Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 39: Oán hận




“Tử Hàm, bạn nói cái gì?” Tần Tiểu Du kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Mạc Tử Hàm cầm chén rượu trong tay đặt ở trên bàn, rốt cuộc không có hứng thú phẩm rượu, “Rượu này là giả.”

“Không thể nào! Ba mình chuyên làm buôn bán rượu đỏ đấy, rượu này là ông mang về, nói là muốn ký hợp đồng lấy rất nhiều hàng.” Tần Tiểu Du mở to hai mắt nói.

Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Hoặc là ba bạn bị lừa, hoặc là tự ba bạn cố ý mua loại rượu giả này, không có gì phải ngạc nhiên.”

Tần Tiểu Du nghe vậy thật sự tức giận, nghiêm sắc mặt nói, “Không có khả năng! Ba mình làm sao có thể cố ý mua rượu giả chứ! Mình nghe ông điện thoại về có đề cập qua, nói là thật sự, hơn nữa giá thực sự công đạo thích hợp…”

Đây là ba gọi điện thoại về nói, Tần Tiểu Du nhớ rõ ràng. Cho nên ba cô không có khả năng đi làm cái hoạt động này.

Mạc Tử Hàm nhún vai, “Như vậy sự thật rất rõ ràng, ba bạn bị người ta lừa rồi.”

Tần Tiểu Du bị kiềm hãm, lăng lăng nhìn Mạc Tử Hàm, sau một lúc lâu mới cười một tiếng, oán trách nói, “Tử Hàm! Thiếu chút nữa bị bạn lừa rồi! Chẳng lẽ bạn còn có thể phẩm rượu sao? Uống một ngụm đã biết là giả! Bạn đã từng uống loại rượu này sao?”

Vừa mới dứt lời lại cảm thấy không đúng, Tử Hàm vừa rồi uống một ngụm đã nói được ra tên loại rượu này…

Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Du trừng mắt nhìn, hiển nhiên có chút hoang mang.

Mạc Tử Hàm cười đứng lên, nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử, “Mình phải về nhà rồi, tối hôm nay trong nhà có bữa ăn, tuy rằng không có hứng thú nhưng vẫn phải đến đó.”

Tần Tiểu Du gật gật đầu, “Vậy được rồi, mình đưa bạn lên xe.”

Mạc Tử Hàm lại cười ấn cô lại sô pha, “Yên tâm, mình nhớ rõ đường.” Vừa mới ngồi xe lại đây, cô đã nhớ kỹ điểm đỗ xe ở nơi nào, cũng biết về nhà như thế nào.

Cuối cùng Tần Tiểu Du bị Mạc Tử Hàm chắn cửa, sau đó không cho cô đi ra tiễn.

Nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm, Tần Tiểu Du nghi hoặc.

Về đến nhà đã nửa giờ sau đó, Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh đã sớm chờ xuất phát, cụ bà kỳ thật cũng không phải là si ngốc tuổi già nặng, ít nhất ở rất nhiều lúc bà có thể phản ứng được hoàn cảnh quanh mình, khi đi đường có vẻ lưu loát.

Thấy Mạc Tử Hàm vào cổng, Vương Phượng Anh trách cứ, “Tử Hàm à, sao con trở về trễ vậy? Không phải nói buổi tối phải đi ăn cơm sao!”

Mạc Tử Hàm nhìn thoáng qua bà cụ, “Nếu đã nháo phiên rồi, có nhất thiết phải đi thương lượng cùng bọn họ sao?”

Mạc Quân Bảo dựng thẳng ánh mắt lên, “Trẻ con thì biết cái gì! Bác cả mày không phải cái này nọ, vậy mà đẩy bà nội tới chỗ chúng ta, mọi thứ tốt bà nội đều cho nhà lão, bọn họ dựa vào cái gì không chịu phụng dưỡng chứ?”

Thì ra Mạc Quân Bảo là đánh chủ ý đưa bà cụ về bên kia, nhất thời làm Mạc Tử Hàm tâm sinh hèn mọn.

Thời điểm này rồi còn không quên tham chiếm tiện nghi!

“Ghế dựa thì làm sao?” Mạc Tử Hàm lại hỏi. Hai ngày trước trong nhà có trộm tới đấy.

Mạc Quân Bảo cười hì hì, “Hôm nay lão ba mày mua cái xiềng xích quấn lại rồi, không có cái chìa khóa ai cũng đừng nghĩ chuyển đi!”

Mạc Tử Hàm nhất thời cười lạnh, cái loại xiềng xích buôn bán bên đường này có thể làm khó được kẻ trộm sao? Thật sự không biết đầu óc vị ba ba này làm bằng cái gì.

Nhưng mà xem như cô đã nhìn ra, Mạc Quân Bảo làm người tuy rằng keo kiệt tham tài, không có văn hóa, rất nịnh hót, cũng rất phố phường, nhưng không phải là người đại gian ác có ý xấu hại người. So với Mạc Quân Nghĩa loại người này tâm tư kín đáo, chút tâm nhãn ấy của Mạc Quân Bảo là thúc ngựa cũng không theo kịp, điểm ấy làm cho cô thoáng có thể chấp nhận.

Nói trắng ra là người như Mạc Quân Bảo không có tâm cơ, cái gì cũng biểu lộ ở trên mặt, thậm chí không giữ nổi miệng.

“Được rồi, không cần thay quần áo đâu, chạy nhanh đi thôi, giờ là mấy giờ rồi chứ.” Vương Phượng Anh mở miệng nói.

Mạc Tử Hàm mặc quần áo đồng phục, kỳ thật có cho cô vào nhà thay, cô cũng không có quần áo nào mà thay được, cho nên nghe vậy liền gật đầu.

Mạc Quân Bảo vẫn là bộ dáng hồi trước, đi ra ngoài là bóng loáng trơn mượt, thậm chí phun chút nước hoa nam sĩ, một cặp da cá sấu màu đen kẹp ở dưới nách, cứ như một ông chủ nhỏ đi ra ngoài thị sát.

Vương Phượng Anh thay một quần áo có vẻ sạch sẽ thể diện, tiếc rằng mấy năm nay đã làm tai họa dáng người không thành bộ dáng, mặc cái gì cũng không có hiệu quả.

Đến lượt cụ bà mặc quần áo, bà bị đưa tới đây chẳng mang theo thứ gì, hiện tại lại bị con trai út đẩy về, nói thật cũng rất đáng thương.

Mạc Tử Hàm tiếp nhận nâng đỡ bà cụ, ánh mắt người đó tựa hồ thoáng giật mình, sau đó lại khôi phục một mảnh tĩnh mịch, lẳng lặng tiêu sái ở bên người Mạc Tử Hàm.

Cụ bà tóc đã hoa râm, năm tháng như một phen đao vô tình khắc lại dấu vết trên mặt bà. Bà rất gầy, gầy trơ xương như que củi. Lưng của bà hơi còng xuống, thuyết minh bà đã đến tuổi phải dựa vào người khác.

Chỉ tiếc người thân dưới gối trong mắt trừ ích lợi ra thì không có vật gì khác, bà cứ như rác người gặp người ngại.

Khách sạn Duy Đa ở Lan Thành đã được xem như khách sạn cao cấp rồi, rất nhiều ông chủ lớn đến nơi này liên hoan, khách sạn trang hoàng phong cách đại khí, nồng đậm hơi thở hiện đại.

Ở thành phố Lan Thành, đã là khách sạn thực sự đẳng cấp.

Lấy trình độ kinh tế nhà Mạc Quân Bảo thì cả đời cũng không nỡ đặt ở đây một bàn.

Đi tới trước cửa khách sạn, Mạc Quân Bảo dừng bước chân, kẹp chặt cái cặp da một chút. Vương Phượng Anh thật ra cũng may trước đây đã từng chứng kiến ngoài xã hội thế này, cho nên quan sát khách sạn trang hoàng một chút rồi đi vào.

Mạc Tử Hàm không ngẩng đầu, chỉ nâng bà cụ đi vào trong.

Mạc Quân Bảo đi vào khách sạn giương cái cổ lên, liếc mắt quan sát nhân viên phục vụ khách sạn, bày ra một bộ tư thái cực kì khinh thường.

Nhân viên phục vụ tiến lên hỏi, “Tiên sinh, xin hỏi vài vị có dự định đặt bàn ư?”

Mạc Quân Bảo liếc mắt nói, “Vài vị không đặt, chúng tôi đã đặt phòng Bích Hải của các cậu rồi.”

Có lẽ hắn cảm thấy bộ dáng này sẽ làm người cao liếc hắn một cái, kỳ thật bằng không, có vẻ như là nhà giàu mới nổi chưa từng nhìn thấy.

Làm nhân viên khách sạn Duy Đa đã nhiều năm, dạng khách nào mà chưa từng gặp? Tương phản diễn xuất của Mạc Quân Bảo, kẻ có tiền chân chính đều dị thường điệu thấp, trên mặt luôn lộ vẻ khiêm tốn tươi cười.

“Mời theo tôi đến.” Phục vụ mỉm cười, thân thủ làm cái tư thế mời, nhân tiện dẫn đường phía trước.

Mạc Quân Bảo bĩu môi, bình luận, “Nhân viên khách sạn Duy Đa tố chất rất không tệ.”

“Anh cho rằng anh là ai? Lãnh đạo đi thị sát à? Tố chất người ta thế nào không tới phiên anh đánh giá! Đừng có ngày ngày trước miệng như người ta thiếu nợ anh!” Vương Phượng Anh cắn chặt răng, bà không quen nhìn nam nhân nhà mình ra vẻ kiểu này, vẫn nhìn không quen.

“Ở bên ngoài đừng nói nhao nhao, không sợ dọa người!” Mạc Quân Bảo rất ghét bỏ liếc Vương Phượng Anh một cái, bước nhanh đuổi kịp nhân viên phục vụ.

Vương Phượng Anh hừ thật mạnh một tiếng.

Đi vào phòng thuê, mọi người đã ngồi ở bên trong.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.