Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 26: Gặp Vu Tiểu Tuệ và Vương Thục Phân




Điều ngoài ý muốn lớn nhất mà Sở Nam mang đến cho Sửu Đạo Nhân, không phải là hắc động thôn phệ Hỏa Long, mà đó là tay không bắt được Thần Khí "Hùng Phong".

Chỉ một trảo đó, liền khiến tất cả những thủ đoạn tiếp theo của Sửu Đạo Nhân đều bị đánh gãy.

Sở dĩ bắt được là bởi vì Sở Nam đã vận dụng đến năng lượng thần bí, bên trong hai tay còn có sinh tử nhị khí, ngưng tụ thành Hắc Bạch ngư, cùng bảo trì tần suất với Hắc Bạch ngư ở trong đan điền, lúc này mới liều mạng giữ chặt lấy "Hùng Phong".

Mặc dù nắm quyền của Sở Nam không bị nện thành một bãi huyết nhục, thế nhưng bị thương cũng rất nặng, máu tươi từ trong xương ngón tay ào ào tràn ra, tinh huyết của Sở Nam sau khi thoát thai hoán cốt rất không tầm thường, người thường xuyên luyện đan hoặc có tu vi cao thâm cũng có thể cảm giác được năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong tinh huyết của Sở Nam.

Sửu Đạo Nhân sau khi nhìn thấy tinh huyết trên nắm quyền của Sở Nam, cái gì mà sợ hãi, phẩn nộ, đều chuyển hóa thành kinh hỉ, so với việc phát hiện Dịch Âm thể của Thiên Nhiên thì càng kinh hỉ hơn.

- Hôm nay tuyệt đối là kỳ ngộ lớn nhất kiếp này của lão phu, không chỉ có thể gặp Dịch Âm thể mà còn có thể gặp được tinh huyết của người gần sánh ngang với Long huyết, ngày sau, lão phu chắc chắn có thể tiếu ngạo toàn bộ đại lục! Không người nào có thể địch lại!

Sửu Đạo Nhân cuồng tiếu hét lên, dược cuốc của Thiên Nhiên lại lần nữa nện lên sau lưng Sửu Đạo Nhân, lập tức lỗ máu nhỏ liền biến thành lỗ máu lớn, máu chảy đầm đìa trên ngực Sửu Đạo Nhân, Sửu Đạo Nhân kêu lên thảm thiết, trong tiếng gào thảm vẫn còn đọng lại kinh hỉ, tay trái vung lên, “Dục Xuân Hương” liền bay đến phía Thiên Nhiên, Thiên Nhiên lập tức nghĩ đến chuyện đó, liền dùng Phong vây quanh người, thổi tan kỳ hương kia.

- Chỉ cần lão phu còn chưa chết thì tất cả các ngươi đều xong rồi.

Sửu Đạo Nhân hét lên, những tồn tại như con giun đã bám lên nắm quyền đang chảy máu của Sở Nam.

Sở Nam ngạc nhiên, hỏi:

- Đây là vật gì?

Sửu Đạo Nhân không để ý đến công kích của đám người Minh lão tổ tông, vẫn cuồng tiếu:

- Tiểu tử, ngươi biết thứ đó là gì không?

- Thứ này cũng giống như ngươi, xấu đến không thể diễn tả!

- Xấu? Những thứ này gọi là Thực Long Dẫn, nghe tên thì hẳn ngươi cũng hiểu ra chuyện gì rồi, con giun dùng rồng làm thức ăn này, lão phu vất vả tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra, hút máu tươi của ngươi xong, uy lực của Thực Long Dẫn sẽ tăng lên nhanh chóng, bất kể ngươi kỳ quái như thế nào, khiến lão phu bị trọng thương như vậy, hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết trong tay Thực Long Dẫn, ha ha ha…

Sửu Đạo Nhân đối với Thực Long Dẫn của mình vô cùng có lòng tin, thì ra Sửu Đạo Nhân một mực không mặc y phục, kiện y phục kỳ quái mà Thiên Nhiên nhìn thấy lúc trước cũng đều là do Thực Long Dẫn tạo thành.

Những Thực Long Dẫn kia vây quanh nắm quyền của Sở Nam, hơn nữa còn có một ít Thực Long Dẫn chui vào trong mạch máu của Sở Nam, hút máu. Sở Nam quả thực cũng thấy Thực Long Dẫn này không tầm thường, bọn chúng nhanh chóng biến lớn, không chỉ hấp thu máu tươi mà còn cắn xé huyết nhục của hắn

Thế nhưng, cảm giác này không khiến Sở Nam có chút uể oải nào, ngược lại còn cuồng tiếu, lấn át cả tiếng cuồng tiếu của Sửu Đạo Nhân, Sửu Đạo Nhân sững sờ, không tự chủ được hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Cười ngươi đã không còn làm nam nhân được nữa.

- Nói láo!

Sửu Đạo Nhân mắng một tiếng, nhưng vẫn cúi đầu nhìn về phía mệnh căn, còn dùng tay tác động một chút, nhưng thấy không có phản ứng, Sửu Đạo Nhân không khỏi luống cuống, đây chính là mấu chốt để hắn có thể thành Thần, có thứ này thì hắn mới có thể cùng Dịch Âm thể nước sữa giao hòa, nếu không thể thì mộng tưởng thành Thần cũng bị phá rồi.

Sở Nam thấy vậy, càng cuồng tiếu hơn, nói:

- Ngươi cho rằng Thực Long Dẫn của ngươi thật sự có thể ăn được ta sao? Nó dám hút máu của ta ư? Dám nuốt thịt của ta ư? Thật ra, Thực Long Dẫn của ngươi chỉ là trò cười mà thôi.

- Thực Long Dẫn không phải đang hút máu, nuốt thịt người sao?

- Hút có, nuốt có, nhưng đều phải dùng mạng để trả.

Sở Nam vừa nói xong, Thực Long Dẫn đang mừng rỡ thôn phệ huyết nhục liền chết đi cả mảng lớn, Thực Long Dẫn nhìn thấy vậy, trên gương mặt xấu xí đến cực điểm lập tức trở nên khó coi, muốn khó coi bao nhiên thì có bấy nhiêu, nhìn đám Thực Long Dẫn đang chết đi, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Chỉ trong nháy mắt, ngoài những Thực Long Dẫn đã chết ra, chỉ còn lại tầm mười con còn chưa kịp thôn hấp tinh huyết của Sở Nam là còn sống sót qua tai kiếp, nhìn thấy đồng bạn tử vong, tất cả bọn chúng đều vội vàng thối lui, muốn rời khỏi nơi tử vong là Sở Nam.

- Biết trốn cũng có nghĩa là các ngươi đã thông linh, vậy bây giờ hãy nghe cho kỹ, nếu các ngươi dám động đậy một chút, ta sẽ để các ngươi nối gót bọn chúng!

Sở Nam vừa dứt lời, chừng mười con Thực Long Dẫn lập tức dừng lại, toàn thân run rẩy, không dám cử động chút nào.

Sửu Đạo Nhân thấy vậy, hoàn toàn không thể tin nổi sự thực bày ra trước mặt, liều mạng điều khiển đám Thực Long Dẫn, còn lớn tiếng gào thét:

- Trở về cho lão phu, trở về…

Tuy nhiên, bất kể Sửu Đạo Nhân có điều khiển như thế nào, bất kể hắn hò hét lớn ra sao thì mười Thực Long Dẫn kia vẫn không nhúc nhích, Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Trở về!

Lập tức, tầm mười con Thực Long Dẫn liền chạy đến bên cạnh Sở Nam.

Thấy một màn như vậy, cảm giác tuyệt vọng lại lần nữa dâng lên trong lòng Sửu Đạo Nhân, những Thực Long Dẫn này là do lúc trước hắn thăm dò một cổ mộ, vô tình phát hiện ra, hắn bồi dưỡng suốt mấy trăm năm mới có được quy mô ngày hôm nay, uy lực của Thực Long Dẫn rất cường đại, trong nhiều lần giết địch đều mang đến cho hắn tương trợ tương đối lớn.

Hiện nay, Sửu Đạo Nhân cũng đem hi vọng đặt lên trên người Thực Long Dẫn, thế nhưng, Thực Long Dẫn kia sau khi thôn hấp long huyết thì đều chết cả, vất vả mấy trăm năm của hắn cũng lập tức biến thành hư ảo, tất cả tâm huyết đều uổng phí.

Sửu Đạo Nhân nghĩ mãi không ra, đến cùng là tại sao.

Đúng lúc này, thanh âm của Sở Nam vang lên bên tai Sửu Đạo Nhân:

- Biết tại sao không? Bên trong tinh huyết của ta không chỉ có Long huyết mà còn có Kỳ Lân huyết, còn có tử khí, Thực Long Dẫn của ngươi dám thôn hấp máu tươi của ta, không phải muốn chết thì là gì?

Tinh huyết của Sở Nam tại cổ chiến trường bên dưới Hoành Đoạn sơn mạch đã xảy ra dị biến, nhìn bình thường thì không có gì khác biệt, nhưng tử khí trong máu đều bị sinh mệnh lực trung hòa, mà Hắc Bạch ngư ở trong đan điền, muốn chuyển đổi sinh tử khí như thế nào thì đều có thể chuyển đổi như thế đấy.

Sửu Đạo Nhân nhìn chằm chằm Sở Nam, trong lòng rung động không ngừng.

Sở Nam hét lớn:

- Động thủ!

Lập tức, Thiên Nhiên lại đem dược cuốc nện xuống, Sở Nam cũng lại lần nữa đem lực lượng dũng mãnh và bá khí, cộng thêm tín niệm trước nay chưa từng có, đánh ra Diệt Thiên Quyền, hắc động xuất hiện, trên mặt Sở Nam chợt hiện vẻ kinh hỉ, lúc này lực lượng và bá khí đã hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.

Tử vong đến gần, Sửu Đạo Nhân lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy bộ dạng Sở Nam và Thiên Nhiên như muốn dồn hắn vào chỗ chết, mà thân thể hắn thì lại đang trọng thương, hơn nữa tình thế còn không thể tránh thoát, cho nên trong mắt hắn chợt lộ vẻ kiên quyết, dùng tính mạng kích phát "Pháp tắc" Hỏa Thổ song thuộc tính, dung hợp làm một thể, ngênh đón Thiên Nhiên.

Sau đó lại phun ba ngụm máu lên Thần Khí "Hùng Phong", đoạt lại "Hùng Phong" từ trong tay Sở Nam, trực tiếp chọc lên không trung một cái công động, sau đó, Sửu Đạo Nhân lập tức quát lớn:

- "Hùng Phong", bạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.