả lưỡi mình.

Thấy tướng ăn không hề thục nữ chút nào của cô, anh thật không biết nên nói gì. Nhìn dáng người cô nho nhỏ, không nghĩ tới ăn lại ngon miệng như vậy.

Anh nhịn không được mà nhìn cô. Gương mặt cô phồng lên, vì được ăn ngon mà ánh mắt cong lên, không hề che giấu sự vui vẻ trên mặt. Thấy cô ăn khiến người ta có cảm giác thứ đó thật ngon, tăng thêm cảm giác thèm ăn.

Anh cũng gắp một gắp lên bỏ vào miệng. Là mùi vị mà anh quen nhưng lại cảm thấy hơi khác, cảm giác dường như mì hôm nay ngon hơn một chút.

Nhìn Nhậm Quả Quả ăn tới mức mũi đổ mồ hôi...Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng bởi tướng ăn của cô?

Sống một mình nên anh đã quen với việc ăn một mình. Đã rất lâu không có người ăn cơm cùng như thế này rồi.

Cô rất tập trung ăn mì,dường như vùi cả mặt vào tô. Bách Nghiêu Tân mới ăn vài miếng cô đã giải quyết được một nửa rồi.

Phụ nữ có thể ăn uống thoải mái như thế trước mặt anh ngoài chị cả nhà anh cũng chỉ có cô bảo mẫu này thôi.

Bách Nghiêu Tân không nén được cảm giác mới lạ. Có phải bảo mẫu này sùng bái anh không? Sao trước mặt anh lại không để ý gì đến hình tượng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.