Chạm Đến Tim Anh

Chương 12: Chương 12




Nam nhân tự phụ kia căn bản không tin có người có thể chạy thoát lòng bàn tay hắn.

Nàng cũng không tin, cho dù nàng có thể chạy đi, tiểu cẩu nhi Duệ vương kia sẽ phong nàng làm phi, không chừng sẽ giết nàng để giải hận.

Nam nhân này chẳng phải thứ gì tốt, không muốn hoàng thượng chọn phi cho ngươi, đại khái có thể trực tiếp cự tuyệt.

Ngay cả cái loại bắt cóc giết người lớn mật như vậy hắn cũng dám làm, chẳng lẽ không dám cự tuyệt hoàng đế chỉ hôn.

Hầm lạnh như băng, nhà lao rách nát, thức ăn bị thiu thối, lại còn nhục nhã, những thứ này bỗng ào ạt dâng trào.

Nàng cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa nóng cháy, khiến nàng xao động muốn giết người.

Tiêu Yên phẫn hận nghĩ, nếu sớm biết hắn là Duệ vương, không bằng nàng một đao giết chết hắn.

Lúc này trước mắt có ba đường.

Một là: ở lại, chờ sau khi Duệ vương tỉnh lại, trong cơn giận dữ giết nàng.

Hai là: chạy, cho dù đến lúc hắn mang binh tới, nàng cũng có thể lấy lời của hắn mà chận lại hắn.

Ai bảo hắn nói: ai có thể từ trong tay hắn chạy thoát, liền phong làm vương phi.

Thứ ba: liều chết chạy trở về, cầm cây đao, mẹ nó, chém chết tiện nam kia.

Mặc dù nàng tức đến sắp mất lí trí, nhưng nàng vẫn không chút do dự chọn điều thứ hai.

Xuyên đến đây đã nhiều năm, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã không còn là tiểu cô nương đơn thuần dễ xúc động, hiện tại nàng làm bất cứ chuyện gì, mục đích đều là bảo vệ tính mạng là trên hết.

Thật ra nàng cũng không sợ chết như vậy, nàng chỉ là không muốn chết ở cái thế giới khiến nàng muốn phát điên này.

Thu dọn tâm tình rối loạn, nàng lại tiếp tục hành trình Trục Lôi.

Phòng bếp thường ở xa, nên người canh gác ít.

Hơn nữa những người này y hệt chủ tử bọn họ, quá tự phụ, bởi vì cho rằng đám các nàng, tuyệt không ai có khả năng một mình có thể bỏ chạy, cho nên chỉ chủ yếu tăng cường tuần tra đường ra, những nơi vắng vẻ như này lại bỏ quên.

Điều này thật thuận lợi cho nàng, mặc dù nàng không biết đường đi như nào, nhưng dọc theo sau bếp có một con đường nhỏ, nàng nhìn thấy cánh cửa gỗ.

Chẳng qua, phía trước cửa gỗ có một bóng đen, Tiêu Yên nắm chặt nắm tay, chuẩn bị tốt Âm Dương tán, bước lên phía trước.

Người kia vốn nghiêng nghiên dựa lên cánh cửa, đột nhiên đứng thẳng dậy, một tay đặt lên chuôi đao, tùy thời có thể rút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.