Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 12




“Cám ơn anh, cám ơn anh, Tư Thiếu tướng, anh thật là một anh hùng!” Chị K nói xong phong tình vạn chủngdính thân thể chặt vào trên người hai binh lính giữ cô ta, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, khiên cho hai binh lính kia thiếu chút ói ra.

Sau khi đặt người đàn bà này xuống đất, bọn họ lập tức muốn quay đầu chạy.

“Trở lại, ai cho các cậu đi? Còn không trói lại?” Thật ra thì Tư Mộ Thần cũng không muốn gây khó khăn cho bọn họ, nhưng nghe nói, là nghe nói, chính tai anh nghe được bọn họ nói xấu Cảnh Tô, sau đó bi kịch bị phân tới phòng tối. Từ đó, bọn họ cũng không dám nói điều gì nữa.

“Ai ai, các anh làm gì vậy? Tư Thiếu tướng, không phải là anh muốn thả tôi ra khỏi hay sao?” Cô ta sốt ruột, nhìn tình thế này, tình thế này thật không đúng!

“Ai nói để cho cô rời khỏi?” ANh vuốt vuốt phi tiêu trong tay, đã lâu không chơi, không biết hiện tại tay nghề như thế nào: “Tôi chỉ muốn tìm một cái bia người sống!”

Nghe được lời này, mặt cô ta xám như tro tàn, cô ta không ngừng lặp lại tại sao tại sao.

“Muốn biết?” Trong khi nói chuyện, một chiếc phi tiêu xuất hiện trên mặt gỗ đang trói cô ta. Cô ta bị sợ đến mặt xám như tro tàn, phía dưới hình như có chất lỏng gì đó chảy ra. Tư Mộ Thần nhìn thấy một màn này cười ha ha, người đàn bà này cũng chỉ là hạng rắn chuột.

Người đàn bà kia quẫn bách muốn tìm một cái lỗ chui xuống, đã không còn sợ như lúc đầu. Cô ta cho là chính như vậy mà kết thúc!

Nhưng, sự thật thì sao? Không phải kiểu này, trên thực tế giờ mới bắt đầu.

“Ai cho anh làm như vậy?” Người đàn bà này nhận định chính là đang hù dọa cô ta, cô ta liền giả bộ, huống chi lúc này thật sự cô ta không biết Thiếu tướng đang nói chuyện gì, nhiều đếm không hết nữa.

“Ít lời đi, Thiếu tướng, tôi không biết rõ anh đang nói cái gì?”

“Khong hiểu? Cảnh Tô thì sao?”

“Cảnh Tô, Cảnh Tô…” Mắt chị K mở rất lớn, Cảnh Tô không phải chỉ là một ả đàn bà dựa vào thủ đoạn để leo lên giường của anh ta hay sao? Không phải Cảnh Linh đại tiểu thư nói Tư Mộ Thần ước gì cô ta đi tìm chết hay sao? Tại sao? Tại sao có thể như vậy?

“Thiếu tướng, không phải anh ước gì người đàn bà kia đi tìm chết hay sao? Hiện tại tôi giúp anh xử lý! Tôi, a~” Cô ta không ngừng giùng giằng trên thập tự giá.

“Tôi còn không dám động vào một đầu ngón tay của bảo bối, các người lại dám khiến cho cô ấy chịu uất ức?” Tư Mộ Thần liên tục phi hai phi tiêu, đính tay cô ta lên phía trên, máu tươi không ngừng nhỏ thành giọt, dù còn sống nhưng gân tay của cô ta cũng đã phế.

“Hừ, nhưng mà cũng chỉ là loại đàn bà dựa vào thủ đoạn bò lên giường không phải sao? Chính là loại đàn bà vô sỉ nhất trong chúng ta đây!” Chị K giống nhưng tính toán vò đã mẻ vậy thì đập vỡ luôn!

Nghe lời nói độc ác, đột nhiên Tư Mộ Thần không muốn cô ta itện nghi quá, có lễ còn có chuyện vui đùa hơn.

“Đưa cô ta xuống đi!” Anh ta rống lên một câu với hai tên lính sợ mềm cả đùi ra, Thiếu tướng của bọn họ đang dùng tư hình, hơn nữa, thật sự rất đáng sợ! Trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi nghĩ, nhung mà có biện pháp gì? Không chút khách khí nói, ở Đàm Sơn Thị, Nhà họ Tư là lớn nhất!

-------tuyến phân cách---- -----

Trong khi đó ở căn phòng nhỏ đầy bụi bặm, Cảnh Tô tạm thời ở lại, cô càng ngày càng thích một mình một người như vậy, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ tới Tư Mộ Thần.

Leng keng, chuông cửa vang lên, Tống Tường tới, vì đã đến giờ cơm.

Ở cùng một chỗ với Tư Mộ Thần, tài nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhanh, mỗi ngày Tống Tường đều mặt dày tới nơi này ăn chực.

“Em...Em…” Tống Tường có chút bối rối, mặt đỏ ửng, xin lỗi gãi đầu.

“Vào đi.” Lúc đầu thái độ của Cảnh Tô có chút chán ghét, nhưng bây giờ đã từ từ tiếp nhận.

“Chị Cảnh Tô, hôm nay làm cái gì vậy? Tống Tường nhỏ hơn Cảnh Tô một tuổi, Cảnh Tô tìm được cảm giác một người em trai trên người anh ta, chung đụng với Tống Tường rất thoải mái vui vẻ.

“Hôm nay làm thịt xào khô, mấy ngày trước cậu mua thịt, tôi chỉ nghĩ xử lý thế nào thôi!”

“Ăn ngon thật, béo mà không ngấy!” Tống Tường đã sớm không nhịn được rồi, gắp lên một miếng đưa vào trong miệng.

“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, tôi đi lấy cơm cho cậu!” Cảnh Tô nhìn gương mặt đặc biệt thân thiết , thoải mái đó lập tức sinh ra cảm giác thân thiết.

“Chị Cảnh Tô,. Chị cũng ăn đi!” Tống Tường được tiện nghi thuận tiện ra sức ngoan ngoãn!

“Tống Tường, tôi thương lượng chuyện này với cậu!”

“Ừ, chị Cảnh Tô, chị cứ nói!”

“”Cậu có thể cho tôi thuê cái phòng này không?” Cảnh Tô mong đợi chờ đáp án.

“Không được!” Tống Tường một hơi cự tuyệt, trong nháy mắt gương mặt Cảnh Tô ảm đạm không có ánh sáng: “Nhưng có thể đưa cho chị Cảnh Tô!” Cảnh Tô không thể tưởng tượng nổi nhìn Tống Tường, trong lòng phức tạp.

“Tống Tường, tôi với cậu không quen biết, cậu cho tôi?”

“Ai nói không quen biết? Khụ khụ…” đột nhiên ý thức được mình nói cái gì, chỉ có thể dùng ho khan để che giấu: “Chị Cảnh Tô, phòng này của em chi chị thuê!” Vào lúc này đồng ý là sảng khoái rồi.

“Thật ư? Vậy cứ quyết định như vậy đi!” Cảnh Tô vui vẻ gắp thức ăn cho Tống Tường.

Sau khi ăn xong, Cảnh Tô xem tạp chí, nghĩ thầm nếu tiếp tục như vậy, mình không phải là không nuôi sống được mình? Tiền thuê phòng vừa mới thỏa thuận là ngàn mốt một tháng, căn nhà tốt như vậy, đoán chừng là Tống Tường tính rẻ cho mình/

“Chị Cảnh Tô, chị đang tìm việc làm?” Tống Tường nhìn từng tờ báo tìm người làm để ở trên bàn trà, anh ta hỏi.

“Đúng vậy, nếu không làm sao nuôi sống mình?” Cảnh Tô bất đắc dĩ, trong mắt đều là mệt mỏi, hiện tại công ty không cần cô nữa.

“Chị Cảnh Tô, chị xem, người mẫu ảnh chị có bằng lòng làm không?”

“Người mẫu ảnh?”

“Đúng vậy!” Chiều cao của Cảnh Tô mà đi làm người mẫu thì nhất định là không được, nhưng làm người mẫu ảnh thì có thừa gương mặt đẹp như vậy!

“Thật ra tôi có thể thử một lần, nhưng chính là không ai muốn!”

“Chỉ cần chờ chị Cảnh Tô gật đầu thôi, hiện tại lập tức có thể đi phỏng vấn!” Tống Tường vui mừng lôi kéo Cảnh Tô chạy ra ngoài cửa, tâm tình của Cảnh Tô cũng chuyển biến tốt hơn, không hề chú ý tới tay của cô bị Tống Tường nắm.

Cảnh Tô nhìn nơi phỏng vấn, chừng trăm người, nhiều son dày phấn, hơi cau mày, cô không thích mùi nước hoa nồng đậm, trường hợp này cô chỉ muốn trốn tránh.

“Người tiếp theo, Cảnh Tô!” Người báo số nhìn cái tên còn hảo tâm liếc nhìn cô, chờ đón chính là ánh mắt xem thường.

“Thì ra cô chính là Cảnh Tô, dáng dấp cũng chả có gì đặc biệt? Còn tới phỏng vấn?”

“Khó coi? Cô ấy so với cô mỹ nữ “sửa sang” còn đẹp hơn!” Một người phụ nữ ăn không được nho thì nói nho còn xanh, tràn đầy khinh thường!

Các lời bịa đặt truyền vào trong tai cô, Cảnh Tô tự giễu cười một tiếng, thật may là mình luyện được cái vỏ bọc thiết bố sam! Nếu không thì không phải là chết dưới trận chiến nước miếng hay sao?

“Các vị giảm khảo mạnh khỏe, tôi là thí sinh số 082, Cảnh Tô!” Cảnh Tô vừa mới cúi người chào giới thiệu về mình xong, khi ngẩng đầu nhìn ban giám khảo, nụ cười cứng đờ, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới người phỏng vấn lại là anh ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.