Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Chương 34: Hoài Nghi




Cung Ngôn Thanh rất tò mò về người phụ nữ bên ngoài của Bộ Sinh. Nhưng cô ta càng muốn tỏ ra bản thân mình độ lượng, khéo léo, chứ không điều tra giống như những người phụ nữ ghen tuông mù quáng. Bộ Sinh đã dẫn cô ta về nhà rồi, cô ta đâu còn thiết phải để ý người phụ nữ kia nữa.

Cô ta vừa mới được nhà họ Bộ tiếp nhận. Tuy vài vị trưởng bối nhà họ Bộ khá không hài lòng với cách giành lấy Bộ Sinh của Cung Ngôn Thanh, nhưng vì hiếm khi Bộ Sinh mới dẫn một người phụ nữ về nhà nên mọi người đành phải tạm thời cho qua. Nếu như Cung Ngôn Thanh thực sự là nàng dâu thích hợp nhất, vậy thì những gì cô ta đã làm cũng không quan trọng.

Nếu như thời gian trước, thân phận của Cung Ngôn Thanh chỉ được công khai trọng phạm vi nhỏ thì bây giờ sau khi thông tin được đăng lên báo, mối quan hệ của Bộ Sinh và cô ta đã chính thức được xác nhận.

Sau nhiều ngày sa sút tinh thần, cuối cùng Cung Truyền Thế cũng xem như nghe được một tin tốt, cả người phấn chấn. Cung Ngôn Bồng dường như cũng lấy lại được thể diện, có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nói chuyện lớn tiếng trước mặt bạn bè anh ta.

Một mình Cung Ngôn Thanh đã làm thay đổi thái độ của cả chi thứ tư nhà họ Cung. Bên ngoài cũng vô cùng quan tâm đến Bộ Sinh, điều hiếm thấy là Bộ Sinh dường như cũng thừa nhận cô Ba của nhà họ Cung. Cho dù bị truyền thông chụp được, anh ta cũng rất cởi mở cảm ơn lời chúc phúc của mọi người.

Cung Ngôn Thanh là người cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của Bộ Sinh. Sau khi tan làm, chỉ một loáng anh ta đã biến mất, rồi báo cho cô ta qua điện thoại nội bộ rằng buổi tối mời cô ta ăn cơm. Bộ Sinh còn đặc biệt dẫn cô ta đến một nơi rất phù hợp cho các cặp tình nhân hẹn hò. Có một tối, Bộ Sinh còn dẫn cô ta đi tham gia buổi lễ ra mắt của một bộ phim điện ảnh mới. Bộ phim hoàn toàn bị lu mờ, hình ảnh Bộ Sinh và Cung Ngôn Thanh tay trong tay lại trở thành tiêu điểm chụp hình của truyền thông. Hai người họ nắm chặt tay nhau trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của mọi người. Ngay ngày hôm sau báo chí đã đưa tin Cung Ngôn Thanh đoan trang, cao quý, duyên dáng, cởi mở sánh vai cùng Bộ Sinh. Bọn họ trai tài gái sắc, khiến cho mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

Buổi tối lúc đi ngủ, Cung Ngôn Thanh nằm một mình trên giường, cứ cảm thấy mình đang nằm mơ. Cô ta dường như không dám tin mình lại có ngày hôm nay. Khi nghĩ lại mọi chuyện, cô ta mới dám tin rằng mỗi bước cô ta đã đi đều chính xác. Tuy có rất nhiều lời đồn nhưng khi thấy thành công đã ở ngay trước mắt thì những lời đồn đó có là gì?

Sau khi tin tức của Bộ Sinh và Cung Ngôn Thanh truyền ra, Cung Truyền Thế đi đâu cũng thấy hãnh diện, lúc gặp Bộ Sinh cũng vênh vác hơn vài phần: “Bộ Sinh à, ta khá yên tâm về Ngôn Thanh, mong sau này hai đứa có thể chung sống hòa thuận. Nếu như có làm gì không phải, cậu cũng nên nhẹ nhàng nhắc nhở nó.”

Đương nhiên ông ta vẫn còn chút lo lắng, cảm thấy chỉ đến khi Cung Ngôn Thanh mang thai rồi sinh con thì mới có thể có địa vị vững chắc ở nhà họ Bộ.

Cung Truyền Thế còn dặn dò Cung Ngôn Thanh phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói cũng như hành động, tuyệt đối không thể bước sai một bước, bằng không thì sẽ làm hỏng mọi thứ. Đương nhiên Cung Ngôn Thanh cũng không dám làm bất kỳ chuyện gì quá giới hạn. Thậm chí cô ta còn học lại toàn bộ các lễ nghi một lượt để làm nàng dâu đạt chuẩn của nhà họ Bộ.

Khoảng thời gian này, tin tức Bộ Sinh và Cung Ngôn Thanh sánh bước tham dự các bữa tiệc liên tục xuất hiện trên trang đầu của các tòa báo. Hai người họ đúng là kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa, là đôi tình nhân thần tiên trong mắt người đời.

Cung Ngũ mím môi, nhìn chằm chằm tờ báo, gương mặt nhăn nhó. Đồ khốn kiếp! Đồ mặt dày! Một đôi nam nữ chó má! Cô nhổ vào!

Tờ báo này là báo của hai ngày trước, An Hổ Phách về nhà lấy đồ ăn, tiện thể cầm đến kí túc đọc trong lúc rảnh rỗi. Lúc cô ấy đọc, Cung Ngũ nghe thấy hai cái tên Bộ Sinh và Cung Ngôn Thanh liền giật lấy xem. Sau khi xem xong, gương mặt cô cau có, tức giận vẹo cả mũi.

Yến Đại Bảo dè dặt liếc nhìn cô: “Tiểu Ngũ…”

Chao ôi, Tiểu Ngũ thật đáng thương! Chị gái đã cướp vị hôn phu thì thôi đi, bây giờ ngay cả người đàn ông của mẹ cậu ấy cũng bị chị gái cậu ấy cướp. Hai mẹ con Cung Ngũ đều thua trong tay người chị gái kia, ai mà chả bực chứ.

Yến Đại Bảo cảm thấy Tiểu Ngũ và mẹ cô ấy đều xinh đẹp hơn người chị kia. Cô không hiểu vì sao hai người họ lại thua được. Không người đàn ông chả có tên nào tốt, uổng cho Bộ Sinh ngày nào cũng đối xử tốt với Tiểu Ngũ, thì ra là đang gạt người.

Trước đây ba từng nói với cô mà cô vẫn không tin. Nhưng bây giờ xem ra, thực sự đúng là như vậy. Đàn ông thật đáng ghét!

Cung Ngũ tức giận không còn tâm trí nào tự học buổi tối, xoa cái bụng đang sôi òng ọc, nói: “Trời ơi, tớ bị tức mà đói chết rồi!”

“Người ta tức giận đều bị tức no, sao cậu lại tức đói? Cậu đúng là đồ tham ăn!”

Cung Ngũ chép miệng: “Không cần biết là lý do gì, dù sao tớ cũng đói lắm rồi!”

Cô móc ba đồng trong lỗ đựng tiền xu ở ba lô ra, định đi mua hai xiên thịt ăn. Nhưng cô lại không muốn đi một mình, bèn nhìn Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, tớ cảm thấy gần đây cậu gầy đi rồi thì phải, cậu giảm cân à?”

“Đâu có!” Yến Đại Bảo vội vàng lấy gương soi, phát hiện mặt cô vẫn còn chút thịt, cau mày hỏi: “Tớ thực sự đã gầy đi à? Sao tớ không nhìn ra? Không có mà!”

“Tớ nhớ cổng phía tây có một hiệu thuốc, trước cửa có một cái cân, hay cậu đến đó cân thử xem.”

“Tiểu Ngũ, cậu có muốn đi cùng tớ không? Không phải cậu bảo đói rồi sao, chúng mình cùng đến cổng phía tây đi. Tớ đi mua đồ ăn cùng cậu, cậu đi cân với tớ.”

Cung Ngũ rất vui vẻ đồng ý: “Được đấy! Đi thôi!”

Lam Anh: “...”

“Cần tớ đi cùng không?”

Yến Đại Bảo xua tay, “Không phải buổi tối cậu phải đến lớp tự học sao? Cậu đi đi. Tớ đi với Tiểu Ngũ cũng được, không sao đâu! Bye bye Anh Anh.”

Lam Anh gật đầu, ôm sách đi ra ngoài.

Mỗi khi đến tối, cổng phía tây của trường sẽ bày đầy các sạp hàng bán đồ ăn vặt. Người đi lại đông nghịt, khách hàng chủ yếu là sinh viên, cực kỳ náo nhiệt.

Cung Ngũ chạy đến chỗ bán xiên thịt xếp hàng trước, đợi sau khi cô mua được thì sẽ cùng Yến Đại Bảo đi cân.

Yến Đại Bảo cúi người, nhìn chằm chằm vào cái cân, mong là có thể nhìn thấy mình nhẹ một chút. Một lúc lâu sau, cô ấy đứng thẳng lưng, nói: “Tớ đã nói mà, tớ chắc chắn không gầy đi!”

Cung Ngũ đang tập trung ăn xiên thịt, nhìn một cái que trong tay, rồi lại nhìn Yến Đại Bảo, dằn lòng nói: “Yến Đại Bảo, cậu có muốn ăn không?”

Yến Đại Bảo kiên quyết lắc đầu: “Không đâu! Tớ đã béo lắm rồi, còn ăn cái gì mà ăn! Không ăn!”

Cung Ngũ hít hít mũi, không nói gì.

Hai người cùng quay về. Cung Ngũ đã ăn hết hai xiên thịt, Yến Đại Bảo cũng không gầy đi lạng nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.