Chạm Vào Ánh Dương

Chương 52: Thiếu Nữ Ôn Nhu




- Chuyện xưa gì?

Sài Thế Vinh nghe vậy chính là một trận tò mò.

Bảo Bình đối với Giang Long là ngưỡng mộ tột bậc rồi, hơn nữa đêm qua, Giang Long bởi lo cho nàng, còn đem nàng ôm vào trong ngực.

Cảm giác được sự quan tâm của Giang Long, trong nội tâm nàng dị thường ngọt ngào, từ buổi sáng sớm hôm nay rời giường, tươi cười vẫn chưa lúc nào ngừng.

Vì vậy, còn khiến Ngọc Sai ăn không ít dấm chua.

Nghe được Sài Thế Vinh đặt câu hỏi, Bảo Bình bắt đầu khẩn cấp giảng giải.

Đầu tiên là kể hai mẩu chuyện xưa con Sói Xám và chú dê vui vẻ, tiếp theo lại nói về Tây Du Ký.

Sài Thế Vinh tuy rằng trước kia cũng có xem qua một ít thoại bản chuyện xưa, tạp ký, nhưng thật đúng là lần đầu nghe thấy chuyện xưa mới mẻ như vậy.

Sói và dê giống người bình thường có thể nói cũng thôi, tính cách còn cực kỳ vui vẻ, làm cho người ta nghe xong là lập tức sinh lòng yêu thích.

Về phần Tây Du Ký, Sài Thế Vinh nghe được một nửa, Bảo Bình đã dừng lại rồi, không khỏi liên thanh thúc giục:

- Bảo Bình cô nương, ngươi tiếp tục kể a!

- Đúng vậy a, nhanh lên.

- Con khỉ đá kia học được Cân Đấu Vân không?

- Đừng kêu con khỉ đá, sư phụ của người ta có đặt tên tự, kêu Tôn Ngộ Không.

Chẳng những Sài Thế Vinh nghe nghiện, mà ngay cả vài vị tướng lĩnh và Hồng Thiết Trụ ngồi ở bàn khác cũng đã sớm dựng thẳng cái lỗ tai đang nghe rồi, lúc này đều đồng dạng mở miệng.

Nào biết Bảo Bình phẩy tay nhỏ bé, khóe môi nhếch lên trêu tức tươi cười:

- Không có.

- Cái gì? Không có?

Sài Thế Vinh đưa ánh mắt dời về phía Giang Long, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ chuyện xưa này thật đúng là hiền đệ biên thành?

- Đương nhiên!

Thấy Sài Thế Vinh lại có thể hoài nghi Giang Long, Bảo Bình không khỏi cong miệng lên kêu:

- Đương nhiên là Tiểu thiếu gia viết đấy, lúc ấy chúng ta còn ở bên cạnh phục tứ mài mực, nhìn đó.

- Thế nào, có những chuyện xưa Tiểu thiếu gia nhà ta viết, ngươi nói xây dựng cái xưởng in, có thể kiếm được tiền hay không?

Sài Thế Vinh vỗ mạnh hai tay một cái, trong ánh mắt dường như có thỏi vàng đang không ngừng lóe sáng:

- Có thể, rất có thể kiếm được tiền rồi!

Dứt lời, cánh tay phải duỗi ra một phen gắt gao ôm cổ của Giang Long, bày ra vẻ mặt thành khẩn hỏi:

- Chúng ta có phải là huynh đệ hay không?

- Phải.

- Có thân huynh đệ hay không?

Sài Thế Vinh lại bỏ thêm lực vào cánh tay.

- Không phải.

- Ngươi đi luôn đi!

Sài Thế Vinh đập một cái trên vai Giang Long, sau đó chơi xấu nói:

- Ta mặc kệ, dù sao xưởng in ta nhất định phải chiếm hơn mấy thành phân ngạch.

- Thân huynh đệ vẫn phải tính toán rõ ràng, vậy huynh nói trước đi, huynh có thể bỏ vào bao nhiêu đi.

Giang Long khẽ cười nói.

Xây nhà máy giai đoạn đầu dĩ nhiên là phải đầu tư trước.

- Cái này...

Sài Thế Vinh vẻ mặt khó xử, nói thật, tình hình kinh tế của y cũng thực không có bao nhiêu tiền.

Tuy nhiên một hộ vệ Thành Quốc Công phủ lúc này liền bước nhanh đi lên trước, cúi người xuống nhỏ giọng nói một câu.

Sài Thế Vinh ánh mắt liền sáng lên:

- Ta mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng có một xưởng in là dùng danh nghĩa của nhà ta đấy.

Đại Tề có luật lệ, quan viên huân quý không được kinh thương.

Nhưng trên có chính sách dưới có đối sách.

Chính mình không tự tay kinh thương, nhưng khiến tâm phúc nhà mình đi buôn bán, mở tửu lâu.

Hào môn thế gia làm việc đều chú ý việc phô trương, xử lý việc hiếu hỉ, nhà ai có việc tùy phần tử, nếu là ở chức quan viên mỗi ngày lễ, cũng phải tặng lễ hiếu kính, những thứ đó sao lại không cần đại lượng tiền vàng?

Bởi vì gần như tất cả quan viên đều làm như vậy, cho nên mọi người đều là ngầm hiểu lẫn nhau.

Trừ phi có người là quỷ không may, vừa vặn bị những Ngự Sử cương trực công chính, tính vừa thối lại vừa cứng bắt được nhược điểm lớn, bị cáo đến trước mặt hoàng thượng, bằng không nói lý ra cho dù là Hoàng thượng cũng đối với loại chuyện này mắt nhắm mắt mở đấy.

- Huynh là muốn để ta với xưởng in nhà huynh hợp tác?

Giang Long nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, mở miệng hỏi.

- Đúng vậy a, vậy chẳng phải là vừa vặn? Đệ cũng không cần lại đi xây xưởng in rồi, trực tiếp là có thể đem bản thảo chuyện xưa cầm xưởng in nhà ta, lập tức khởi công kiếm tiền.

Sài Thế Vinh dường như đã nhìn đến vàng thỏi đang lập lòe bay tới hướng mình.

Nhưng Giang Long cũng lại lắc đầu:

- Hợp tác với huynh thì có thể làm, nhưng ta không cùng quý phủ hợp tác.

- Hả?

Sài Thế Vinh sửng sốt.

- Vẫn là câu nói kia, thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, cho nên, chúng ta trước tiên nói rõ ràng. Nếu ta cùng quý phủ hợp tác, như vậy việc trong xưởng in ta có quyền lên tiếng, quyền quyết sách sao?

Sài Thế Vinh ngẫm nghĩ một chút thì nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đệ xuất ra chuyện xưa, chúng ta phụ trách in ấn, nhiều lắm dựa theo bán đi bao nhiêu sách thư, đến lúc đó cho đệ một ít chia hoa hồng, nhưng xưởng in vẫn là của nhà ta.

- Vậy nếu tự chính ta xây xưởng, đến lúc đó chẳng phải là kiếm được tiền, tất cả đều là của ta sao?

Giang Long híp mắt cười nói.

Sài Thế Vinh nhíu mày trầm mặc một trận.

Chờ y nghĩ một lát, Giang Long mới mở miệng:

- Hai người chúng ta là huynh đệ, ta lại có chiêu số kiếm tiền, không ngại tạo cho huynh một phen, có tiền mọi người cùng nhau kiếm thôi! Nhưng kéo huynh một phen không có nghĩa là cùng với quý phủ hợp tác, hơn nữa ta cùng quý phủ hợp tác, đến lúc đó chính huynh có thể nhận được bao nhiêu ưu đãi?

Thành Quốc Công phủ cũng không giống như Cảnh phủ, chỉ có một nam đinh Giang Long, Giang Long là người thừa kế duy nhất.

Đến lúc đó hợp tác với xưởng in Thành Quốc Công phủ, đã kiếm được đồng tiền lớn, Sài Thế Vinh có lẽ sẽ được Thành Quốc Công tán thưởng vài câu, ở trong phủ địa vị hơi có nâng cao, nhưng thật sự chỗ tốt lại sẽ không nhiều lắm.

Kỳ thực Sài Thế Vinh ở trong phủ Thành Quốc Công trong đồng lứa cùng tuổi, năng lực chỉ có thể coi là bình thường, không coi là nổi tiếng, hơn nữa cũng không phải là con cháu đích tôn, Thành Quốc Công hiện tại đối với y căn bản cũng không coi trọng.

Sài Thế Vinh ngoài miệng nói về sau nói không chừng có cơ hội đi biên cương nhậm chức, ra trận giết địch, nhưng kỳ thực trong lòng hiểu được khả năng này tính cực kỳ bé nhỏ.

Chân chính có thể thay mặt Thành Quốc Công phủ đi quân đội nhậm chức, chỉ có thể là đại bá tương lai kế thừa Thành Quốc Công.

Còn lại con cháu trong phủ cũng không phải nói không có chút cơ hội nào, nhưng nhất định phải trước làm thân binh cho đại bá y, sau đó tại chiến trường lập được chiến công, mới ngẩng đầu ở trong quân, do đại bá y an bài, theo cấp thấp võ quan đi bước một mà lên.

Hơn nữa trong một phủ đệ không có khả năng ra hai quốc công hay hoặc là Hầu gia, cho nên trong phủ con cháu khác cho dù có năng lực có tài hoa, cuối cùng cũng chỉ có thể là phụ tá của đại bá y.

Có lẽ có thể trở thành một tướng lĩnh cao cấp, nhưng muốn lại được phong tước đó là gần như không có khả năng.

- Hiền đệ có ý tứ là?

Sài Thế Vinh không phải người ngu, trải qua Giang Long một phen nhắc nhở, tâm tư cũng bắt đầu mở ra.

Hơn nữa nghĩ đến trong phủ vài cái huynh đệ, có nghề nghiệp tốt, thậm chí là trực tiếp lợi dụng tài nguyên của phủ, chính mình kiếm tiền, còn chưa từng nộp lên cho quý phủ sao.

- Không biết Sài huynh có nắm chắc đem cái quyền quản lý xưởng in tới tay hay không?

Giang Long dò hỏi.

- Việc này, nghĩ đến hẳn là không có vấn đề đi.

Sài Thế Vinh ngẫm nghĩ một chút đáp:

- Kinh thành có rất nhiều nhà xưởng in, kinh doanh cũng không tốt lắm, chủ yếu ấn chế là tứ thư Ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập, thi từ ca phú và bộ sách thư sinh cần dùng đến, đương nhiên, cũng có in ấn tạp thư thoại bản, bằng không căn bản là kiếm không được tiền.

Tuy nhiên cho dù như thế, một tháng, cũng chỉ có thể có mấy chục lượng thu vào thôi.

Ở nhà của ta, xưởng in cũng không phải là nghề nghiệp đứng đầu, ta nếu như muốn giơ tay tiếp quản, hẳn là không ai phản đối.

- Tốt!

Giang Long nói luôn:

- Đợi huynh tiếp quản xưởng in, chúng ta liền đính khế ước hợp tác.

- Nhưng xưởng in không phải vẫn là của nhà ta sao?

Sài Thế Vinh nghi hoặc.

- Tuy rằng vẫn là của quý phủ đấy, nhưng ta có ý kiến huynh sẽ không nghe sao? Ta không phải giống vậy chẳng khác gì là có quyền quản lý sao? Hơn nữa chỉ cần ở trên khế ước chúng ta động ít một tay chân, đến lúc đó cho dù xưởng in đã kiếm được tiền lớn, mấy vị huynh đệ kia của huynh cũng là chen vào không lọt đấy.

Giang Long cười đại khái giải thích cho Sài Thế Vinh vài câu.

Đến từ hiện đại, ở khế ước cũng chính là trên hợp đồng đào chút ít cạm bẫy, còn không dễ dàng sao?

Sài Thế Vinh nghe vậy xong hai mắt liền sáng rỡ.

Chiếu theo như lời Giang Long xử lý, về sau này thu nhập của y liền rất khả quan rồi.

- Vậy nghe theo Giang Long hiền đệ đấy!

Hai người trao đổi công việc xong, mọi người thoải mái chè chén.

Mà lúc này, Hồng Thiết Trụ tửu quỷ này đã sớm đem rượu Hoàng Kim uống cạn hơn phân nửa, còn la hét ầm ĩ uống ngon thật.

Sài Thế Vinh khẩn trương đoạt lấy vò rượu, dùng muôi đồng múc cho Giang Long, Lâm Nhã, cùng với Bảo Bình và Ngọc Sai mỗi người một ly.

- Rượu Hoàng Kim này là một loại rượu bổ ôn, cho nên hiền đệ ngược lại chỉ có thể uống một chén.

Sài Thế Vinh giải thích.

Giang Long ngửi mùi rượu, cũng thấy có một ít thèm ăn, nghe vậy liền bưng lên chén rượu trước mặt.

Chỉ thấy rượu Hoàng Kim hiện lên sắc vàng óng ánh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương vị cũng không cay xè, cam thuần lạnh lùng, cho đến vào bụng rồi, mới có một cỗ mát lạnh ở dạ dày bốc lên.

- Ừ, không tồi.

Giang Long gật gật đầu.

Sài Thế Vinh nghe vậy cười ha hả, một ngụm uống cạn chén rượu:

- Không tệ là không tệ, tuy nhiên rượu này cũng là quá ít.

- Đúng vậy a đúng vậy a, không bằng chúng ta cùng chủ nhân quán rượu thương lượng một chút, hay là cho nhiều chút tiền, để bọn họ bán thêm vài hũ cho chúng ta được không?

Hồng Thiết Trụ lớn tiếng ồn ào.

- Thôi đi, không phải còn có những thứ rượu khác sao?

Giang Long nhẹ nhàng lắc đầu.

Sài Thế Vinh cũng nói:

- Hoàng Kim Lâu quy định bán số lượng rượu có mười mấy năm rồi, cho đến hiện tại vẫn không ai có thể đánh vỡ, chúng ta cũng không phải hoàng thân quốc thích gì cả, mặt mũi không lớn như vậy.

Hồng Thiết Trụ lúc này mới nhỏ giọng than thở vài câu, tiếp tục đi uống rượu.

Vài ly rượu vào bụng, đám người Hà Hoán, Tả Lai Phong cũng là dần dần buông lỏng, bắt đầu đi tửu lệnh.

Hai vò rượu nhất định là không đủ nhiều người như vậy uống, Sài Thế Vinh lại để cho tiểu nhị ẳm đến hơn mười hũ rượu ngon khác.

Mọi người ăn trò chuyện, nhưng lúc này, một hộ vệ Cảnh phủ đột nhiên vội vàng đi lên lầu hai.

- Tiểu nhân gặp qua Tiểu thiếu gia, Thiếu phu nhân!

Hộ vệ Cảnh phủ quỳ một gối.

Giang Long hư đỡ một phen, bảo người này đứng lên, cũng nhận ra hộ vệ này lúc trước ở nông trang, đã bảo y đến thị trấn tìm kiếm người môi giới, để cho Lâm Nhã chọn lựa vài nha hoàn tâm phúc.

- Đã tìm người môi giới đến rồi?

- Đúng ạ, tiểu nhân vốn là muốn đưa người môi giới về đến nông trang, nhưng trên đường thấy được xe ngựa phủ chúng ta, liền lại đây hỏi vài đồng bạn canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, biết Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân đều ở trong quán rượu này, liền dẫn người môi giới đi thẳng qua đây.

Hộ vệ Cảnh phủ cung kính đáp.

- Nhã nhi.

Giang Long nhìn về phía Lâm Nhã, trong mắt có ý hỏi.

Lâm Nhã ngẫm nghĩ một chút, lại thấy lúc này lầu hai quán rượu tương đối trống trải, khách nhân ít, liền nói:

- Không bằng bảo người môi giới đều dẫn các cô gái tới, ta liền trong này tùy ý chọn lựa vài người đi.

- Cũng tốt.

Giang Long gật gật đầu.

Hộ vệ Cảnh phủ lập tức xoay thân đi xuống, chỉ chốc lát, đã dẫn theo một đám người lên lầu hai.

Lâm Nhã gật đầu ra hiệu với Giang Long xong, liền ngồi vào trước một bàn xa nhất, miễn cho quấy rầy mọi người uống rượu.

Bảo Bình và Ngọc Sai cũng tới xem náo nhiệt, nhưng bị Giang Long cản lại.

- Tiểu nhân thỉnh an phu nhân.

Người môi giới là một bà tử khoảng sáu mươi, thân thể gầy gò, tuy nhiên tay chân lanh lẹ, tinh thần cũng rất tốt, trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Lâm Nhã.

Lâm Nhã giơ tay hư đỡ:

- Không cần đa lễ như vậy, đứng lên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.