Chân Huyết Lệ

Chương 11: Vị khách quý thần bí (hạ)




Đứa nhỏ này, kế thừa tướng mạo của Y Ân và Hứa Tuấn Thiên, tính tình lại ngoan ngoãn, bất luận nhìn thấy ai cũng ngây ngô cười, chỉ cần ai gặp qua nó đều hận không thể ôm vào lòng mà véo vài cái. Tuy rằng Hứa Tuấn Thiên không quen khi phải chăm sóc một đứa bé, nhưng dù sao cũng là máu thịt trên người mình nên sinh ra cảm giác thân thiết. Sau khi ở chung một thời gian, dần dần cũng bắt đầu có kinh nghiệm. Thường thì chỉ cần uy bánh bao ăn no, sau đó giữ quần áo luôn khô ráo thì nó sẽ ngoan ngoãn mở to đôi mắt ánh nước nhìn ngươi, nếu ngươi chơi đùa với nó, nó sẽ nha nha phát ra những âm thanh chỉ trẻ con mới hiểu. Nếu không có người chơi chung, tiểu bánh bao sẽ ngoan ngoãn tự chơi đùa với chân mình.

Tốc độ sinh trưởng của tiểu bánh bao nhanh hơn trẻ con loài người rất nhiều, mới nửa năm đã có thể chậm chạp bước đi. Lúc này cục cưng rất thích chơi đùa.

“Tường Tường, lại đây.” Hứa Tuấn Thiên ngồi xổm trên mặt đất, vỗ tay gọi đứa nhỏ.

Hứa Tuấn Thiên kiên quyết muốn đứa nhỏ mang họ mình, tên đầy đủ là Hứa Tường, nhủ danh là Tường Tường. Bất quá tên này cũng là bí mật, đứa nhỏ của Y Ân, đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế của lang tộc, chờ đến khi bé trưởng thành, phải theo truyền thống của lang tộc mà đặt tên. Y Ân dĩ nhiên biết điều này vì thế y vui vẻ đồng ý với Hứa Tuấn Thiên.

Bất quá….. nhìn thấy Hứa Tuấn Thiên đặt hết tâm trí lên người đứa nhỏ, Y Ân đố kỵ đến muốn phát hỏa.

Đi qua đứng phía sau Hứa Tuấn Thiên, nhìn đứa nhỏ đang lắc lắc người đi tới.

Đứa con đã lớn hơn nhiều, làn da mịn màng, cái miệng nhỏ nhắn phơn phớt hồng, khuôn mặt tròn địa đô đô, bất quá vẫn là một mỹ nhân.

Ân, phần nhiều vẫn giống mình. Nhưng mà hơi yếu ớt đi, những đứa trẻ độ tuổi này trong tộc đã có thể vật lộn với nhau.

“Ba ba, ôm.” Tường Tường vươn bàn tay nhỏ bé về phía Hứa Tuấn Thiên, muốn hắn tới ôm nó.

Hứa Tuấn Thiên cười rạng rỡ, giang hai cánh tay ý bảo bé con tự đi tới. Hắn dạy đứa nhỏ gọi mình là ba ba, coi như cũng thỏa mãn được tự trọng của nam nhân. Hắn khẽ liếc Y Ân một cái, nếu người này nghe thấy đứa nhỏ gọi mình là mụ mụ không biết sẽ có phản ứng gì.

“Tự mình đi tới.” Y Ân lạnh lùng nói.

Tường Tường sợ tới mức ngừng lại, hốc mắt ẩm ướt.

“Ngươi dọa nó sợ.” Hứa Tuấn Thiên bất mãn.

Y Ân mím môi. Y chính là muốn nhìn đứa nhỏ bày ra bộ dạng yếu ớt này.

Tường Tường còn nhỏ, chính vì nó còn nhỏ nên càng phải làm theo bản năng. Ánh mắt nam nhân này rất đáng sợ, nó nhất định phải phục tòng y.

Đang lúc Hứa Tuấn Thiên sợ Tường Tường sẽ ngã ngồi xuống đất khóc lớn thì đứa nhỏ lại hít hít cái mũi, tiếp tục bước tới bằng hai cẳng chân ngắn ngủn. Vẫn nghiêng nghiêng lảo đảo nhưng tốc độ so với vừa nãy vẫn nhanh hơn.

“Ba ba…..” âm thanh tiểu hài tử mềm mại, giống như một cây búa dẻo đánh vào đầu Hứa Tuấn Thiên.

Hắn vươn tay, vừa muốn ôm lấy đứa nhỏ đang chạy về phía mình. Một ngón tay đột ngột xuất hiện đặt lên trán đứa nhỏ. Chọc một phát, phịch, Tường Tường ngây ngốc ngã ngồi xuống đất.

Tuy rằng hai chân rất ngắn, bị ngã cũng không đau đớn nhiều, chính là không thể ôm được ba ba mình thích nhất. Tường Tường nhìn nam nhân có đôi ngươi xanh biếc vừa khi dễ mình, lại nhìn ba ba gần trong gang tấc, cuối cùng oa oa khóc lớn.

“Sao ngươi lại khi dễ đứa nhỏ.” Hứa Tuấn Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Y Ân, ôm lấy đứa con nhẹ nhàng dỗ dành.

“Khi dễ đâu, ta đang chơi đùa với nó!” Y Ân cười cười: “Ngươi quá nuông chiều nó, lúc ta ở tuổi này đã bắt đầu tham gia huấn luyện.”

Như thế quá mức lãnh khốc đi. Dù thế nào đi nữa thì đứa con vẫn còn quá nhỏ. Hứa Tuấn Thiên dịu dàng vỗ về đứa con đang khóc thút thít trong ngực: “Hiếm khi mới gặp mặt Tường Tường, ngươi lại luôn khi dễ nó, khó trách nó không thân thiết với ngươi.”

Y Ân nhếch mi: “Ai muốn bồi nó chứ. Ta chỉ muốn bồi ngươi, đáng tiếc ngươi lại không cần.”

Hứa Tuấn Thiên giả vờ không hiểu ý tứ của Y Ân, xoay người đi: “Tường Tường đói bụng rồi, ta ẳm nó đi ăn.”

Y Ân chợt cười một tiếng.

Hứa Tuấn Thiên ngừng lại hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Y Ân chậm rãi nói: “Ta nghĩ tới, giống cái nhân loại luôn tự mình cho đứa con bú sữa.”

Mặt Hứa Tuấn Thiên tối sầm, nếu không phải đang ôm đứa nhỏ, quả thật muốn đấm một quyền vào mặt Y Ân, cắn răng: “Ngươi nói cài gì!”

Y Ân tiến tới gần, bàn tay đặt phía sau Hứa Tuấn Thiên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hứa Tuấn Thiên muốn lùi về phía sau, đáng tiếc phía sau chính là vách tường, không còn đường lui. Ôm chặt đứa nhỏ trong tay, đem nó làm lá chắn: “Ngươi muốn làm gì.”

Y Ân liếm liếm môi, đầu lưỡi mềm mại liếm qua cánh môi hồng nhuận, kích thích sâu sắc đến thần kinh thị giác của con người.

Hứa Tuấn Thiên nuốt nước miếng, giống như bị mê hoặc để Y Ân tùy ý dựa sát vào mình.

Y Ân cơ hồ đụng tới cánh môi Hứa Tuấn Thiên, hơi thở giao hòa làm hắn tê dại đến không thể chịu nỗi: “Chúng ta đã lâu rồi không làm, ngươi muốn bồi thường ta thế nào?”

Tầm mắt Hứa Tuấn Thiên rối loạn, không dám nhìn thẳng vào Y Ân.

Y Ân hạ mi mắt, liếm lên môi Hứa Tuấn Thiên. “Đêm nay?” âm thanh y trầm thấp rất dễ nghe, giống như phát ra từ lồng ngực.

Hứa Tuấn Thiên suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý. Đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ tới hậu quả rất thê thảm liền vội vàng dùng sức lắc đầu.

“Ta…. ta còn phải chiếu cố đứa nhỏ.” Bỏ lại những lời này liền chạy trốn trối chết.

Nếu không phải Y Ân tự nguyện buông tay, Hứa Tuấn Thiên căn bản không thể chạy thoát. Nhưng Y Ân căn bản cũng không muốn giữ hắn lại, nhìn bóng dáng Hứa Tuấn Thiên, Y Ân chậm rãi giương lên một nụ cười nguy hiểm.

Hứa Tuấn Thiên ôm đứa nhỏ vội vàng quay trở về phòng. Vẻ mặt vô cùng kinh hoảng làm thị vệ bất an, hắn xua tay cản lại truy vấn của bọn họ, đem đứa nhỏ đặt lên giường. Nghĩ nghĩ một chút, vội vàng khóa cửa phòng lại.

Chỉ là một biện pháp an ủi tâm lý, nhưng vẫn tốt hơn không làm gì.

May mắn tới tận tối, Y ân vẫn không trở về.

Nằm lăn lộn trên giường, sờ sờ qua bên cạnh, có chút cảm giác chiếc giường quá lớn. Quả thật vì chiếu cố đứa nhỏ mà lạnh nhạt với Y Ân. Nguyên bản chỉ nghĩ là vài ngày thôi, không ngờ lại kéo dài như vậy, chờ đến khi hắn ý thức được, Y Ân đã bắt đầu dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn. Hắn biết rõ phía sau ánh mắt này có ý nghĩa gì, nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị y ăn tươi nuốt sống.

Ban đêm thực tĩnh lặng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hắn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Cửa phòng lay động, nhanh chóng có người mở ra. Quả nhiên vẫn không thể ngăn được Y Ân!

Hứa Tuấn Thiên khẩn trương muốn chết, may mắn chăn mùa đông rất dày có thể che dấu được thân mình đang cứng ngắc của hắn.

Giường hơi lún xuống, Y Ân đã nằm xuống bên cạnh. Hứa Tuấn Thiên chờ thật lâu, mãi đến khi xác định Y Ân đã ngủ mới dám mở mắt ra.

Y Ân ngủ, gương mặt thanh khiết như một thiên sứ xinh đẹp.

Ánh mắt Hứa Tuấn Thiên ngừng lại trên đôi môi đỏ mọng, nhớ tới một màn hôm nay, hạ phúc liền nóng bừng bừng.

Lông mi Y Ân chợt run run, giống như sắp tỉnh lại.

Hứa Tuấn Thiên vội vàng nhắm mắt lại.

Y Ân rì rầm gì đó, sau đó nghiêng người ngủ tiếp.

Hóa ra vẫn chưa tỉnh, Hứa Tuấn Thiên thở dài một hơi.

Hắn lại vì Y Ân ở bên cạnh mà sinh ra dục vọng. Hắn cảm thấy mình quả thật hết thuốc cứu rồi, tự khinh bỉ chính mình, chậm chạp chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau Y Ân nhìn thấy Hứa Tuấn Thiên mang một đôi mắt gấu trúc, kinh ngạc hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Ngón tay dịu dàng chạm vào mắt Hứa Tuấn Thiên.

Hứa Tuấn Thiên quay đầu đi: “Trời có chút lạnh, hơi khó ngủ.”

Y Ân gật đầu: “Ân, ta sẽ kêu người lắp thêm lò sưởi.” Lang tộc không sợ thời tiết giá rét, trời lạnh như vậy Y Ân cũng chỉ mặc một tấm áo mỏng. Nhìn Hứa Tuấn Thiên, y không hài lòng lắc đầu: “Ngươi mặc ít quá.”

“Ta không ra ngoài, trong phòng cũng rất ấm áp rồi.”

Nghe hắn nói vậy, Y Ân cũng không nói thêm gì, bất quá vẫn sai người làm thêm quần áo ấm.

Thấy Y Ân đi ra ngoài, Hứa Tuấn Thiên mới suy sụp ngã ngồi xuống giường. Trời ạ, sao hắn lại mơ như vậy chứ.

Che mặt, nhớ lại tình cảnh trong giấc mơ cho dù da mặt Hứa Tuấn Thiên có dầy như tường thành cũng phải xấu hổ mà đỏ lên.

Y Ân quần áo hỗn độn nằm trên giường, trên da thịt trắng nõn là những vết hồng ngân do hắn gây ra. Hắn áp lên người Y Ân, nâng lên đôi chân thon dài, dùng sức mà xỏ xuyên qua nơi riêng tư ẩn mật của y. Y Ân khẽ mở đôi môi đỏ mọng, phun ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Chết tiệt. Hứa Tuấn Thiên đấm xuống nệm giường. Sao hắn lại mơ thấy loại mộng này, nếu Y Ân biết được chắc chắc sẽ giết chết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.