Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 51




Ban đêm yên tĩnh, trong biệt thự Lâm Hải đâu đâu cũng tỏa ra không khí ấm áp.

Tô Úy nhìn một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị trước mặt trong nháy mắt đem toàn bộ chuyện vừa rồi ném ra đằng sau, xà vào thức ăn mà ăn như hổ đói! Mà Hạ Nam chỉ đành ngồi bên cạnh buồn bực, thì ra quả thật thức ăn có sức hút hơn anh! Thật là thất bại! Cô gái nhỏ này sau khi nhìn thấy đồ ăn lập tức quên luôn anh, anh thật lo lắng sức hút của mình đang suy giảm nghiêm trọng! Anh thật sự không đẹp trai sao? Anh cũng được tính là phiên bản hiện đại của nhân vật trong phim, đẹp trai nhà giàu, cao một mét tám lăm, có nhà có xe có sự nghiệp, tiền bạc đầy nhà, còn là hoàng tử trong lòng mọi người phụ nữ! Đây cũng không phải lỗi của anh! Nhưng nhìn đến người phụ nữ trước mặt anh không khỏi hoài nghi! (đúng là yêu bản thân quá đà =.=”)

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

“Sao anh không ăn?” Khi anh còn đang cảm thấy bực bội, Tô Úy cuối cùng cũng chú ý đến anh, nhìn anh không nhúc nhích đũa, không nhìn được mở miệng hỏi.

“Em thích thì ăn nhiều một chút đi!” Nói xong dịu dàng gắp thêm thức ăn bỏ vào bát cho cô, trong giọng nói tỏa ra sự yêu chiều và dịu dàng.

“Không được! Buổi tối tôi phải ăn ít đi, không thì phát phì ra mất!” Nhớ đến buổi trưa đau bụng vì ăn quá nhiều, liền lấy cớ sợ béo để biện bạch. Dù sao cô cũng không muốn tự làm khổ mình!

Hạ Nam nghiêm túc quan sát vóc người nhỏ bé của cô, từ từ mở miệng: “Cũng đã sắp gầy như que củi, ôm rất không thoải mái!”

Nghe anh ta nói câu này, Tô Úy không có thẹn quá hóa giận, mà ngược lại có chút ngượng ngùng, gương mặt đột nhiên đỏ ửng lên, nhìn giống thiếu nữu đang thẹn thùng!

Ngày hôm sau.

Tô Úy rời giường từ rất sớm để làm điểm tâm! Nhìn hạ Nam vẫn chưa xuống, liền đi ra khỏi biệt thự! Định đi đến bờ biển cách đó không xa một chút, nhìn cảnh biển buổi sáng tâm tình thật tốt!

Vì mới sáng sớm nên bờ biển rất yên tĩnh, ngoài cô ra không còn bóng người nào!

Tô Úy chân không đi trên bờ biển, trong tay cầm đôi giày của mình, bây giờ cũng đã cuối thu rồi, chân trần đi trên cát có hơi lạnh nhưng gió biển thôi trên người rất mát mẻ khiến cả người sáng khoải!

Mặt trời dần xuất hiện từ phía xa, sương mù dần tan đi, những gợn song trên mặt biển nhẹ nhàng đập vào bờ, tạo nên một ca khúc mỹ diệu, truyền vào trong tai thật du dương.

Hạ Nam rời khỏi giường rửa mặt xong, xuống nhà không thấy bóng dáng của Tô Úy, cho là cô vẫn còn đang ngủ nên định làm xong bữa sáng mới đi gọi cô dậy! Đi tới phong bếp mới phát hiện, cháo và thức ăn đã làm xong đặt trên bàn cẩn thân!

Chẳng lẽ cô đã dậy? Anh xoay người đi lên tầng hai, mở cửa phòng cô thì thấy chăn gối đã gấp gọn gàng, trong nhà vệ sinh cũng không thấy cô! Đứng trước cửa sổ to, đang định lấy điện thoại di động ra gọi cô thì khóe mắt phát liếc nhìn thấy một bóng dáng màu trắng xinh đẹp trên bờ biển cách đó không xa, cho dù cách xa một khoảng anh cũng có thể nhận ra, chính là cô!

Đi xuống nhà, chạy ra khỏi biệt thự, mang theo tâm tình vội vàng chạy đến chỗ cô!

Tô Úy vừa định trở về biệt thự, ước chừng giờ này anh ta cũng đã dậy! Vừa mới quay người lại, liền giật mình đứng yên ở chỗ cũ, cách đó mấy mét, một người đàn ông mặc tây trang màu xám tro khóe miệng ẩn ẩn nụ cười, từng bước đi tới chỗ cô, ánh mặt trời chiếu lên thân hình cao thẳng mê người, khiến anh trở nên cực kỳ chói mắt, cặp mắt dài hẹp cự kỳ mê hoặc lòng người!

Một người đàn ông đẹp trai như vậy là hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích sao?

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

Nhìn anh, không biết vì sao, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, dù lau thế nào cũng không hết!

Nhìn người phụ nữ phía trước đang khóc, dù lau thế nào cũng không hết được, còn mở to hai mắt đẫm lệ nhìn mình, anh cảm thấy tâm mình như bị cái gì xé rách, sải bước đi đến, ôm thật chặt cô vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ lưng của cô an ủi, thái độ thương yêu mà dịu dàng, quấn quýt đến si mê!

Trogn một buổi sáng sớm trên bờ biển như vậy, hai bóng người dưới ánh nắng mặt trời, tạo thành một bức tranh hoàn mỹ!

Cho đến nhiều năm sau, bọn họ nhớ tới khoảnh khắc này thật tốt đẹp dường nào, hồi ức đó mãi đi theo họ cho đến tận sau này.

“Thật xin lỗi, tôi lại thất lễ!” Tô Úy rốt cuộc bình tĩnh lại, nhìn một vệt nước mắt trên ngực anh, cô nhỏ giọng thành khẩn xin lỗi.

Hạ Nam nâng cằm cô lên, lấy tay giúp cô lau nước mắt đi, nhìn cô bởi vì khóc mà cặp mắt đỏ ửng, trên mặt không biết vì sao cũng đỏ hết lê, khóe miệng chu chu, nhìn rất đáng yêu, thật giống con thỏ nhỏ! Nghĩ tới lại khẽ cười một tiếng!

Tô Úy nghe thấy tiếng cười có chút khó hiểu, mở to đôi mắt đỏ đỏ nhìn anh, hy vọng anh giải thích lí do! Hạ Nam tuyệt đối không nói cho cô biết, anh đang cười cái gì, nếu không cũng không biết cô sẽ còn náo đến đâu, cái này coi như la bí mật của riêng anh đi!

Hạ Nam phớt lờ ánh mắt tò mò của cô, ngồi xổm người xuống, đeo lại cho cô đôi giày bị đánh rơi, sau đó kéo cô trở về! Dường như đã trở thành một thói quen của Tô Úy, cũng theo sức kéo của anh, mà chậm rãi đi theo sau anh!

Ăn xong điểm tâm, Tô Úy dọn dẹp bát đũa, còn Hạ Nam đi lên tầng thay quần áo, càng nghĩ cô càng thấy thể diện của mình đã bị vứt đến tận Thái Bình Dương từ lúc nào, sao lần nào cũng mất khống chế trước mặt anh vậy?

Trước cửa tòa nhà công ty EVEN hào hoa, mọt chiếc Bently màu đen đỗ lại, một người đàn ông mặc tay trang màu đen sau khi ra mở cửa xe, cung kính đứng ở bên cạnh! Lúc này,một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn, đôi mắt đen như mực không nhìn thấu suy nghĩ, con ngươi sâu thẳm như một chiếc hồ saau không đáy! Khóe miệng anh nâng lên mỉm cười, hơi hạ eo, nhìn về phía trong xe, ngay sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan tinh ảo mang theo nụ cười nhàn nhàn, trong đôi mắt chỉ là sự tĩnh lặng.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên doctruyen.org

“Tại sao chúng ta lại đến đây?” Nhìn tòa nhà trước mặt là công ty hào hoa EVEN, Tô Úy không hiểu hỏi, không phải nên đến chi nhánh tập đoàn Hạ thị ở bên thành phố này sao?

“Công ty chúng ta và EVEN có cùng hợp tác một dự án, chúng ta đi gặp Tổng giám đốc của bọn họ!” Hạ Nam nhìn vẻ mặt tò mò của Tô Úy mở miệng giải thích, không nhìn được nhẹ vuốt tóc của cô.

Tô Úy nhè nhẹ đẩy tay của anh xuống, vuốt lại tóc của mình, nghĩ thầm: sao ai cũng thích vuốt tóc mình vây? Thật đáng ghét, tóc cũng bị làm cho rối tung!

Vừa đi vào sảnh, một người phụ nữ mặc bộ váy công sở màu đen nhìn thấy bọn họ, liền chào đón, cung kính hỏi Hạ Nam: “Chao anh! Tôi là thư kí của Tông giám đốc công ty EVEN! Xin hỏi anh là Tỏng giám đốc của công ty quảng cáo sao?” Nói đến đây, mắt liền liếc về phía người đàn ông tuấn tú, nghĩ thầm: người đàn ồn trước mặt quả là cực phẩm, tóc ngắn gọn gàng, cặp mắt có hồn thâm thúy, hơi thở lạnh lùng, sông mũi cao, đôi môi mỏng khêu gợi, tổ hợp ấy ở cùng một chỗ quả là vô cùng hoàn mỹ, mị hoặc. Chỉ là người đàn ông này không phải quá lạnh lùng sao, đứng trước mặt mà cứ như đứng trước tủ lạnh vậy!

Hạ Nam gật đầu mọt cái, gương mặt tuấn tú không có nét cười nào, trông mắt không có một tia độ ấm!

“Vậy đươc! Mời theo tôi, Thẩm tổng của chúng tôi đã đợi ngài rất lâu rồi!” Nói xong liền dẫn họ đến chỗ thang máy.

Mà Tô Úy nghe đoạn đối thoại của bọn họ, suy nghĩ sâu sa. Công ty quảng cáo? Đó không phải là……Tại sao lại có thể như vậy?

Bọn họ đi theo cô thư ký đến một gian phòng ở tầng trên cùng, cô ta gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp! Cô thư ký đầy cửa, dẫn bọn họ đi vào! Cung kính hướng về người đàn ngồi trên bàn làm việc, đang ngồi dựa vào ghế tựa xoay lưng lại với bọn họ nói qua:” Thẩm tổng, Giám đốc của công ty quảng cáo đến rồi!”

Người đàn ông quay lưng về phía bọn họ xoay ghế lại, cặp mắt mê hoặc lòng người, lúc nhìn đến bọn họ, trong chớp mắt thoáng qua một tia kinh ngạc! Sau đó trở lại bình tĩnh, đứng lên, mang theo một nụ cười theo tiêu chuẩn nói: “Thì ra là Nam thiếu chính là Giám đốc của công ty quảng cáo kia! Sớm biết tôi đã không để Nam thiếu cùng Tô tiểu thư từ xa xôi mất công đến đây! Đến đây, mời ngồi” Lúc nhìn đến Tô Úy, trong con ngươi quất hiện sự ngạc nhiên không dẽ phát hiện!

Lúc này Tô Úy không mang gọng kính che kín nửa mặt kia, cũng không đeo đồ trang sức, khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt linh động lộ rõ, mãi tóc dài tùy ý xõa trên vai, vài sợi xõa trước trán, cô mặc mộ bộ váy màu trắng, làm cho người ta cảm thấy cô như một tinh linh mỹ lệ trên nhân gian!

Nhưng mà anh ta rất nhanh thu lại tầm mắt của mình, bởi vì anh ta đã nhận được ánh mắt lạnh lùng bên cạnh bóng hình xinh đẹp ia! Chuyển mắt qua, chính là đôi mắt đen như mực lạnh lùng, hơi thở trên người giống như ác quỷ dưới địa ngục khiến cho anh ta giật mình một cái. Ý nghĩ trong lòng chính là: Người này rất nguy hiểm!

Ba người ngay sau đó ngồi vào một bộ bàn ghế salon cao cấp bằng da thật!

Tô Úy nhìn hai người trước mặt đang dùng ánh mắt trao đôi, có cảm giác thật lạ! Hai người này mang cho cô cảm giác họ đều là yêu nghiệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.