Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 7




Mặt trời ngày hôm sau mọc như bình thường, cô gái cũng mặc áo ngủ đi đến nhà trúc mã xin cơm như bình thường, rồi sau đó hai người lại vai kề vai cùng ra ngoài như bình thường.

”Hơ ~” Suốt đường đi thiếu niên đều ngáp, cho tới khi lên xe buýt cũng như vậy.

Mạc Vong rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua trộm trâu sao?” [1] Buồn ngủ đến mức này.

”Cậu nghĩ rằng tôi là cậu sao?” Thạch Vịnh Triết tức giận đáp lại rồi nói tiếp, “Chỉ là, dường như mơ một giấc mơ kỳ quái.”

”Mơ? Thế nào?” Thiếu nữ tò mò hỏi.

”Không nhớ rõ nữa.” Nhưng hình như có động vật nào đó nói chuyện với hắn.

“... Này!”

”Tôi ngủ một lát, đến thì gọi tôi.” Thiếu niên nói xong, nghiêng đầu liền ngủ trên ghế.

“......” Người này là heo sao? Như vậy cũng có thể ngủ?

Mạc Vong phồng má, quyết định giở trò xấu... Chỉ chọc má hẳn sẽ không bị trừ ma lực chứ? Thế nhưng vào lúc này, tài xế bởi vì trên đường có sự cố ngoài ý muốn mà phanh gấp, tất cả mọi người trên xe đều bị ngả người theo quán tính, cô gái bỗng cảm thấy đầu vai hơi nặng.

Cô: “......” Thật sự là không tìm chết sẽ không phải chết, nếu không phải vì chọc má người nào đó mà nghiêng người, đầu vai cũng sẽ không thể vừa khéo tiếp được cái đầu trượt xuống của thiếu niên.

Thật nặng...

Đầu người này tuyệt đối chiếm một nửa trọng lượng của thân thể!

Thiếu nữ vươn tay muốn đẩy người nào đó ra, ánh mắt lại vô tình nhìn lướt qua đôi mắt xanh xao của người này, tay cô ngừng lại, cuối cùng vẫn rụt về —— quên đi, coi như sáng tinh mơ làm chuyện tốt.

Thiếu niên không hề biết mộng đẹp suýt bị đánh gãy vẫn ngủ say, chỉ mơ hồ cảm thấy được gối đầu trở nên mềm hơn, nhưng cũng rất thoải mái, dường như còn có mùi thơm. Vì thế, người tạm thời mất đi năng lực suy xét liền thỏa mãn cọ cọ.

“......” Cô gái không có lời nào để nói trước hành động này, hắn là chó sao? Nhưng mà, tóc đúng là mềm như lông chó, cọ ở cổ thật mềm, hơi ngứa nhưng cũng không đâm vào.

Khoảng 10 phút sau, thiếu niên rốt cuộc bị bắt chia tay mộng đẹp bởi một tiếng kêu.

”Thạch Vịnh Triết!”

”Mau tỉnh lại!”

”Tỉnh mau! Sắp đến trường!”

”Ầm ĩ chết được...” Hắn hơi bất mãn mở to mắt, lập tức cảm thấy góc nhìn có hơi kỳ quái, thiếu niên nghiêng đầu nhìn theo bản năng, rồi sau đó kinh ngạc phát hiện mặt cô gái cách mặt mình chỉ một khoảng nhỏ.

Hắn... Rốt cuộc là vào thời điểm nào?

Lấy tư thế hiện tại, có thể nhìn rõ làn da trắng sứ của cô, ngửi được mùi nhàn nhạt từ tóc cô, thậm chí... Khi cô quay đầu, giống như chỉ cần không cẩn thận, cánh môi hồng sẽ chạm vào mặt của hắn.

Mặt giống như bị ảnh hưởng bởi độ ấm nơi đầu vai của cô gái, sau đó không ngừng nóng lên... Đúng vậy, dây thần kinh của người này bị đốt cháy rồi.

Mạc Vong hoàn toàn không ý thức được nguy cơ thiếu niên gặp phải lúc này, vươn tay phải đẩy đầu hắn ra: “Đừng có ngây người, xuống xe mau!”

”Ừm...” Thạch Vịnh Triết gật đầu theo bản năng.

“... Đứng lên đi!” Đừng gật đầu không thôi, Mạc Vong xoa trán, tên này ngủ đến ngốc rồi sao?

”Ừm...” Đứng lên.

”Đi đi!”

”Ừ...” Đi.

“... Đồ ngốc, cậu đi nhầm hướng rồi!” Bác lái xe không phải đã bật loa phát thanh sao? “Xin quý khách xuống xe bằng cửa sau” đó!

“......” Quay đầu, tiếp tục đi.

Còn chưa đi được vài bước, chỉ nghe thấy ——

”Uỳnh!”

Đúng vậy, tên này đâm đầu vào cột rồi.

Mạc Vong: “......” Thật kém cỏi, tên này ngủ choáng váng rồi sao?

Trong tiếng cười của người trên xe, cô cảm thấy mất mặt nắm lấy tay người nào đó, trực tiếp kéo hắn xuống xe.

Bị gió trên đường thổi khẽ, đầu Thạch Vịnh Triết rốt cuộc thành công hạ nhiệt, mà trí tuệ ồ ạt tuôn ra cũng đã trở về. Hắn lại hoàn toàn không thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, không ngờ có hành động buồn cười như vậy trước mặt cô, rõ là...

”Ôi, cậu thẹn thùng sao?” Cô gái cười trên nỗi đau của người khác, “Mặt thật đỏ ~” Vươn tay chọc vào má người nào đó.

”Nói bậy! Ai, ai thẹn thùng chứ!” Thiếu niên quay đầu tránh tay cô gái, tay phải kéo lại cổ áo, “Chỉ là nhiệt độ trên xe quá cao mà thôi!” Khi nói chuyện mắt cũng liếc sang chỗ khác.

“... Cao chỗ nào chứ.”

”Chỗ nào cũng cao!”

”Thật sự như vậy sao?” Ai tin chứ.

”Dong dài!”

”Không thừa nhận thì thôi.” Mạc Vong cảm thấy nhàm chán, vừa nói vừa dẫn trước đi tới phía trường học, đáng tiếc nói xấu người khác sau lưng sẽ bị trừ ma lực, nếu không thật muốn chia sẻ “Sự kiện đáng xấu hổ của Thạch Vịnh Triết” một lần.

“......” Thiếu niên nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô gái, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát.

—— Rõ ràng cùng ở trong tình huống này, nhưng người sẽ khẩn trương như vậy chỉ có hắn.

—— Không, có lẽ ngay từ đầu cô cũng không rõ vì sao hắn sẽ như vậy.

Không thể không nói, thầm mến một em gái ngu ngốc ngay từ đầu đã không hiểu, thật sự là một chuyện vừa u buồn vừa đau khổ.

Giống như chiếc răng sâu mọc trong miệng, ngày thường yên lặng ẩn núp, có khi thậm chí làm người ta quên đi sự tồn tại của nó, lại đột nhiên nhảy ra lúc lơ đãng, ra sức giày vò để tìm cảm giác tồn tại, làm cho người ta chua xót đau đớn vô cùng lại hoàn toàn không có cách trị tận gốc —— dù sao không phải ai cũng có thể hạ quyết tâm đi nhổ răng được.

Trên đoạn đường kế tiếp, thiếu niên lẫn thiếu nữ đều im lặng hiếm thấy.

Nguyên nhân của Thạch Vịnh Triết thì khỏi cần nói, còn Mạc Vong lại đang cho rằng tên kia vì sự việc xấu hổ ở trên xe mà canh cánh trong lòng, hơn nữa sáng nay tâm tình tốt, cô sẽ không bổ đao.

Khi sắp đến cổng trường, hai người tách riêng gặp những bạn nhỏ của mình, vì thế đi riêng như bình thường.

Hết thảy có vẻ là một buổi sáng vô cùng bình thường.

Nhưng mà, việc ngoài ý muốn cuối cùng đã xảy ra.

Ban đầu là một tiếng thét kinh hãi của Trương Xã: “A Triết, cậu làm sao vậy?”

Ngay sau đó nữ sinh bên này cũng chú ý tới.

Tô Đồ Đồ quay đầu trước tiên: “Tiểu Vong, tên Thạch Vịnh Triết có vẻ hơi kỳ quái.”

Lâm Lâu cũng gật đầu: “Hình như là vậy.”

”Hả?” Mạc Vong quay đầu, bỗng đối diện với ánh mắt của thiếu niên.

Đúng vậy, Thạch Vịnh Triết đang nhìn cô không chớp mắt, thấy cô quay lại nhìn, hắn chậm rãi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười rất tuấn tú nhưng ở trong mắt những người quen hắn thì lại vô cùng quỷ dị.

”Ôi! Cười như vậy là sao chứ?” Tô Đồ Đồ xoa tay, “Tớ cũng phải nổi da gà rồi!”

Lâm Lâu lạnh nhạt nói: “Đây là mị hoặc cuồng vọng trong truyền thuyết sao?”

“... Kết luận kỳ quái!” Tô Đồ Đồ quay đầu nhìn Mạc Vong, “Thạch Vịnh Triết nhà cậu biến thành tổng giám đốc từ lúc nào vậy?”

“......” Không phải tổng giám đốc, là dũng giả!

Mạc Vong quả thực muốn khóc, tên này vì sao lại phát bệnh đúng lúc nào? Coi như cô cầu xin, nhẫn nại một chút, đến lớp học được không? Ngoài cổng trường nhiều người lắm. Cô hoàn toàn không muốn chơi trò “Tay không tiếp đao sắc” với tên kia trước công chúng được chứ? Quá đáng sợ rồi!!!

Đáng tiếc, dũng giả đại nhân sao có thể thông cảm cho nỗi khổ của ma vương bệ hạ chứ?

Chỉ thấy hắn đẩy mọi người bên cạnh ra, vô cùng lạnh lùng chỉ vào cô gái: “Ma vương, lần này ta nhất định phải khiến ngươi...”

”Câm miệng!” Mạc Vong quát to.

”Ha ha ha ha, ngươi cho là như vậy có thể dọa được ta sao? Thật sự quá ngây thơ rồi!”

“......” Không • ổn • rồi!!!

Dưới nguy cơ như vậy, đầu của Mạc Vong rốt cuộc cũng chập mạch, bây giờ cô chỉ nghĩ phải giải quyết hết thảy trước khi thiếu niên nói ra càng nhiều lời đáng sợ hơn, làm ra càng nhiều việc đáng sợ hơn —— nghĩ vậy, cô nhanh chóng chạy về phía thiếu niên.

”Tới đúng lúc!” Thạch Vịnh Triết đứng ở tư thế phòng ngự, “Nhìn ta... Ưm! Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm...” Đúng vậy, miệng hắn bị cô gái bịt kín.

Sau đó?

Không có sau đó nữa.

Bởi vì dũng giả đại nhân cứ như vậy bị ma vương bệ hạ che miệng khiêng trên vai chạy đi.

Thắp nến.

[1] Hôm nay tinh thần của bạn không tốt, bạn của bạn nói tối qua bạn ngủ không ngon, sẽ nói “Tối qua bạn trộm trâu à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.