Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 10




“Mộ Thần, hiện tại là cậu muốn làm trái với quân lệnh sao?” Giọng nói trầm ổn của người đàn ông bên trong.

“Thủ trưởng, cháu kính trọng chú là chiến hữu của cha cháu nên cháu mới tôn kính chú như thế, nhưng mà cháu lại không nghĩ tới chú lại làm ra chuyện như vậy!” Giọng Tư Mộ Thần không cao nhưng lại mang theo tức giận nồng đậm.

“Mộ Thần, đây là do phía trên ra lệnh, trừ phi cháu nói ra cha của đứa bé, bằng không liền thi hành mệnh lệnh!” Lão Lý cũng vẫn là một bước không nhường, sống chết cũng phải chấp hành ra lệnh.

Trong đôi mắt của Tư Mộ Thần có tia đau đớn, 005 vẫn còn trong thời gian dưỡng thương, nhưng nhìn cô thích đứa nhỏ, nhất định là không muốn buông đứa nhỏ này ra, anh muốn bảo vệ 005. Nhưng ai là cha của nó?

“Thủ trưởng, cha của con 005, vâng, là cháu!” Lời nói của Tư Mộ Thần rung động hai người, lần thứ hai Cảnh Tô che miệng của mình, mặc cho nước mắt chảy xuống, chạy ròi khỏi nơi đó.

“Mộ Thần, điều này là thật?”

“Vâng!”

“Được, nếu là con của cháu. Vậy là chú đã có thể khai báo với cấp trên, như vậy là tốt rồi, Lão Tư cũng có chắt trai để ôm, trở về có muốn báo cho chú Lý của cậu tin vui này hay không?” Lão Lý nhẹ nhàng vỗ bả vai Tư Mộ Thần, nụ cười tràn đầy trên mặt, cao hứng như chính là con trai nhà mình có người nối dõi vậy.

“Ha ha, chú Lý, điều này không cần chú phải phí tâm! Tin tức này cháu muốn tự mình nói cho người nhà!” Tư Mộ Thần vô cùng nhức đầu nhìn lão Lý, tin tức này cũng có thể làm cho anh không xuống đài được.

“Được, được, Mộ Thần, vậy chú Lý đi ra ngoài ngay đây!” Lão Lý quay đầu lại liếc mắt nhìn Tư Mộ Thần: “Mộ Thần này, chăm sóc 005 thật tốt, chú đã khai trừ quân tịch của 005!”

Coi như là 005 đã tự do sao? Tư Mộ Thần cũng an lòng không ít, ngoài mặt bọn họ là người của doanh trại, nhưng thật ra là đặc công quốc gia đang bồi dưỡng, hiện tại không cần bán mạng vì quốc gia nữa, có thể trở về làm một người bình thường, hơn nữa còn là một người phụ nữ bình thường, nhưng con của cô? Nếu cô nhóc không ngại, anh nguyện ý làm người cha này! Nhưng Tư Mộ Thần thế nào cũng không nghĩ đến Cảnh Tô nghe được đoạn đối thoại này, khiến cho cô vốn lòng cực độ bất an nay lại lảo đảo muốn ngã.

“Lão đại, lão đại, nghe nói chị dâu tới quân khu báo cáo!”

“Thật sao? Cô nhóc tới, người đâu?”

“Ah, không phải mình là người đưa tới nơi này sao! Sẽ không phải là lại lạc đường rồi chứ?” 007 hoài nghi.

“Tiểu Thất, cậu ở đấy nói nhỏ gì vậy?” Tư Mộ Thần nhìn bộ dạng ngây ngốc của 007, tò mò lên tiếng hỏi thăm.

“Không có, lão đại, em chỉ là đang suy nghĩ chị dâu sẽ đi chỗ nào thôi!” Trên thực tế chính là cậu đang có ý nghĩ này, nhưng đồng thời cũng sợ lão đại biết cậu là người dẫn chị dâu tới đây nhưng lại mất người, cậu cũng không nên đi tới nơi một người cũng không có.

“Lão đại, tại sao chị dâu lại ở cửa quân khu?” Đường Tuấn vừa tới liền nhìn thấy bọn họ ngây ngô ở đây, như là đang nói chuyện gì đó.

“A, anh Tuấn, anh tới thật đúng lúc, lão đại không tìm thấy chị dâu!” Tảng đá lớn trong lòng 007 rơi xuống.

“Nhưng mà mắt chị dâu đỏ lợi hại!” Đường Tuấn liếc vẻ mặt không có gì của Tư Mộ Thần, trong mắt đều là ân cần thăm hỏi, mọi người theo tầm mắt của anh đều nhìn về phía Tư Mộ Thần.

“Ánh mắt của các cậu là gì vậy? Lão tử sao có thể để cho cô nhóc khóc được? Lo lắng làm gì? Còn không còn cùng tôi đi mang chị dâu các cậu về, ai ức hiếp chị dâu các cậu, đến ở nhà ma quỷ một tuần cho tôi!” Tư Mộ Thần hấp tấp đi ra ngoài, 006 lắc đầu một cái, xem ra lão đại của bọn họ trúng độc tình rồi.

-------tuyến phân cách---- ------

“Vị đồng chí này, hiện tại tôi không muốn ở lại quân khu nữa, tôi có thể hủy bỏ giấy thông hành không?” Cảnh Tô nhìn lão đồng chí làm thủ tục, gương mặt lo lắng.

“Vị đồng chí nữ này, đây chính là cô không đúng, doanh trại không phải là nơi cô muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Đây là điều không thể nào!” Vị lão đồng chí như là nhìn quái vật nhìn Cảnh Tô, nhân tiện còn nâng kính lão của mình lên!

“Nhưng đồng chí à, tôi, này, tôi trịnh trọng nói với đồng chí, giấy thông hành này không phải là của tôi, tôi chỉ là người tới thay!” Cảnh Tô dưới tình thế cấp bách nghĩ, giấy trình diện đó là do Tư Mộ Thần cấp, còn chưa có điền tên của mình lên trên đó, chỉ có thể nói bừa theo.

:Không ngờ nha, không ngờ nha, tuổi trẻ bây giờ mới có ít tuổi mà lại học làm chuyện như vậy! Ai, thật là bất hạnh của quốc gia, thật là bất hạnh của quân đội! Hừ!” Lão đồng chí tức giận thở mũi nặng nề, vẻ mặt coi thường nhìn Cảnh Tô.

“Vâng, lão đồng chí, là tôi không đúng, lão đồng chí, chú xem, tôi có thế đi chưa?” Cảnh Tô dời khỏi băng ghế mình đang ngồi, tùy thời chuẩn bị rời đi.

“Hừ, có thể rời đi, nhưng phải đợi tôi đi mời Tư Thiếu tướng tới xử lý! Tôi vẫn chưa có cái quyền lợi đó,cô ngồi yên cho tôi!” Cảnh Tô vừa nghe thấy cái tên này toàn thân lập tức cứng ngắc, lão đồng chí lắc đầu đi ra ngoài, Cảnh Tô cầm con dấu thông hành đóng lên giấy thông hành, vội vàng rời đi!

Chờ đến khi Tư Mộ Thần nhận được tin tức chạy đến, đâu còn có bóng người?

“Chuyện gì xảy ra?” Tư Mộ Thần mặt đen lại nhìn lão đồng chí, gương mặt lão đồng chí vô tội.

“Ai, vừa rồi cô bé kia vẫn còn ngồi ở đây mà? Luôn mồm muốn hủy giấy thông hành!” Lão đồng chí cũng thấy lỳ quái, vừa mới còn ở đây cơ mà.

“Ông nói cái gì? Cô ấy muốn hủy giấy thông hành? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Điều này, điều này, ông lão tôi làm sao có thể biết được, làm mười năm rồi mới đụng phải quân nhân muốn hủy giấy thông hành!” Lão đồng chí cũng vô cùng bối rối, chuyện này xử lý không tốt cô bé kia phải ăn cơm tù đấy!

“Chuyện này, tôi sẽ xử lý, không cho lộ ra!” Tư Mộ Thần không biết là chuyện gì đã xảy ra, theo lý mà nói Cảnh Tô không phải là người cố tình gây sự như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Vội vã vọt ra khỏi quân khu, gương mặt Cảnh Tô như đưa đám, nhưng ý tưởng duy nhất trong đầu cô chính là rời khỏi, rời khỏi, cô sẽ không làm tiểu tam.

Tự thu thập hành lý xong, mang theo điện thoại di động, cô rời đi. Quay đầu lại nhìn nơi mà cô đã sinh sống trong ba tháng, suy nghĩ phức tạp, nắm chặt chi phiếu trong tay, bên trong có tiền lương kếch xù mà “thịnh thế” gửi tới, đủ cho cô sống một khoảng thời gian.

Chờ đến khi Tư Mộ Thần tìm xung quanh quân khu mà không tìm được Cảnh Tô, anh chạy đến chỗ người gác cổng hỏi mới biết Cảnh Tô đã rời đi rồi. Anh lái xe thật nhanh, tim anh đập liên hồi, như là sắp mắt đi vậ trân quý.

Khi Cảnh Tô vừa bước ra khỏi “Tiểu Uyển Nguyệt Nha”, một chiếc xe Rolls-Royce dừng lại dưới chân cô, một đôi giày da đen bóng xuất hiện trong tầm mắt cúi đầu của cô.

Cảnh Tô ngẩng đầu lên nhìn, tràn đầy kinh ngạc: “Là anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.