Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 28: Rời xa cửa Đông




Nghe xong câu hỏi của Mạc Tử Hàm cô gái liền kinh hoảng.

Cô gái đánh giá Mạc Tử Hàm một lúc lâu từ trên xuống, giọng nói hơi run run hỏi: “Tử Hàm, bạn làm mình sợ rồi?” Nhìn Mạc Tử Hàm hơi mê mang, ánh mắt nghi hoặc, cô khẳng định Mạc Tử Hàm không biết mình.

Mà với tính cách Mạc Tử Hàm cũng sẽ không vui đùa kiểu này.

Mạc Tử Hàm giật giật môi sau đó lắc đầu.

“Mình là Du Du! Tần Tiểu Du! Tử Hàm, bạn làm sao vậy?” Cô gái cắn môi bắt lấy cánh tay của cô.

Mạc Tử Hàm theo bản năng định rút về, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: “Đi theo tôi.” Nói xong rút tay về, đi về phía nhà mình.

Tần Tiểu Du ngây ngốc một lúc rồi chạy theo sau. Bởi vì Mạc Tử Hàm nghỉ học hai ngày, Tần Tiểu Du nhân dịp giữa trưa mới dám tới thăm, cô sợ lão ba nóng tính kia của Mạc Tử Hàm đánh cô.

Nhìn vết bầm tím ở cằm Mạc Tử Hàm, Tần Tiểu Du cơ hồ xác định phán đoán của mình.

Chỉ là không thể ngờ Mạc Tử Hàm lại không biết mình ! Cô mất trí nhớ hay là làm sao vậy?

Mạc Tử Hàm mở cổng rồi trực tiếp đi vào nhà.

Tần Tiểu Du hơi do dự đứng ở cửa: “Mình cũng có thể đi vào sao?” Trước kia Tử Hàm không dám cho cô vào nhà, cô biết Mạc Tử Hàm có chút tự ti, nếu không phải một lần ngoài ý muốn, thậm chí cô cũng không biết nhà Mạc Tử Hàm ở nơi nào.

Mạc Tử Hàm thấy khó hiểu quay đầu lại: “Vào đi.”

Thế này Tần Tiểu Du mới dám nhấc chân đi vào. Đi vào một phút Tần Tiểu Du liền giật mình với cảnh tượng trước mắt, không thể tưởng được thành phố này vẫn còn ngôi nhà trệt thế này. Trong sân nuôi một ít gà vịt, bể chứa nước xây bằng xi măng lâu năm, trong sân bày đầy chậu chậu bình bình, còn có một cái lều nhỏ, hình như dùng để tắm rửa, bởi vì mặt trên nó có cái ống thông khí.

Mạc Tử Hàm nhìn biểu tình của cô nàng, đoán chắc là chưa bao giờ vào nhà này. Cũng thông qua biểu tình và cách ăn mặc, có thể đoán được gia cảnh cô gái này cũng không tệ.

Thấy Mạc Tử Hàm trông lại, Tần Tiểu Du vội vàng thu hồi biểu tình kinh ngạc.

Đi vào căn phòng nhỏ của Mạc Tử Hàm, cô gái lại biến sắc không dám tin chỉ vào cái giường nhỏ kia nói: “Tử Hàm, bạn ở nơi này?”

Mạc Tử Hàm mỉm cười gật đầu, trước khi ra ngoài cô đã thu dọn giường nhỏ rồi, thoạt nhìn coi như sạch sẽ.

“Ngươi là ai? Thực xin lỗi, đầu tôi bị thương mất trí nhớ, không nhớ được những sự tình trước kia.” Mạc Tử Hàm ngồi ở trên giường nhỏ, thực tự nhiên vỗ vỗ một bên, ý bảo cô gái ngồi xuống.

Tần Tiểu Du cũng không ghét bỏ, đi qua ngồi cạnh cô, sắc mặt lo lắng nói: “Bạn mất trí nhớ ? Cái gì cũng nhớ không nổi ?”

“Thậm chí tôi còn không biết tôi là Mạc Tử Hàm.” Mạc Tử Hàm tự giễu cười.

Tần Tiểu Du liền cắn miệng, hơn nửa ngày mới tiêu hóa tình huống trước mắt.”Tử Hàm, mình là Du Du, Tần Tiểu Du…”

Thông qua lời nói của cô gái, Mạc Tử Hàm biết Tần Tiểu Du là đồng học sơ trung của cô, cũng là người bạn tốt nhất.

Nhìn cô gái càng nói đôi mắt càng hồng, Mạc Tử Hàm rốt cục ngắt lời cô gái: “Bác sĩ nói có thể tôi chỉ bị mất trí nhớ tạm thời thôi, rất nhanh sẽ nhớ lại.”

“Thật sự?” Tần Tiểu Du đôi mắt đỏ hoe hỏi.

Mạc Tử Hàm cươi cười.

Ở nhà Mạc Tử Hàm ngây người một hồi lâu, Tần Tiểu Du nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ đứng lên nói: “Đến giờ học rồi, mình phải đi thôi. Bạn… Một mình bạn ở nhà có sao không?”

Mạc Tử Hàm cúi đầu suy nghĩ một lát “Tôi đi cùng bạn.”

“A?” Tần Tiểu Du mở to hai mắt: “Đi tới trường?”

Mạc Tử Hàm mỉm cười gật đầu: “Đi tới trường.”

Cô không muốn ngây ngốc ở nhà nữa, nó làm cô nhàm chán. Cô muốn nhanh chóng gia nhập vào cuộc sống này.

Trường trung học Đệ Tam Lan Thành, cũng được coi là trường cấp hai không tệ ở Lan Thành, gần với khu vực nhà Mạc Tử Hàm, cô học tiểu học xong thì được phân tới đây, không liên quan đến thành tích học tập của cô.

Đi xuống xe bus, Mạc Tử Hàm sửa sang lại một chút trang phục, dường như với cô đến trường là việc quan trọng không thể qua loa.

Tần Tiểu Du đứng ở bên cạnh nhìn thấy biểu tình chăm chút của cô thì cười ha ha lên: “Bạn có thể bớt ngây ngô đi được không! Nhanh lên đi sắp vào lớp rồi.”

Nói xong cô kéo tay Mạc Tử Hàm đi vào trường học.

Trưa tháng chín có chút nóng bức. Mạc Tử Hàm một bộ dạng ngây ngốc bị Tần Tiểu Du kéo vào trường học.

Cô quan sát kiến trúc trường học, tiến vào cổng chính là một cái sân thể dục lớn, cách sân thể dục, bên phải phía trước là dãy phòng học màu xám. Mặt sau có rừng cây nhỏ đang xây dựng, hình như có công nhân đang làm việc.

Bên trái là dãy nhà hai tầng căng tin, nghe Tần Tiểu Du nói thư viện ngay tại tầng hai căn tin.

Trường học không lớn, nhìn liếc qua có thể thấy hết từ đầu tới cuối.

Bước nhanh tới khu lớp học, cùng với đó cũng có rất nhiều đồng học chạy từ căng tin tới lớp học. Thỉnh thoảng có người chạy qua Mạc Tử Hàm đều liếc mắt nhìn cô, bị Tần Tiểu Du trừng lại.

Nhìn thần sắc Mạc Tử Hàm nghi hoặc, Tần Tiểu Du bĩu môi nói: “Vừa rồi mấy người đó đều là cùng lớp với chúng ta, bạn cũng đừng nói với họ là mình mất trí nhớ đấy, nếu không không biết bọn họ lại trọc ghẹo cái gì đâu.”

Nói xong có chút lo lắng dặn dò thêm: “Dù sao thì những người đó nói chuyện với bạn, bạn mặc kệ là được.”

Mạc Tử Hàm gật đầu đi theo Tần Tiểu Du đi vào lớp học.

Thông qua Tần Tiểu Du giới thiệu, Mạc Tử Hàm biết mình học năm hai lớp tám. Toàn bộ năm hai có mười lớp, thứ nhất và thứ hai là lớp chọn, cứ sau kì thi học kì lại phân chia .

Những lớp phía sau chia đều lượng học sinh, không có gì chênh lệch, lớp tám không phải là xếp thứ ba đếm ngược.

Vừa tới cửa đã nghe thấy ồn ào.

“Thật sự? Không phải nói xin nghỉ phép mấy ngày sao?”

“Mình vừa về thì nhìn thấy nó, ngốc đơ đơ, cứ như không hề biết mình vậy.” Có người cười nhạo, còn giọng nói vừa nghe chắc là ngay tường cửa sổ nên nghe rất rõ.

“Mình hôm đấy còn sai nó đi mua hai cái bánh đấy, ngày hôm sau thì không tới trường nữa, có phải là bị mình dọa rồi không ?”

Tần Tiểu Du oán hận cắn miệng, hừ lạnh một tiếng mang theo Mạc Tử Hàm đi vào phòng học.

Hai người vừa vào phòng học trong phòng yên tĩnh lại một chút, mấy người vừa cười nhạo kia liền quay đầu nhìn thân ảnh gầy yếu của Mạc Tử Hàm.

Chỗ Tần Tiểu Du trước Mạc Tử Hàm, liền dẫn Mạc Tử Hàm tới cái bàn gần cửa sổ.

Mạc Tử Hàm thì đi sau Tần Tiểu Du tới cái bàn đó, không nhìn đến ánh mắt khác thường xunh quanh.

Ngay tại lúc hai người nghiêng mình nói với nhau thì một gã nam sinh tướng mạo cao lớn nhìn Mạc Tử Hàm sắp đi đến cạnh mình, bỗng nở nụ cười gian ác, giơ chân lên!

Mạc Tử Hàm vẫn như cũ không nhìn dưới chân, chỉ là khi gần tới nơi thì nhấc cao chân phải giẫm lên.

“Ai u!” Nam sinh lùi chân về. Mạc Tử Hàm quay đầu lại mỉm cười, giơ lên khóe môi, giương đôi mắt hồ ly nhìn hắn: “Đồng học, bạn không sao chứ?”

Nam sinh sửng sốt một chút, lập tức giận trừng mắt lên, đứng lên mắng một câu: “hijodeputa!” ( kỹ nữ dưỡng )

Mọi người đều ngẩn ra, không hiểu hắn mắng cái gì.

Nam sinh cũng đắc ý nhếch miệng cười, đấy là từ mà anh họ hắn mới từ Tây Ban Nha trở về dạy cho, hắn chờ mong biểu tình ngốc đơ đơ của Mạc Tử Hàm.

Ai ngờ Mạc Tử Hàm chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng, nói thực nhanh đáp lại: “quieresmorir?” ( mày muốn chết sao? )

Thanh âm của cô vẫn khàn khàn trầm thấp như trước, biểu tình đạm mạc lại làm người ta lạnh cả người.

Nam sinh kia ngẩn ngơ, Mạc Tử Hàm cười cười đi về chỗ ngồi.

Đến khi Mạc Tử Hàm trở về chỗ ngồi thì nam sinh kia vẫn ngây ngốc đứng ở nơi đó. Hắn không hiểu Mạc Tử Hàm nói cái gì, nhưng hẳn là tiếng Tây Ban Nha, hơn nữa còn sõi hơn cả anh họ hắn.

Mà làm cho hắn bất động còn có nguyên nhân khác nữa là, nhìn sắc mặt Mạc Tử Hàm hắn có chút sợ hãi?

“Các bạn vừa nói cái gì vậy?” Tần Tiểu Du quay đầu lại ghé vào bàn Mạc Tử Hàm hỏi.

Mạc Tử Hàm lắc đầu nhíu mày, bỗng nhiên cười nói: “Vừa rồi hắn nói không chuẩn, phát âm rất cứng ngắc .”

Trong khi Tần Tiểu Du vẻ mặt mê mang và trợn mắt há mồm, Mạc Tử Hàm cúi mắt trầm tư.

Nếu lúc trước cô còn hoài nghi mình có phải là Mạc Tử Hàm hay không, thì hiện tại cô đã có thể xác định.

Cô không phải Mạc Tử Hàm, tuyệt đối không phải.

Người kia nói là tiếng Tây Ban Nha, mà cô thì hiểu rõ tiếng này, lần này không phải phản ứng theo bản năng, mà là nó có sẵn trong đầu cô, tùy cô sử dụng.

Chỉ là cô không thể nhớ nổi tại sao cô lại trong thân thể của Mạc Tử Hàm, bản thân cô trước đây làm gì?

Nghĩ lại mình biết đồ cổ, chẳng lẽ trước kia mình là một người khảo cổ ? Hoặc là giám sư? Hay là một giáo viên tiếng Tây Ban Nha?

Từ khi tỉnh lại, có rất nhiều điều chứng minh thân thể này đã đổi chủ. Cô biết như vậy thật kì quái, nhưng nó vẫn kì quái vậy đó. Nếu nói lúc mới tỉnh lại còn có chút mê mang, không dám khẳng định, không dám xác định, thậm chí là không dám đoán.

Nhưng hiện tại, cô nghĩ mình không cần phải suy nghĩ hay hoài nghi việc này nữa.

Mạc Tử Hàm lắc lắc đầu ném đi những ý tưởng hỗn độn. Lúc này đã có giáo viên vào phòng, thấy Mạc Tử Hàm thì sửng sốt một chút: “Mạc Tử Hàm? Ừm… Tan học em theo thầy tới văn phòng trả phép.”

Thầy giáo là một người đàn ông trẻ chưa đến ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen, thoạt nhìn rất nhã nhặn.

Tần Tiểu Du quay đầu có chút lo lắng nhìn Mạc Tử Hàm: “Tan học mình đi cùng bạn ?” Cô nàng nói chuyện rất nhỏ, nhưng thầy giáo trên bục giảng nhìn thấy: “Tần Tiểu Du, nếu em có gì muốn nói, không ngại đứng lên phát biểu.”

Trong lớp liền vang lên những tiếng cười trộm, Tần Tiểu Du quyệt miệng: “Thưa thầy! Em nói muốn đi cùng bạn Mạc Tử Hàm tới văn phòng!”

Mạc Tử Hàm kinh ngạc, dường như Tần Tiểu Du không sợ thầy giáo này, bây giờ học sinh đều như vậy sao?

“Em cũng cần trả phép sao?” Thầy giáo mặt mang tươi cười như cũ hỏi.

Tần Tiểu Du im miệng không dám nói nữa.

Vị thầy giáo kia liền mỉm cười nhìn các học sinh khác nói: “Đồng học Tần Tiểu Du làm rất tốt, thầy hi vọng mọi người cũng có chuyện gì thì nói to lên nha, không cần ở dưới xì xào bàn tán.”

Thanh âm cười trộm càng lớn hơn, Mạc Tử Hàm cũng có chút hứng thú nhìn vị thầy giáo này, thấy người đàn ông này rất tổn hại người, đả thương người mà mặt không đổi sắc, vẫn tươi cười được.

Sau khi tan học, vị thầy giáo họ Trần kia đi ra khỏi phòng trước.

“Trần Khả Dương, có tiếng chanh chua! Phần lớn nữ sinh trong ban đều tranh luận qua, không cần sợ hắn.” Trên đường tới văn phòng Tần Tiểu Du vẻ mặt ghét bỏ nói.

Mạc Tử Hàm ôm ngực đi ở bên cạnh Tần Tiểu Du, gật gật đầu, một bộ dáng lười biếng: “Yên tâm đi.”

Tần Tiểu Du liền quan sát Mạc Tử Hàm, cảm thấy Mạc Tử Hàm có chút thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào thì không biết.

Đi vào văn phòng thấy Trần Khả Dương đang dùng máy tính, hình như là máy tính bị hư hỏng gì đó phát ra tiếng vang ong ong. Các thầy giáo xung quanh người bận uống nước, xem bài, tóm lại là ai bận việc lấy.

Mạc Tử Hàm đi đến bên cạnh Trần Khả Dương, hắn vẫn không chú ý tới nàng, mà cúi đầu vỗ chụp chụp vào cái máy tính.

Mạc Tử Hàm đi tới: “Cần hỗ trợ không?”

Trần Khả Dương giờ mới chú ý thấy cô đi tới, bèn cười nói: “Đương nhiên cần, nhưng mà em giúp được không?”

Mạc Tử Hàm cười nhẹ, đi tới trước máy tính, nâng tay xê dịch cái máy. Cô vừa tháo cái máy tính vừa nói: “Không nên coi khinh người khác, mặc dù trong mắt người khác người đó từng là một phế vật.”

Trần Khả Dương sửng sốt một chút! Ngạc nhiên nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Mạc Tử Hàm!

Động tác Mạc Tử Hàm thuần thục tháo máy ra, mà công cụ cô cầm chính là một cái bút bi trên bàn!

“Chỉ là quạt hỏng thôi, lau sạch sẽ đi là được, đừng nói là thầy giáo Trần ngay cả điều ấy cũng không biết đi.” Mạc Tử Hàm quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, đôi mắt sáng ngời, chỉ là lúc này, ánh mắt kia mang theo một tia nghi hoặc và hèn mọn.

Trần Khả Dương xấu hổ cười nói: “Không ngờ là em hiểu máy tính như vậy, vì sao đến kì thi máy tính thì thành tích lại kém như vậy?”

“Hiểu nhiều lắm cũng không có nghĩa là thành tích tốt, em hiểu một ít bộ phận máy tính, cũng không có nghĩa là em hiểu được các thao tác máy tính, phải không thầy giáo Trần.” Mạc Tử Hàm đứng dậy: “Quạt và tản nhiệt bị bám bụi, lau đi là được, nếu có chút dầu mỡ bôi trơn thì càng tốt.”

Thấy cô nói năng rõ ràng, Trần Khả Dương bắt đầu gãi đầu: “Trong xe của thầy có dầu bôi trơn, loại này cũng bôi được chứ?”

“Có thể.” Mạc Tử Hàm gật đầu.

Chỉ một lát sau Trần Khả Dương mang theo công cụ trở lại, mà Mạc Tử Hàm thuần thục cầm đám công cụ làm việc .

Cô lắp ráp lại máy xong thì khởi động máy máy chạy thử, quả nhiên, máy tính không còn phát ra tạp âm nữa.

Trần Khả Dương vuốt ve cái máy tính, không dám tin nhìn Mạc Tử Hàm.

“Này? Bạn học nhỏ, cái máy này của thầy hình như cũng bị hỏng rồi, có thể xem giúp thầy không?” Một thầy giáo bên cạnh thấy vậy hô lên.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.