Cha Và Con

Chương 17: Chưa lần nào đến thăm




Trong phòng tất cả từ lớn đến nhỏ, tất cả đều là mỹ nam, từng mỹ nam một khiến nàng mở to mắt cái miệng nhỏ nhắn chảy ra nước miếng trong suốt, cực phẩm! Toàn bộ đều là cực phẩm!

"Ha ha. . . nha đầu này không chỉ là con heo lười, còn là một tiểu sắc quỷ." Vẫn là tiếng nói dịu dàng.

Lúc này Tử Lan Thanh mới chú ý đến người nói những lời ấy. Đây tuyệt đối là một trai đẹp dịu dàng đỉnh cấp. Một bộ quần áo trắng, thêm những sợi tóc mềm mại được hắn hất ra sau ót, chính lúc này môi mỏng khiêu gợi nhẹ nhàng nhếch lên, nụ cười y hệt ánh mặt trời phía Đông làm cho người ta cảm thấy hơi thở ấm áp.

Nam tử như vậy, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng có thể làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

"Không phải chỉ là vấn đề có sắc hay không, mà là cực kỳ sắc!" Giọng nói có chút giễu cợt, nhưng lại xen lẫn mấy phần ngây thơ.

Tử Lan Thanh dời tầm mắt lần nữa, đây là một mỹ thiếu niên mặc trường sam màu xanh, trên mặt hắn còn treo nụ cười xấu xa, mà trong nụ cười kia còn có giễu cợt.

Nhìn hắn tươi cười giễu cợt, Tử Lan Thanh thật sự muốn đi xé nát khuôn mặt vô cùng khả ái kia.

"Tứ đệ, chẳng lẽ về sau ngươi sẽ mang tiểu sắc quỷ này cùng đi học." Giọng nói nhu hòa hấp dẫn khiến Tử Lan Thanh ngoái đầu nhìn về phía người đi

tới.

Đó là một mỹ nam tử có đôi mắt hoa đào, lúc này đôi mắt đào hoa kia đang nhìn thẳng về phía Tử Lan Thanh, môi mỏng khiêu gợi được vẽ ra một cách hoàn mĩ.

Tử Lan Thanh xuân tâm nhộn nhạo, trai đẹp này không phải là đã để ý nàng chứ?

"Các ngươi đã vẽ xong?" Giọng nói cao ngạo xen lẫn trí thức phong độ làm cho con ngươi Tử Lan sáng lên, nhanh chóng quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia, Tử Lan Thanh xấu xa cười một tiếng.

Sư phụ Chu Tử Mặc, chúng ta lại gặp mặt.

Như vậy thì xin tiếp chiêu đi!

Với những người đã từng tổn thương bà vú, Tử Lan Thanh nàng sẽ một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.

Rồng có nghịch lân, Phượng tự nhiên cũng có nghịch cánh, mà bà vú chính là nghịch cánh của Tử Lan Thanh.

Đối với người đời trước không được hưởng thụ tình thương của mẹ như Tử Lan Thanh, bà vú cho nàng quá nhiều tình cảm, tình thương sâu nặng của bà vú như hòa ra một ly nước ngọt ngào vậy.

Cho nên Tử Lan Thanh gọi bà vú là ‘ mẹ ’, bởi vì ở trong lòng Tử Lan Thanh, bà vú chính là mẹ nàng.

"Đã xong." Bốn người đồng thanh trả lời, tiếng nói kia không kiêu ngạo không tự ti, hoàn toàn không bởi vì mình cao quý hơn mà khác thường.

Cái miệng nhỏ nhắn Tử Lan Thanh chu ra, sao nàng có cảm giác trong thư phòng này tràn đầy âm mưu tính toán vậy.

"Hiện tại treo bức vẽ của mọi người lên." Mắt nam tử xinh đẹp không nhìn Tử Lan Thanh giống như không hề nhìn thấy nàng vậy.

Có lẽ trong mắt hắn lúc này chỉ có bốn người Chu Tử Mặc bọn họ.

Về phần những người khác. . .

Lúc này Tử Lan Thanh mới phát hiện, trừ bốn người Chu Tử Mặc, trong thư phòng này còn có nhiều học sinh khác, mặc dù không bằng ba vị vừa nãy, nhưng cũng là tiểu mỹ nam.

Vậy mà nam nhân xinh đẹp kia như là không thấy bọn họ, bắt đầu thưởng thức bức vẽ của bốn người Chu Tử Mặc.

"Nam tử mặc áo trắng là đại hoàng tử Chu Tử Lâm, người có con mắt hoa đào là nhị hoàng tử Chu Tử Phong, thiếu niên mặc quần áo màu xanh là tam hoàng tử Chu Tử Thành." Đột nhiên Tử Lan Thanh nghe thấy tiếng thì thầm của Chu Tử Mặc truyền tới, nhìn xung quanh một hồi, mới biết là hắn đang nói.

Nhìn tiểu quỷ kia nghiêm túc lắng nghe nam nhân xinh đẹp nói, Tử Lan Thanh nhếch miệng cười một tiếng, thật ra tiểu quỷ này có lúc vẫn còn rất khả ái.

" Bức này của đại hoàng tử là hoa xuân tranh nhau nở rộ rất đẹp, nhưng đường cong quá nhu hòa quá. Cần nhớ rằng, hoa xuân cũng có hoa xuân kiên cường." Tiếng nam tử xinh đẹp cao ngạo làm Tử Lan Thanh khẽ chuyển mắt.

Một bức họa tràn ngập hoa xinh đẹp diễm lệ xuất hiện ở đáy mắt Tử Lan Thanh, không thể không nói, bức họa này của đại hoàng tử thật sự rất đẹp, ít nhất ở trong mắt người không hiểu nét vẽ của họa sĩ là như thế nào như nàng.

"Đệ tử ghi khắc." Tử Lan Thanh thấy rõ ràng lúc nam tử mặc áo trắng kia nói câu này, lập tức cúi đầu trong mắt lóe lên một tia ác độc.

Tim căng lên, hoàng cung này quả nhiên không phải nơi cho người ở, đại hoàng tử vừ mới nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời cũng có thể ngay lập tức xuất hiện tia ác độc.

Nếu không phải là nhìn thấy đáy mắt ác độc của hắn, chắc chắn Tử Lan sẽ ngây thơ cho là đại hoàng tử này rất thiện lương, ít nhất ngoài mặt là như thế.

"Nhị hoàng tử vẽ bức mỹ nhân đi tắm, mỹ nhân chưa chắc đã là mỹ nhân xinh đẹp. Cần ghi nhớ, trong lòng không có mỹ nhân, tự nhiên vẽ không ra mỹ nhân chân chính." Nam nhân kia đi tới trước bức mỹ nhân đồ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm bức tranh mỹ nhân , sau đó nhìn con mắt đào hoa suy nghĩ nói.

Nghe thấy nam nhân kia nói, đào hoa trong mắt nhị hoàng tử đột nhiên tản đi, tinh quang chợt lóe, lập tức bình tĩnh lại.

"Đệ tử ghi nhớ." Nhị hoàng tử cung kính nói.

"Tam hoàng tử là bức hùng ưng (chim ưng dũng mãnh), ánh mắt hùng ưng không tinh khiết. Phải nhớ, hùng ưng hung mãnh, là nhờ cặp mắt cơ trí." Nam nhân kia không nhìn tam hoàng tử mà nhìn chằm chằm bức hùng ưng đồ.

"Đệ tử ghi khắc." Giọng nói hơi âm lãnh, thiếu niên kia nhẹ nhàng mím môi, sau đó cúi bóng lưng cô lạnh kia xuống , cung kính trả lời .

Nghe thấy tiếng hắn, Tử Lan Thanh nhìn thấy bóng lưng nam tử kia dừng lại, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt đó nàng vẫn bắt được.

Có gian tình, tuyệt đối có gian tình! Tử Lan Thanh tại chính mình trong lòng âm lãnh nghĩ tới, nàng nhất định phải tra rõ nơi này có cái gì gian tình, mới có thể trả thù này cuốn sách nam.

"Bức này của tứ hoàng tử là bức Thanh Tùng, vì trong khoảng thời gian này họa kỹ của tứ hoàng tử đúng là tăng lên, nên bức tranh Thanh Tùng này trở nên tương khắc." Nam tử xinh đẹp vừa nói ra, Tử Lan Thanh đã nghe được tiếng hít khí lạnh.

Hơi mê mang quay đầu, không hiểu nhìn các học trò sau lưng.

Không phải chỉ là tương khắc thôi sao? Có gì mà khiếp sợ!

"Hôm nay nhận xét đây thôi, tan lớp." Nam tử dạy học kia không bình luận bức vẽ của Chu Tử Mặc vẽ, khiến Tử Lan Thanh hơi thất vọng.

Nàng rất muốn nghe xem nam tử xinh đẹp này bình luận bức vẽ của Chu Tử Mặc, nhưng. . .

Nhìn nam nhân kia sắp đi ra thư phòng, khóe miệng Tử Lan Thanh dần hiện ra một nụ cười tà ác, nhanh như vậy đã đi? Tuyệt đối không có khả năng.

"Phụ thân, hắn chính là sư phụ điên trong miệng nha hoàn nói hả?" Giọng nói non nớt từ cái miệng nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh to tiếng phun ra.

Mà tay nhỏ bé béo ụt ịt của nàng cũng chỉ thẳng vào nam tử kia, Tử Lan Thanh thấy rõ ràng bóng lưng của hắn hơi khựng lại.

Ha ha ha. . .

Nhìn bộ dáng hắn thì sự kiện kẻ điên lần đó tổn thương hắn không chỉ lớn một chút xíu nhỉ. Đã như vậy, nàng nên lợi dụng thật tốt.

Nếu không thì sẽ phụ lòng khổ tâm của nàng lúc trước mất.

"Tử Lan, không được nói lung tung." Chu Tử Mặc khẽ chau mày lại, tại sao tiểu yêu nghiệt bình thường thông minh lanh lợi này bây giờ lại đơn thuần nói ra những chuyện không nên nói như này.

Chẳng lẽ ban đầu. . . nghĩ tới điều này, trong mắt Chu Tử Mặc lóe lên tia sáng tỏ.

"Nhưng. . . nhưng. . . những nha hoàn kia đã nói….” Miệng Tử Lan Thanh mím lại, lệ quang trong mắt hiện lên, bộ dáng uất ức này khiến tâm Chu Tử Mặc đau nhói.

Khẽ mở miệng, Chu Tử Mặc lại không mở ra nữa, nếu Tử Lan mở miệng như thế, chắc chắn nàng có mục đích riêng.

Thôi, theo nàng đi, dù sao hiện tại Tử Lan chỉ có ba tuổi, coi như nói sai cái gì cũng là đồng ngôn vô kị (1).

Nam tử kia nắm chặt tay, cao ngạo vừa nãy đã không còn sót lại chút gì, sự kiện vô duyên vô cớ điên lần đó, vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn.

Người cao quý như hắn, lại giống như con chó điên không ngừng gào lên, thậm chí. . . tóc tai bù xù quần áo không ngay ngắn chạy ra khỏi phủ của mình, có trời mới biết khi hắn tỉnh lại, muốn liều mạng biết bao nhiêu.

Nhưng sứ mạng của hắn vẫn chưa xong, cho nên không thể chết được!

Thở dài một hơi, ngẩng cái đầu cao ngạo của mình lên, đối phương chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, hắn không thể đi so đo với hàng, vì thế hắn chỉ có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra, ít nhất không thể ở chỗ này.

"Vậy hắn thật sự là kẻ điên sao? Thật là khủng khiếp! Phụ thân, Tử Lan sợ!" Tử Lan Thanh nhìn nam nhân đang cố làm cao ngạo kia, coi thường nhếch miệng, sau đó làm bộ mặt sợ hãi bò vào trong ngực Chu Tử Mặc.

Ngay lập tức nam tử kia mới vừa có lực bước một bước lại kẹt lần nữa.

Hơi cứng ngắc quay đầu, nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh, liên tục lóe lên từng tia nguyền rủa trong mắt.

"Tứ hoàng tử, cách cách dân thường chỉ là cách cách dân thường, quản cách cách nhà ngươi cho tốt." Nói xong lời này, nam tử kia không dừng lại nữa, bước nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng lưng đang chạy nhanh của nam tử kia, tay Chu Tử Mặc ôm Tử Lan Thanh, hơi rung rung mấy cái, sau đó hoàn toàn bình tĩnh lại.

. . .

"Tử Lan hôm nay vào trong cung có nghe lời không?" Lúc ăn trưa, bà vú tỉ mỉ gắp thức ăn cho Tử Lan, sau đó hơi khẩn trương hỏi một câu.

"Nghe lời." Tử Lan Thanh nâng đầu nhỏ béo ụt ịt của mình lên, nhu thuận đáp một câu.

Nghe được lời của Tử Lan, Chu Tử Mặc rất khinh bỉ nhìn nàng một cái, nếu hôm nay biểu hiện của tiểu quỷ kia ở trong cung có thể tính là ngoan ngoãn, vậy thế giới này chắc cũng không có người nào ngoan ngoãn cả.

"Vậy thì tốt." Bà vú tin tưởng gắp một miếng thịt kho thưởng Tử Lan Thanh, tiện thể khẽ hôn trên cái trán của nàng.

Ngày thứ hai, Tử Lan Thanh vẫn đi theo Chu Tử Mặc đi học.

Thoáng một cái đã năm ngày.

Trong ba ngày ở nơi này, nàng phát hiện, hình như nam tử kia cũng không sợ hãi như vậy. Có Chu Tử Mặc bảo vệ, dù nàng có phạm sai lầm lớn, cũng chỉ cần một câu nói nhàn nhạt của hắn, những phu tử này chỉ có thể giương mắt nhìn.

Nhưng hôm nay, nhất định là một ngãy vô cùng không bình thường!

(1) trẻ con nói không kiêng dè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.