Cha Và Con

Chương 20: Vì họ phục vụ (Phần sau)




Khách sạn Tú Thành hay khách sạn Nhân Dân huyện Hướng Dương đều như nhau, đều là khách sạn lớn của thành phố Bảo Châu. Sau cải cách mở cửa, cũng tiến hành sửa chữa, mới đi vào hoạt động, không có gì đáng lo.

Kim Phú Xương nâng cấp toàn bộ nhà hàng ở thành phố Bảo Châu thành khách sạn.

Xây dựng công viên Nhân Dân, Kim Phú Xương và tổng công ty Đằng Phi là hai nhà đầu tư chính thức. Hai dãy phố buôn bán và công viên khởi công xây dựng cùng một ngày, sự việc tiến hành theo đúng dự định của tôi, ông chủ lớn hồng kông này đã bước chân vào thành phố Bảo Châu.

Nhưng khách sạn của Kim Phú Xương vẫn chưa mở cửa, nha nội tôi muốn mời hắn đi ăn cơm, tạm thời vẫn phải đến nhà hàng Tú Thành.

Tôi nói mời khách thì phải đến khác sạn trước để chờ. Nhưng tôi lại đến đón Nghiêm Phi trước. Cô Giải Anh cũng làm việc ở trường Trung Nhất thành phố Bảo Châu, nhưng giờ nghỉ của cô ấy và giờ tan học của Nghiêm Phi không giống nhau. Lúc Nghiêm Phi còn bé, đều phải đến phòng làm việc của mẹ ngồi chờ mẹ tan sở, rồi hai mẹ con đi về cùng nhau. Nhưng bây giờ, Nghiêm Phi đã lớn tuổi rồi, học cấp ba rồi, là " Lão điểu" trường Trung Nhất thành phố Bảo Châu rồi, trong lòng cũng có chút tự trọng rồi, không thích giống như một đứa trẻ, đợi mẹ cùng về.

Cô Giải Anh cũng không quan tâm đến Nghiêm Phi nữa.

Chuyện học tập cô Giải Anh rất khắt khe với Nghiêm Phi, nhưng các mặt khác, cô ấy lại rất cưng chiều. Những điểm phản nghịch của con gái, cô hoàn toàn có thể tha thứ.

Bình thường tôi đến đón Nghiêm Phi thường là đi bộ, hai người cùng nhau đi về nhà, rất thân mật. Nhiều lúc, vừa đến cổng trường, Nghiêm Phi cầm tay của tôi, thân mật đến dị thường.

Hôm nay không có nhiều thời gian, tôi lái xe đi đón, tôi bảo Tô Kiên Trung đến khách sạn đón khách trước.

Dù sao đều là người quen, đến muộn một chút cũng không có vấn đề gì, hơn nữa nguyên nhân đến muộn là đi đón con gái của chuyên viên Nghiêm, như vậy mọi người nhất định sẽ thông cảm mà.

Tôi đỗ xe trước cổng trường, đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Phi đeo balô đi từ trong trường đi ra.

Phút chốc, Nghiêm Phi xuất hiện, bên cạnh cô còn có một bạn gái nữa, bạn cùng lớp, tên là Tuệ Tuệ.

Tuệ Tuệ cũng là bạn học cùng lớp tôi, chỉ là nha nội tôi đến trường ít quá, ấn tượng với các bạn trong lớp rất mơ hồ. Nếu là bạn học trường Nhất Trung Hướng Dương, học cùng nhau ba năm, thời gian lâu như vậy, trong đầu tôi còn nhớ như in. Bạn học trường Nhất Trung Bảo Châu, cơ bản chỉ là một khái niệm.

Mấy năm sau, bỗng nhiên có người xuất hiện trước mặt tôi, nhận tôi là bạn học, tôi sợ tôi không nhận ra là ai.

Hôm nay Nghiêm Phi mặc bộ quần áo mầu trắng, chân đi giày, cổ quàng chiếc khăn đỏ, cộng thêm khuôn mặt trắng hồng, rất xinh.

Giây phút nhìn thấy nàng, trong đầu tôi nảy sinh ra một hoang tưởng, cảm giác không chân thật.

Một người con gái thanh lệ như vậy, đồng ý làm bạn gái của tôi ?

Du sao nha nội cũng cũng là một người trẻ tuổi nhiều tiền, anh tuấn bất quần, nhưng ngày nào cũng bận rộn, tìm cách đấu tranh, vắt hết óc suy nghĩ, nhìn đi nhìn lại có phần giống " Quái vật". Một người con gái xinh đẹp như vậy. quả thực là không hợp chút nào.

Người con gái tên là Tuệ Tuệ kia, cũng là giai nhân, đi cùng Nghiêm Phi, quả nhiên khiến người khác phải ganh tỵ.

Đây cũng chính là lí do mà Nghiêm Phi không có nhiều bạn. Thử nghĩ xem, làm gì có người con gái nào không kêu ngạo, làm gì phải can tâm làm chiêc lá xanh phụ hoạ cho bông hoa hồng Nghiêm Phi này?

Tôi cười, vẫy tay chào Nghiêm Phi, mọi người lấy làm lạ, ai cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn vào tôi.

Tôi không quen bọn họ, nhưng không ít người trong số đó nhận ra tôi.

Thử nghĩ lại xem, con trai của bí thư cấp thành phố kiêm chứng phó chuyên viên thường vụ, còn nữa, hai năm trước, tay không đánh bại ba tên lưu manh, " Anh hùng cứu mỹ nhân ", giống như" thiếu niên tuấn ngạn", đang là đối tượng chú ý của rất nhiều cô gái.

Tuệ Tuệ vỗ nhẹ Nghiêm Phi, nói nhỏ một câu gì đó với Nghiêm Phi, sau đó cười liên tục không ngừng.

Nghiêm Phi xấu hổ, mặt đỏ ửng, liếc nhìn Tuệ Tuệ, rồi đưa tay ra véo nhẹ vào má bạn ấy, Tuệ Tuệ cười.

Tôi chậm chậm bước đến, kéo tay Nghiêm Phi, động tác rất tự nhiên. Tuy động tác rất bình thường, nhưng cũng đủ để công bố cho mọi người biết quan hệ không bình thường của chúng tôi.

Nghiêm Phi cười ngọt ngào.

Nếu ánh mắt có thể giết chết người, lúc đó nha nội tôi đã chết lâu rồi. Các bạn nam có mặt trong lúc đó, đều nhìn tôi với ánh mắt hận thù.

Từ lúc Nghiêm Phi vào học trường Nhất Trung Bảo Châu, đã được mệnh danh là hoa khôi của trường rồi. Thời gian dần dần trôi qua, cô bé thơ ngây ngày nào nay biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, và trở thành người tình trong mộng của rất nhiều chàng trai.

" Tuệ Tuệ, xin chào."

Tôi mỉm cười chào Tuệ Tuệ.

" Cậu...Cậu biết tên của mình?"

Tuệ Tuệ không dám tin vào tai của mình, sửng sốt một lúc mới hỏi.

" Sao vậy, trong lòng các bạn cùng lớp, nha nội tôi giống như một con " Quái thú" sao? Gọi tên các bạn làm cho các bạn ngạc nhiên như vậy sao?"

Tôi cười: " Cậu là bạn thân của Phi Phi, đương nhiên mình biết tên cậu rồi, Phi Phi thường kể cho mình nghe về bạn."

Tuệ Tuệ nhìn Phi Phi mỉm cười, nói: " Cậu cũng được cho là người có lương tâm."

Nghiêm Phi ngạc nhiên: " Sao lại nói mình là người có lương tâm?"

Tuệ Tuệ lâp tức đỏ mặt, xấu hổ.

Ý của Tuệ Tuệ muốn nói: Cảm ơn cậu, đồng ý giới thiệu tôi, một người con trai xuất sắc cho cô ấy."

" Phi Phi, đi thôi, hôm nay mình có việc, không về nhà ăn cơm tối, mình đưa cậu về nhà trước...."

" Uh...Có việc gì vậy?"

Phi Phi biết tôi thường có " Công vụ triền thân ", không thấy kì lạ, chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi.

" Hi hì, đi ăn cùng cục trưởng Tiêu bộ tài chính và mấy người bạn, nhân tiện nhờ anh ấy giúp một việc."

Tôi biết Nghiêm Phi không quan tâm đến những chuyện này, nên trả lời qua loa cho xong.

" Hả, cục trưởng Tiêu bộ tài chính? Là cục trưởng Tiêu Chí Hùng hả?"

Tuệ Tuệ ngạc nhiên hỏi.

Tôi lấy làm ngạc nhiên, hỏi: " Bạn cũng biết cục trưởng Tiêu?"

Học sinh lớp 12 rồi, cũng có rất nhiều người quan tâm đến những chuyện xã hội, đặc biệt là có liên quan đến đại học. Sau khi tốt nghiệp trung học, thì phải bước ra ngoài xã hội, quan tâm một chút chuyện của xã hội cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tiêu Chí Hùng vừa mới nhậm chức thời gian không lâu, mọi việc vẫn chưa hiểu hết, theo lí mà nói, một người như Tuệ Tuệ, không biết mới đúng.

" Ừ, cha mình làm ở bộ tài chính khu vực...."

Tuệ Tuệ trả lời.

Vị trí chuyên viên và thường vụ phó chuyên viên, trong mắt học sinh, chỉ là một khái niệm mơ hồ mà thôi.

Tuệ Tuệ biết Nghiêm Phi là con gái của chuyên viên, cũng không có gì nao núng. Khi thấy bộ dạng của tôi rất quen với cục trưởng Tiêu, Tuệ Tuệ có chút căng thẳng.

" Ổ ! Cha bạn làm ở phòng nào trong bộ tài chính khu vực?"

Tôi vừa đi vùa hỏi.

" Nhân sự...trưởng phòng...."

Tôi cười: " Lãnh đạo Trữ Ái Vân."

Tuệ Tuệ ngạc nhiên: " Cậu...Cậu cũng biết Trữ Ái Vân?"

Nghiêm Phi liền hỏi: " Tuệ Tuệ, Trữ Ái Vân là ai vậy?"

Tuệ Tuệ mỉm cười: "Đồng sự trước kia của cha mình, một người con gái rất xấu....."

Tuệ Tuệ này cũng thật là, nói được một nửa rồi lại thôi?"

Quả nhiên, Nghiêm Phi liếc nhìn xung quanh, rồi nhìn chằm chằm vào tôi: " Tiểu Tuân, cậu...Sao cậu lại quen người phụ nữ này?"

Tôi gật đầu, nói: " Trữ Ái Vân này, chính là tên lưu manh hai năm trước sát thương mình, chị của Trữ Ai Vân, đang ngồi trong tù."

Nghiêm Phi " Oh" một tiếng. nhẹ nhàng nói: " Đây là một người phụ nữ xấu."

Tiểu a đầu này, năm nay tròn 18 tuổi rồi, chuẩn bị trở thành sinh viên đại học rồi, tiêu chuẩn nhân xẹt người vẫn đơn thuần chỉ là tốt hay xấu thôi.

" Đúng vậy, Trữ Ái Vân đó là một người xấu..."

Tuệ Tuệ thuận miệng nói ra nửa câu: Một người con gái yếu ớt không nên đứng lên bao che cho người con trai như vậy. Vùa nói xong, mặt đỏ vì xấu hổ, rồi liếc nhìn tôi.

Tôi mỉm cười.

" Nghiêm Phi, Nghiêm Phi..."

Lúc đó có một học sinh nam từ phía sau đi tới.

Nghiêm Phi ngượng ngùng, nói nhỏ với tôi: " Là Lưu Vĩ Trường đó..."

Tôi nhíu mày, lập tức cười nhạt một tiếng. Không biết vị công tử họ Lưu này đang muốn giở trò gì. Thành thực mà nói, từ sau khi Nghiêm Phi quyết định tiến lên một bước, tôi đã không còn quan tâm đến Lưu Vĩ Trường nữa. Bây giờ gia thân nha nội tôi cũng có chức có quyền, quả thục không cần phải so đo tính toán cùng Lưu Vũ Trường nữa.

Lưu Vĩ Trường thân hình cao to,ngoại hình khá ưa nhìn, không ngờ tên Lưu Văn Cử khốn nạn lại sinh ra được một thằng con trai đẹp trai như vậy.

Nói ra cũng đúng, dù sao Lưu Văn Trường cũng không phải là ngươi dung tục. Cha hắn giữ chức phó bí thư huyện uỷ, cũng dám gây sự chú ý. Con cóc đòi đi cùng con thiên nga.

Lưu Vĩ Trường nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù, rồi quay sang cười với Nghiêm Phi: "Phi Phi, hôm nay chúng mình đi xem phim nhé? Phim ( Quyết chiến hoàng kiều )!

Tôi vừa nghe thấy liền mỉm cười.

Tên tiểu tử này, lần trước nhờ Tuệ Tuệ đưa giấy cho Nghiêm Phi, đúng là " Vô tật nhi chung", nhưng dù sao nụ hôn đầu của Nghiêm Phi cũng thuộc về tôi rồi. Chỉ là muốn mời con gái đi xem phim, cũng không nên chọ phim chiến tranh ( Quyết chiến hoàng kiều ) chứ.

( Quyết chiến hoàng kiều ) tôi rất có ấn tượng, nội dung phim nói về lần quyết chiến cuối cùng của 7 nghìn binh mã và vạn người trong đội quân Đưc Hàn tiến hành kháng chiến chống quân Nhật Bản.

Nghiêm Phi quay đầu lại, nói: " Mình không thích xem phim chiến tranh..."

Tôi mỉm cười.

Xem ra hôm nay tôi đến thật đúng lúc, tiểu a đầu này, không đồng ý người ta thì cũng nói cho khéo một chút chứ, thế nào gọi là " Không thích đi xem phim chiến tranh"? Nói như vậy, nếu không phải phim về chiến tranh, là đồng ý đi xem hay sao?

" Vậy...Chúng ta đi xem quay phim nhé..."

Một kế không thành, Lưu Vĩ Trường liền nghĩ ra kế khác.

Quay phim, thời đó là một chương trình mới xuất hiện, chỉ có ở hồng Kông, sau này kinh tế phát triển, rác thải cũng không còn là rác thải nữa, thời đó những câu lạc bộ vui chơi giải trí không có nhiều, quay phim thu hút rất nhiều người trẻ tuổi đến xem.

" Không..."

Nghiêm Phi không đồng ý.

" Tiểu Tuấn, chúng ta đi thôi."

Thái độ của Nghiêm Phi đả kích Lưu Vĩ Trường rất lớn. Dựa vào thân phận " Tiểu công tử", lại có thân hình cao to, ngày bình thường cũng có không ít các cô gái tình nguyện chết vì hắn. Con gái đi bên cạch hắn nhất định không ít, làm gì có chuyện ăn cơm trắng thế này?

" Nghiêm Phi, cậu đừng như vậy chứ, tên tiểu tử này có gì tốt đâu chứ?"

Lưu Vĩ Trường tức giận.

Nghiêm Phi lập tức quay mặt đi, cũng không thèm nhìn hắn, nhẹ nhàng dẫm chân hắn, nói: " Đáng nghét."

Lúc đó, có rất nhiều học sinh đứng đó nhìn. Tuệ Tuệ sợ quá, mặt mũi trắng bạch. Ba người đều là con nhà quan, cô ấy đứng ở giữa quả thực không thích hợp.

Nếu tôi không nói, việc này vấn tiếp tục tiếp diễn.

" Lưu công tử, nói như vậy được sao? Mọi người làm quen nhau, tôi là bạn học cùng lớp của cô ấy tên là Liễu Tuấn...."

Nha nội tôi mỉm cười, chủ động đưa tay ra, mặc dù bận nhưng thái độ vẫn ung dung.

Đều là người có tuổi rồi, còn so đi tính toán với một đứa trẻ 10 tuổi hay sao? Muốn làm đối thủ, thì Lưu Vĩ Trường vẫn chưa đủ tư cách. Trong đầu tôi cậu chằng là cái gì cả.

Lưu Vĩ Trương nhe răng ra cười, rồi đưa tay ra bắt tay tôi. Tuệ Tuệ lo lắng. Mặc dù thân hình tôi gầy gò, Lưu Vĩ Trường cao to, hơn nữa hắn còn là người chủ lực trong đội bóng rổ, 10 tuổi, là độ tuổi sĩ diện, Tuệ Tuệ lo lắng tôi chịu thiệt thòi.

Quả nhiên, Lưu Vĩ Trường bóp tay tôi rất mạnh, tên tiểu tử này dốc hết sức lực, tuy tôi không bị hắn bóp nát xương tay, nhưng cũng bắt tôi đứng trước mặt mọi người cầu xin hắn tha thứ.

Đánh bóng rổ quả nhiên là một một thể thao tốt, nhung luận về tay chân linh hoạt, sao có thể sánh với nha nội tôi, 7 năm luyện khí công được.

Mặt Lưu Vĩ Trường đỏ ửng, cổ nổi hết gân xanh, sử dụng hết sức lực của bản thân, giống như một đi không trở lại, toàn bộ không có tin tức gì. Nha nội tôi bắt đầu mỉm cười, thần thái tự nhiên.

" Lưu công tử, cậu làm người mà không có lương tâm rồi, hơn nữa lại còn nhỏ mọn."

Tôi lắc đầu, chỉ khi nghe thấy tiếng " A" thê thảm của tôi, hắn mới thả nhẹ tay, tay trái cầm chặt cổ tay phải, mặt nhợt nhạt, đầu toát mồ hôi.

Tôi cũng không buông tay ra ngay, từ từ thả tay, lùi lại một bước, Lưu Vĩ Trường vẫn đứng yên không nhúc nhích.

" Phi Phi, đi thôi."

Tôi kéo tay Phi Phi và nói.

Học sinh đứng đó xem, thấy vậy liền tránh ra hai bên, ánh mắt vùa ngạc nhiên vùa khâm phục.

Tuệ Tuệ gật mình, giống như vừa mới ngủ mơ tỉnh dậy, từ từ chạy theo sau đuổi theo chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.