Chạm Vào Ánh Dương

Chương 93: Ăn Nhờ Ở Đậu




Tanya có thể mất hứng thú để biết về những vết sẹo của Stefan vào ngày hôm trước, nhưng đó lại là chuyện đầu tiên cô hỏi Lazar vào sáng hôm sau, khi anh và Serge đến ăn sáng cùng cô trong phòng cô.

“Những vết sẹo của Stefan à? Là một chuyện đau lòng đấy, Công Chúa,” Lazar bắt đầu.

“Là chuyện mà Stefan không thích chúng ta bàn đến,” Serge nói vào, với cái nhìn cảnh cáo dành cho bạn.

“Vậy thì Chúa sẽ tha thứ cho các anh vì đã làm chuyện mà anh ta không thích,” Tanya nói với vẻ miệt thị để khích họ.

Nhưng Lazar nhìn cô cười, nhận thức được ý định của cô, “Chiến thuật đó không thành công đâu. Nếu cô biết chúng tôi đã khó chịu đến thế nào khi nhìn thấy Stefan buồn bã vì cô …”

Serge cắt ngang, càu nhàu, “Cô ấy biết chứ. Nhưng cũng giống như những người đàn bà khác, cô ấy không cần quan tâm, miễn là có được cái mình muốn.”

“Không đúng vậy,” Tanya đốp lại. Cô cố làm như là bị sỉ nhục, nhưng không được, vì vậy cô chỉ nhún vai, “Không cần các anh nữa. Tôi nghĩ tôi chỉ cần hỏi thẳng Stefan thôi, cho dù đó là chuyện đau lòng.”

Bây giờ cả hai cùng phàn nàn, “Từ chiến thuật này sang chiến thuật khác …”

“Đàn bà lúc nào cũng chơi trò bẩn thỉu …”

“Ồ, lạy Chúa.” Tanya cắt ngang cả hai với vẻ kinh ngạc, “Các anh nghĩ chuyện bí mật đó có thể lật đổ chính phủ à,” Và rồi cô thách thức, “Hay đó là chuyện làm Stefan rất xấu hổ?”

“Xấu hổ à?” Lazar đứng phắt dậy, chồm người qua bàn để cô không thể lầm lẫn được là cô đã làm anh nổi giận đến dường nào, “Stefan đã liều thân mình để bảo vệ người khác đấy. Không có gì là xấu hổ cả, thưa Nương Nương.”

“Vậy tại sao anh không nói phắt ra cho rồi,” Tanya đốp lại, thấy bực mình vì đã ép họ phải nói, “Nghe có vẻ như anh ta là một người hùng vậy.”

“Nói cho cô ta nghe đi, Serge,” Lazar ngồi xuống, “Có thể cô ta đủ thông minh để không nhắc lại nữa … ít ra sẽ không hỏi thẳng anh ấy.”

Serge bắt đầu với vẻ miễn cưỡng khi nhắc lại câu chuyện xa xưa, ” Anh ấy là một người hùng, hay là một thằng khùng … tùy theo cách nhìn của mỗi người. Nhưng năm đó, anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi, không có trách nhiệm nào quan trọng phải gánh vác hết, không có gì phải bận tâm ngoài việc học hành, không giống vài người trong chúng tôi, học hành là một việc quá dễ đối với anh ấy và mỗi ý thích của anh ấy đều được thỏa mãn…”

“Nói đến chuyện chính đi,” Lazar cằn nhằn, “Cô ta không cần biết cuộc sống của anh ấy tốt đẹp như thế nào cho đến lúc đó, trong khi cuộc sống tốt đẹp của cô ấy đã bị cướp đi.”

Tanya nháy mắt ngạc nhiên. Serge đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng cô đột nhiên nhớ lại câu nói đầy xúc động của Stefan về việc cô phải chịu nhiều đau khổ khi số mệnh đã quay sang một hướng khác, trong khi đúng ra cô phải được bảo bọc kỹ càng, với cả một gia tài cho cô tiêu xài. Anh đã nổi giận giùm cô, vì biết mọi việc xảy ra đó không phải lỗi tại cô, lúc đó cô không hiểu ý anh muốn nói gì. Có lẽ hai người này nghĩ là cô oán giận vì đã không có được một cuộc sống tốt đẹp đã được định sẵn cho cô khi vừa chào đời à?

Cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó, rất khó để oán trách những chuyện mà cô chưa hề mong đợi đó. Nếu như có oán trách thì chính là chuyện bọn họ đã dễ dàng tin cô là một món hàng nhơ nhuốc, chỉ vì nơi cô lớn lên là một quán rượu, trong khi họ có biết đâu, chuyện luôn làm cô sợ hãi mỗi ngày trong suốt tám năm qua, là làm thế nào để không phải bị ép lên giường với đàn ông.

“Tôi xin lỗi, thưa Nương Nương,” Serge nói với vẻ mặt thành khẩn.

Người này xin lỗi việc không có liên can đến cô. Nhưng cô sẽ nổi giận mất nếu cô cố gắng giải thích cho anh ta hiểu.

“Đừng nói nhảm,” Thay vì vậy, cô nói, “Bây giờ, tôi không thấy một Stefan có cuộc sống tốt đẹp, vì vậy tôi đâu cần phải ganh tỵ chứ? Sự thật là anh ấy cũng không được phép tự chọn cho mình một người vợ mà, phải không?”

“Không có người nào mà anh ấy muốn cưới cả,” Serge trấn an cô, rồi nói thêm, “Không một ai.”

“Serge!” Lazar ngăn lại.

Tanya thích thú vì sự ngần ngại của anh.”Chuyện gì, tôi phải nên ngạc nhiên vì anh ấy không muốn cưới một ai khác à? Anh ấy ba mươi tuổi rồi, hay khoảng đó, phải không? Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu anh ấy chưa đám cưới, ít nhất là một lần rồi.”

“Tôi cũng gần bằng tuổi anh ấy và tôi chưa bao giờ muốn kết hôn,” Lazar nói.

“Tôi cũng vậy,” Serge đế thêm.

“Nhưng anh ta thì có đấy và lạy Chúa, anh ta chắc nổi lửa khi được nhắc lại việc bị hứa hôn. Có phải chuyện đã xảy ra như vậy không?”

Lazar chần chừ gật đầu, “Nhưng anh ấy đã hiểu rằng, tốt hơn hết là không nên gần cô ta. Cô ta không là gì cả, chỉ là một …”

Sắc mặt của anh thay đổi đủ cho Tanya hiểu, cô không cần phải hỏi thêm, “Tôi biết rồi. Một con điếm khác!” Cô đứng lên, nói to, “Đi ra ngoài hết đi, cả hai anh đấy.”

“Bình tĩnh nào Công chúa, tôi không phải là đang so sánh …”

“Làm thế nào mà tôi tin anh được, khi anh dừng lại ở giữa câu và thay đổi sắc mặt cả chục lần. Và tôi đã nghĩ rằng, ít ra là hai anh sẽ không bao giờ muốn sỉ nhục tôi.”

“Nếu những lời đó làm cô không thích, Công chúa Tanya,” Vasili nói từ ngưỡng cửa đang mở, giọng nói của anh rất thản nhiên, “vậy thì cô hãy làm cách nào đó để bảo tồn đức hạnh của cô đi.”

Cô nhìn anh chằm chằm và phẫn nộ vài giây cho đến khi cô nhận ra, anh đang càu nhàu vì không hiểu sao cô lại quá bực bội với những gì mà bọn họ đều cùng cảm nhận với một thực tế rõ như ban ngày. Và dĩ nhiên là anh nói đúng. Nếu như cô chưa phủ nhận chuyện đó thì cô không có quyền giận dữ với những gì họ nghĩ. Sasha cũng đã từng nói với cô như vậy. Và nếu nhìn theo cách nhìn của họ, thì cảm giác bị sỉ nhục của cô hình như có vẻ giả tạo.

Khó khăn ở chỗ là không tìm được một lý do nào để cô tha thứ cho họ. Cô đã hy vọng rằng, những người đàn ông này sẽ đánh giá cô qua cách xử sự của cô kể từ lúc gặp họ, chứ không phải dựa vào phỏng đoán, nhưng cô đã quên mất là lần đầu tiên chạm mặt với Vasili, anh đã nhìn thấy cô ngồi trên đùi Stefan. Và cô không chắc Stefan có nói với bọn họ là chính anh đã ép cô ngồi ở đó không. Cô cũng đã quên những chuyện cô nói trong lúc giận dữ, cô đã nói dối để trả đũa họ, những chuyện mà bọn họ dễ dàng tin là thật.

Nhưng cho dù là vậy, chấp nhận nó à, cô thấy xấu hổ vì đã dự phần tạo ra việc hiểu lầm, nhưng cô vẫn không thể tha thứ bọn họ, không phải cho cả bọn. Lazar chỉ vô ý hạ nhục cô, còn Vasili thì cố tình khinh thường cô hết lần này đến lần khác.

Vì vậy cô ngồi xuống, lịch sự nói, “Anh không được hoan nghênh ở đây. Bọn họ thì được, còn anh thì không.”

Như thường lệ, anh lờ đi phản đối của cô và bước hẳn vào phòng, “Chúng tôi được lệnh là ở sát bên cô, làm cho cô không buồn chán. Tôi thấy chúng tôi đã làm quá tốt vì cô đang rất là thích thú, nhưng Stefan sẽ không thích bàn đến chuyện này đâu.”

“Cô ấy hỏi về những vết sẹo của Stefan,” Lazar giải thích, khó khăn nói, “Chúng ta để cô ấy hỏi anh ấy chuyện này à?”

“Sự tò mò bệnh hoạn đấy không đáng phải được thoả mãn,” Vasili trả lời và lần đầu tiên anh nổi sùng lên. Cặp mắt màu hổ phách của anh sáng rực lên gần bằng Stefan mỗi khi anh ta nổi giận với Tanya. “Có phải là chúng tôi đã hy vọng quá nhiều, là cô có thể làm ngơ trước một vài nhược điểm nhỏ không? Đàn bà các cô đều giống nhau cả, chỉ để ý đến bề ngoài. Các cô không bao giờ nhìn đằng sau bộ mặt để hiểu rõ tấm lòng của một người đàn ông, phải không?”

Cô nhìn anh sửng sốt, không thể tin được là cô bị bắt lỗi về chuyện này, “Bây giờ thì anh sai rồi. Đối với anh, Vasili, tất cả tôi nhìn chỉ là đằng sau bộ mặt anh thôi.” Cô không giải thích thêm. Cô chỉ nhìn anh bằng cái nhìn kinh tởm, vì vậy anh có thể hiểu rõ rằng cô muốn ám chỉ điều gì.

Anh cười giòn đến nỗi nó có thể vỡ tan, “Cô muốn chơi chữ với tôi hả, Công chúa? Chỉ cần vài phút là tôi sẽ làm cho cô khóc đấy.”

“Tôi không nghi ngờ điều đó. Đó là đặc điểm của anh mà, phải không, luôn coi thường mọi thứ mà anh nghĩ là đáng phải bị chứ gì? Và dĩ nhiên tôi đã nằm trong danh sách bị xem thường của anh, một con điếm cần được người khác nhắc nhở cho biết mình là một con điếm, bởi vì quá đần độn nên tôi cứ quên mãi. Nhưng anh làm ơn nói cho tôi biết đi, Vasili, nếu đó chỉ là sự nghi ngờ bệnh hoạn, thì anh sẽ làm gì khi biết mình đã đánh giá sai về tôi, nếu anh biết rằng, tôi đã học hiểu được từ thuở nhỏ, việc một người đàn ông có thể trở nên hèn hạ như thế nào và vì vậy tôi không muốn dính líu gì tới đàn ông, ngay cả việc có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn bằng những đồng tiền của họ?”

“Đấy có phải là một giả định không, Công chúa? Hay cô muốn nói là cô không có sự lựa chọn nào khác, rằng cô bị ép sống một cuộc sống như thế?”

Cô không biết chắc cái gì đã làm cho Lazar hỏi câu này, tò mò hay phẫn nộ giùm cô, nhưng cô ước gì anh có thể giữ nó lại với anh lâu hơn một chút, cho đến khi cô nghe được câu trả lời của Vasili. Con công đó chỉ nhìn cô một cách khinh miệt. Làm thế nào mà bọn họ lại đi đến một kết luận mới này từ những gì cô vừa nói ra?

“Bị ép à? Tôi không phải đeo con dao bên hông để làm kiểng đâu Lazar,” Cô nhắc nhở anh, “Bất cứ người đàn ông nào dám lại gần tôi đều phải đổ máu đấy.” Ngoại trừ Stefan, nhưng vì anh chưa bao giờ hoàn tất những gì anh đã bắt đầu nên anh không được cô tính tới, “Bây giờ anh có thể trả lời tôi chưa Vasili? Chỉ sử dụng trí tưởng tượng của anh và hình dung thử tôi là một người trong trắng, giống như khi vừa mới ra đời vậy. Vậy thì anh sẽ làm gì?

Vasili phản đối sự hợp tác với cô, “Tôi sợ là trí tưởng tượng của tôi không chỉ …”

“Bỏ đi,” Cô cắt ngang, mất hết sự kiên nhẫn nại, “Tôi biết anh sẽ làm gì. Không làm gì cả, ngoài việc có thể tìm ra một điều gì khác để sỉ nhục tôi thêm nữa.”

“Cô đánh giá tôi quá thấp đấy Công chúa,” Anh nói một cách ngạc nhiên.

“Tôi dám chắc rằng anh không thể nào thấp hơn được nữa đâu.”

Anh bực bội, “Được, chúng ta sẽ chơi trò chơi ngớ ngẩn của cô. Nếu cô còn trong sạch, Stefan sẽ nổi điên lên, vì cô chưa bao giờ khẳng định mình vô tội. Vậy thì tôi sẽ xin lỗi cô, có lẽ sẽ quì xuống, nhưng Stefan có lẽ sẽ cố chấp hơn, đòi hỏi phải bị trừng phạt thích đáng hơn, có lẽ là do chính tôi tự nguyện chấp hành.”

Anh ta đang đùa chơi chắc và cô cũng vậy, “Cái đầu của anh hả?”

“Là cái lưỡi, đích thân tôi mang đến.”

“Và anh sẽ làm những gì anh ấy yêu cầu à?”

“Chắc chắn vậy.”

“Vậy thì hãy bắt đầu hy vọng rằng, anh ấy không đòi hỏi đến mức vậy đi, Vasili. Chỉ vì điều đó, tôi sẽ tự nguyện hy sinh sự trinh nguyên của mình để chứng minh cho anh coi.”

“Cô nên hy vọng rằng, cô không có gì để hy sinh cả, Công Chúa, bởi vì khi tôi nói đến việc Stefan sẽ nổi điên lên, ý tôi là nói với cô đấy. Nếu cô trong trắng trong đêm tân hôn, một chuyện lạ khó tin, cô phải biết làm gì để Stefan không ngạc nhiên về điều đấy.”

Câu nói của anh lần này thật không đùa, nó làm sống lưng cô lạnh toát. Nhưng cô chỉ đáp lại, “Tôi thấy anh có một sức tưởng tượng quá phong phú đấy, Vasili. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.