Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 29




Không có tư cách! Tây Môn Nhạn cảm thấy lời này của Tần Mục rất đả thương người. Cho dù hắn thật sự là nhân vật chính phủ đến từ phương bắc, nhưng đã tới Cửu Giang còn làm ra được việc gì? Tùy tiện chụp mũ xuống, hắn cũng phải xám xịt rời khỏi Cửu Giang mà thôi.

- Anh!

Tây Môn Nhạn không biết mình phải làm sao đối phó, dù sao hiện tại Đức gia đã rời khỏi giang hồ, nếu muốn được an ổn qua trọn đời này, thì không nên đối kháng với đại nhân vật, thậm chí còn phải thật cẩn thận dỗ dành bọn hắn, nếu không bằng vào uy danh dĩ vãng của Đức gia, sao lại bị người đè ép đến Long môn đây?

Nhìn vẻ mặt Tây Môn Nhạn tức giận đi ra cửa phòng, Tần Mục hạ giọng nói:

- Giữa trưa, trong phòng ăn của khách sạn này, tôi chờ Đức gia.

Tây Môn Nhạn hung hăng trợn mắt nhìn Tần Mục, mang theo hai gã áo đen rời đi.

Tần Mục dùng một tay nhu nhu thái dương, cảm giác uể oải, hắn hạ quyết tâm ngày sau cho dù phải lá mặt lá trái với người trên quan trường cũng kiên quyết không đụng tới người trong giang hồ. Vừa gặp mặt liền động thủ, trái tim hắn cũng không phải làm bằng sắt, hiện tại toàn thân đã đầy mồ hôi.

Hắn còn đang suy nghĩ trưa nay làm sao nói chuyện với Đức gia, bên kia Đức gia nghe xong Tây Môn Nhạn hội báo, trên trán đã tuôn mồ hôi. Dù Tây Môn Nhạn giúp hắn lau qua, vẫn không cản được mồ hôi lạnh cứ tuôn ra ngoài.

- Như chuyện của nhị vương hay sao?

Môi Đức gia run lên, không thể tin được nhìn Tây Môn Nhạn. Từ trong miệng của nàng hắn đã đoán được thân phận của Tần Mục. Lúc trước xảy ra chuyện đông bắc nhị vương, chính là trong thủ đô phái người tra xét, khiến nhị vương giết người, theo sau bị người ngàn dặm đuổi giết. Hiện giờ xu thế như vậy rơi lên đầu của Đức gia, sao làm cho hắn không khẩn trương. Hắn đã nhìn thấu thế sự, mặc kệ thanh thế hắn lớn cỡ nào, cũng không quản hung danh của hắn ở địa phương lớn bao nhiêu, chung quy không thể chống lại cơ quan quốc gia, nếu trong chính phủ muốn dùng hắn làm vật hi sinh cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

Tây Môn Nhạn vội vàng lau mồ hôi cho hắn, phân tích:

- Cháu xem hắn không giống là người như vậy, nếu là vậy khi cháu dùng dao uy hiếp hắn, hắn đã có thể xuất động công an Cửu Giang đem chúng ta bưng sạch rồi.

Trong mắt nàng lộ ra biểu tình nghi hoặc, chậm rãi nói:

- Cháu có cảm giác hắn không giống như muốn đối phó chúng ta, nếu không Bì Tử làm như vậy chỉ sợ hắn cũng không biết gì về chúng ta đâu.

Ngày trước Đức gia cũng từng làm một ít chuyện quá mức, càng già càng thêm nhát gan, bị suy đoán của mình hù sợ, mất đi vài phần khí thế làm lão đại. Hắn nghe Tây Môn Nhạn nói như vậy, trong lòng ổn định hơn một ít, không xác định nói:

- Cháu muốn nói…

Tây Môn Nhạn mỉm cười, không biết vì sao trong lòng chợt hiện lên hình ảnh Tần Mục dùng ngón tay tiếp xúc bộ ngực nàng, không khỏi oán hận nói:

- Mặc kệ hắn là ai, dù sao không phải người tốt.

Đức gia không chú ý tới biến hóa của Tây Môn Nhạn, cười tự giễu nói:

- Một nhi đồng thế nhưng dám bày ra bộ dạng đại nhân vật, ai, người rốt cục đã già, không chịu được mưa gió. Nhạn Tử, cháu nói Hồng Môn Yến kia rốt cục có nên đi hay không.

Tây Môn Nhạn đặt ngón trỏ lên cằm, làm ra biểu tình suy nghĩ sâu xa. Sau một lúc lâu Tây Môn Nhạn chợt sáng mắt, nói:

- Ông nuôi, chúng ta đi, vì sao lại không đi? Nếu hắn thật sự muốn xuống tay với chúng ta, dù chúng ta không đi cũng không tránh khỏi kiếp này. Nhưng nếu chúng ta không đi, vạn nhất hắn không phải đối phó chúng ta, như vậy mình sẽ mất một cơ hội kết giao bạn bè vậy.

Đức gia gật gật đầu, đồng ý cách nhìn của nàng, nhưng lại hỏi một câu:

- Làm sao cháu biết hắn không phải người trong giang hồ?

Tây Môn Nhạn a một tiếng, không nghĩ tới Đức gia hỏi vậy, bất giác buộc miệng đáp:

- Bởi vì hắn rất sạch sẽ.

Rất sạch sẽ! Đây là cách nhìn của Tây Môn Nhạn đối với Tần Mục. Người trong hắc đạo, vô luận mặc quần áo, mang thân phận gì, nhưng không cách nào che giấu được tính cảnh giác bản thân. Lời đánh giá sạch sẽ chính là Tần Mục giơ tay nhấc chân mang theo một cỗ phong cách quý phái, nói chuyện tiến lui có độ, tuyệt đối không phải người của hắc đạo. Cho dù là người nắm quyền Cửu Giang hiện tại, nói chuyện vẫn mang theo cỗ khí tức dũng mãnh nhanh nhẹn, cho dù ngồi lên vị trí cao cũng không thể tẩy đi.

- Được! Nhạn Tử, như vậy chúng ta đi hội họp vị quá giang long kia, xem thử trong hồ lô của hắn rốt cục đang bán thuốc gì.

Đức gia vỗ bàn đứng dậy, thay quần áo, trong tay cầm hai viên sắt tròn, đi ra ngoài.

Tây Môn Nhạn theo sát phía sau, trong lòng chợt nghĩ đến vùng cổ đỏ hồng của Tần Mục, nhất thời không hiểu vì sao cảm giác mặt mình thật nóng.

Cùng lúc đó Chu quân trưởng, Chu Chí Quân đi cùng Hàn Tuyết Lăng, đang trò chuyện với ba người Hứa Lục về chuyện xảy ra tại Bình Triêu.

Nghe được Hứa Lục nơm nớp lo sợ nói, khi họ điều tra tại Bình Triêu từng bị người cảnh cáo thế nào, còn đánh họ bị thương ra sao, toàn thân Chu quân trưởng đột nhiên dâng lên cỗ túc sát, chỉ vào Hứa Lục cả giận nói:

- Cậu thành thật nói cho tôi biết, Tần Mục đến Cửu Giang muốn làm gì?

Hứa Lục chỉ là một người bình thường, có khi nào được nhìn thấy nhân vật quân nhân cao tầng như Chu quân trưởng, nói chuyện lắp bắp, run rẩy không biết nên trả lời như thế nào.

Chu quân trưởng khoát tay chặn lại, nhìn Chu Chí Quân tức giận nói:

- Nhìn xem nhìn xem, địa phương biến thành bộ dáng gì nữa. Xây dựng đê sông quan trọng như vậy, lại ăn bớt xén nguyên vật liệu bỏ tiền túi riêng, đến lúc đó xảy ra chuyện, còn không phải đem huynh đệ bộ đội chúng ta điền đi lên!

Sắc mặt Chu Chí Quân xanh mét, nói:

- Cha, hay là để con kéo một liên ra ngoài, đem bọn hắn đều đột đột cho xong.

Những lời này nói ra mười phần sát khí, Chu quân trưởng khoát tay, đem cỗ giận khí nuốt xuống, ngưng trọng nói:

- Quân đội không thể xen vào chính trị địa phương, nếu con dám làm như thế, ngày hôm sau tới phiên cha bị người khác đột đột!

Ba người Hứa Lục nghe hai cha con cha đột đột con đột đột, trên mặt càng thêm kinh hãi. Hàn Tuyết Lăng bật cười, an ủi ba người vài câu, sau đó níu tay Chu quân trưởng nghịch ngợm nói:

- Chu gia gia, nhìn ông xem, đang nói gì vậy chứ. Tần Mục đi xuống chính vì tra xét chuyện này, ông đừng làm loạn nha.

- Xú nha đầu, tiểu tử kia đối đãi cháu như vậy, còn nói chuyện giúp hắn. Nói cho cháu biết, lão nhân Tần gia có chút lợi hại, nhưng chúng ta cũng không sợ bọn họ, cứ việc tấu hắn, ông làm chỗ dựa cho cháu!

Chu Chí Quân bật cười, bị lão tử trừng mắt vội vàng chạy ra ngoài.

Chu quân trưởng an ủi ba người Hứa Lục vài câu, dặn họ yên tâm lưu lại chờ tin tức, có việc sẽ bảo hộ họ, lúc này mới cùng Hàn Tuyết Lăng ra khỏi phòng.

- Chuyện này quân khu chúng ta thật không thể nhúng tay đâu.

Chu quân trưởng tối tăm nhìn bản đồ địa vực trong phòng chỉ huy của mình, cau mày nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.