Chân Huyết Lệ

Chương 4: Ngươi tới ta đi, sắc bén đối đáp




Đúng lúc này hắn có cảm giác sức kéo trên tay dần giảm nhẹ, phần nhụy hoa đang bám chặt lấy phần eo Chung Hạo dần thả lỏng. Hai người cùng té trên mặt đất. Mặc dù rơi vào tình huống nguy cấp nhưng Hứa Tuấn Thiên vẫn không quên để thân thể mình phía dưới Chung Hạo. Bên trong phần bụng đang nhô cao kia, có một sinh mạng đang hình thành.

Đối với những người đang có thai, Hứa Tuấn Thiên rất thận trọng.

Thừa dịp hoa ăn thịt kia đang bị thương phải nhanh chóng đưa Chung Hạo rời khỏi đây. Trọng lượng Chung Hạo cũng không nhẹ, bởi vì phần bụng nhô to nên cũng không thể vác lên, chỉ có thể vòng cánh tay cậu ta qua cổ mình, ôm lấy thắt lưng cậu ta từ từ đi tới.

Mới đi khoảng một trăm met thì đường đi đã bị chặn. Đám dây leo trườn trên mặt đất, kết thành một bức tường kiên cố trước mặt bọn họ.

Hứa Tuấn Thiên hừ lạnh, đặt Chung Hạo nằm xuống mặt đất, tay nắm chặt chủy thủ.

Dây leo công kích rất nhanh nhẹn, nhưng mặc kệ nó nhanh lẹ đến mức nào cũng không thể thoát khỏi cơ thể mẹ. Chỉ cần giải quyết bông hoa kia thì xong hết. Hứa Tuấn Thiên chặt đứt một nhánh dây keo, thu hút sự chú ý. Hắn nhìn thấy phần đáy của hoa ăn thịt giống hệt đài hoa.

Tay trái chém mạnh xuống, đem đài hoa thô to cắm sâu vào mặt đất, gọn gàng xoay tròn cán dao, đi vào tận đáy hoa ăn thịt.

Bị đẩy vào góc chết, bông hoa khổng lồ không dễ dàng gì để đánh được hắn. Nghe thấy tiếng gió vù vù bên tay, Hứa Tuấn Thiên cười lạnh một tiếng, đâm thẳng về hướng nhụy hoa.

Hoa ăn thịt phát ra tiếng kêu thảm thiết, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Nhụy hoa thô to sần sùi, Hứa Tuấn Thiên đâm xuống một dao nhưng vẫn không thể chặt đứt nó.

Đúng lúc này, một sợi dây leo cuốn lấy Chung Hạo đang nằm trên mặt đất. Hứa Tuấn Thiên cơ hồ ngay cả thở cũng quên mất, độ cao này, nếu rơi xuống đất, đừng nói là đứa nhỏ, ngay cả tính mạng Chung Hạo cũng khó mà giữ được.

Do dự trong chốc lát nên Hứa Tuấn Thiên không dám đâm xuống nữa.

Một luồng ánh sát bất ngờ lóe lên, tiếp theo đó là một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt. Cơ thể Hứa Tuấn Thiên lập tức phản ứng trước cả suy nghĩ, né tránh sang một bên. Hoa ăn thịt trong nháy mắt bị đốt thành tro, ngọn lửa màu lam vẫn không ngừng cắn nuốt, tất cả sinh vật trong phạm vi 100 met đều bị thiêu đốt cháy sạch.

Chuyện gì xảy ra vậy!

Thực nóng, hơi nước thoát ra từ cơ thể có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không thể nhìn thấy gì, ngay cả không khí hít vào cũng nóng rực. Hứa Tuấn Thiên có cảm giác chính mình muốn chết ngay lập tức.

Ngay lúc này có một đôi tay ôm hắn vào trong ngực. Nóng bức, thống khổ đều bị ngăn chặn bên ngoài vòng tay này.

Có gì đó đang hôn hắn. Rất ôn nhu, còn mang theo hơi thở mát rượi.

Hắn biết, Y Ân đã trở lại.

“Đã lâu không gặp, Lưu Sa.” Y Ân cười nói, con ngươi xanh biếc cơ hồ có một đám kim quang đang nhảy nhút bên trong.

“Đã lâu không gặp.” Nam nhân ôm lấy Chung Hạo vô cùng tuấn tú, anh ta đứng giữa không trung, mái tóc trắng tinh phất phơ phiêu động theo gió.

“Gọi cả hỏa ngục, xem ra ngươi rất tức giận.” Một đám bông tuyết trắng xóa từ không trung rớt xuống, chạm vào ngọn lửa, chậm rãi tan biến.

Chung Hạo nằm trong ngực Lưu Sa, hai mắt nhắm nghiền. “Tình trạng cậu ta không tốt.”

Y Ân nhanh chóng phát hiện chỉ cần nhắc tới Chung Hạo ánh mắt của Lưu Sa lập tức thay đổi. ”Không cần lo lắng, trên người cậu ta có mùi của ngươi, ta đối xử rất lễ phép a.” Miệng nói ra toàn những từ ngữ khiêm tốn nhưng vẻ mặt hoàn toàn không có chút bóng dáng nào gọi là khiêm tốn. Y tựa tiếu phi tiếu, bộ dáng ung dung.

Mặt đất sau khi trải qua một trận cháy liền biến thành một mảnh khô cằn, chung quanh không ngừng truyền ra tiếng ma vật rên rỉ đau đớn. Thật sự không phải là nơi thích hợp để trò chuyện.

Lưu Sa liếc mắt nhìn nam nhân trong ngực mình. Nhẹ giọng nói: “Ta cần sức mạnh của ngươi.”

Y Ân mỉm cười, đây là chuyện y đã suy đoán từ trước. Cố ý lưu lại manh mối, cố ý đem Chung Hạo vào rừng rậm nguy hiểm chính vì chờ thời khắc này. Xà tộc không am hiểu về chữa trị, hơn nữa trong lúc người yêu thương lâm vào tình trạng nguy hiểm, lại càng không dám sơ sẩy một chút nào.

Hai vị thủ lỉnh cường đại của Đại Tân Sinh, dùng tốc độ không thể tưởng tượng lao về thủ phủ của xà quốc. Lúc này, ngay cả tiếng gió Hứa Tuấn Thiên cũng không thể nghe thấy.

Cung điện xà quốc vô cùng tráng lệ, những cây cột thật lớn, rất giống phong cách của đế chế Hy Lạp cổ. Hứa Tuấn Thiên chú ý tới những đường vân trên thân cột, giống như tự nhiên mà có. Đến gần nhìn thì thấy hệt như xương thật. “Là tổ tiên của xà tộc, mặc dù đã chết đi nhưng cũng muốn dùng xương cốt mình để bảo vệ cho con cháu.”

Y Ân khẽ nói, nắm chặt lấy tay hắn.

Hứa Tuấn Thiên khẽ run một chút, da thịt đụng chạm trong nháy mắt liền có cảm giác một luồng hơi ấm từ trên người Y Ân tràn qua cơ thể. Bởi vì chiến đấu kịch liệt làm thân thể có chút mệt mỏi lập tức thả lỏng, cơn đau đớn âm ỉ dưới bụng cũng dần dần tan biến giống như được ngâm mình trong nước ấm.

“Sức mạnh của ngươi…..” Hắn liếc mắt nhìn Y Ân. Bởi vì Lưu Sa đi ngay phía trước nên hắn nói rất nhỏ. Âm thanh khe khẽ từ cánh môi hồng nhạt phun ra, cho dù đang nói chuyện đứng đắn cũng trở nên mờ ám.

Năm ngón tay của Y Ân nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn trong lòng bàn tay hắn.

Hắn trừng mắt cảnh cáo Y Ân. Tên hỗn đản này, không để ý đây là chổ nào hay sao.

“Sức mạnh đã khôi phục, không cần lo lắng.” Y Ân tiến tới gần, không để ý tới ánh nhìn xung quanh khẽ hôn lên môi hắn. Đây là nụ hôn đầu tiên không hề chất chứa tình dục làm người ta có cảm giác vô cùng ấm áp.

Hứa Tuấn Thiên sửng sốt một chút nhưng cũng không né tránh.

Không chỉ khôi phục, còn mạnh mẽ hơn xưa.

Hành lang rất dài, mái nhà cong cong được tạo thành bởi băng tuyết ngưng đọng. Hứa Tuấn Thiên không hề có cảm giác rét lạnh, năng lượng của Y Ân đã vây lấy thân thể hắn, ngăn chặn tất cả thương tổn, vừa vặn vây sát lấy người hắn.

Hắn không biết Y Ân đã xảy ra chuyện gì trong khu rừng kia, chỉ biết hình dáng của y đã hoàn toàn trưởng thành, không, so với trước kia còn cao cấp hơn. Trong lòng chợt dâng lên một ngọn lửa, thực mỏng manh nhưng không thể bỏ mặt. Hắn muốn nhìn thấy hình dạng của Y Ân lúc biến thành hình thú.

Hai bên không ngừng có người cúi đầu hành lễ, nhấc lên tấm màn che thật dầy, cuối cùng cũng đi tới căn phòng cuối hành lang được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Hứa Tuấn Thiên nhìn xung quanh, nơi này, tràn ngập hơi thở của Lưu Sa và Chung Hạo.

Chung Hạo vẫn chưa tỉnh lại, nằm trên giường lớn mềm mại, trên ngực chỉ còn lại hơi thở mong manh.

“Chữa cho cậu ta.” Lưu Sa nhìn về phía Y Ân.

“Hảo.”

Chỉ ngắn gọn hai câu nói, hai bên đã thành giao ước.

Bởi vì sợ quấy rầy Y Ân, Hứa Tuấn Thiên và Lưu Sa đi ra phòng ngoài. Hai người im lặng không hề nói chuyện. Hứa Tuấn Thiên đứng một bên, Lưu Sa một bên.

Không khí im lặng làm người ta hít thở không thông. Ánh mắt Hưa Tuấn Thiên chuyển qua gương mặt Lưu Sa, nam nhân lạnh lùng, giống như một bức tượng điêu khắc từ băng tuyết. Bất quá trên gương mặt xinh đẹp của bức tượng này lại xuất hiện một cái khe.

Có lẽ vì Chung Hạo a!

Trong phòng cuối cùng cũng có tiếng động truyền ra, Hứa Tuấn Thiên chỉ nhìn thấy một bóng trắng lóe lên, góc áo bị trận gió cuốn qua nhẹ nhàng bay lên.

“Sao rồi?” Kỳ thật cũng không cần hỏi nữa, nam nhân nằm trên giường đã mở mắt ra, đang bị Lưu Sa ôm vào lòng. Hứa Tuấn Thiên cũng không rảnh mà ngồi nhìn bọn họ, hắn muốn xem Y Ân trước. Ân, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, cả người rất ung dung.

Chỉ là một cái nhấc tay! Lại làm Lưu Sa phải nợ một ân tình.

Oán thầm trong lòng, nhưng vẫn còn lo lắng. Đến khi nghe Y Ân trả lời mới nhẹ nhàng thở ra.

Buổi tối vẫn ở tại nơi này. Phong cảnh xà quốc hoàn toàn bất đồng với những nơi khác, ngay cả thị nữ cũng có gì đó dịu dàng đáng yêu hơn hẳn. Lưu Sa cùng tình nhân lâu ngày gặp lại, đương nhiên phải khanh khanh ta ta. Một vị chủ nhân khác ở đây, mẫu thân của Lưu Sa vì muốn cám ơn bọn họ mà làm một buổi yến tiệc linh đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.