Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 43




V“Đừng giết ta, Tiểu Tưởng…Không…Tưởng đội trưởng. Xin cô hãy nể tình nghĩa giữa ta và cha cô, và cũng xin cô nể tình ta giải độc cho các ngươi, tha cho chú Tất này. Tất cả đều do tên Nhậm Tam Bảo ép, ta…” Trong tình thế nguy cấp, Lão Tất khiếp đảm vỡ mật, hoàn toàn không quan tâm đến hình thái của trưởng bối. Hắn quỳ sụp dưới đất, ỉ ôi van lày.

“Tất Phương Đình, ngươi còn có mặt mũi nhắc đến cha ta? Ngươi có điểm nào còn giống một nhà giáo?” Cặp lông mày của Tưởng Thiên Thấm hơi xếch ngược lên, cắt đứt lời hắn: “Giết hoặc không đã không còn do ta quyết đinh, bọn ta sẽ nghe theo tiến sĩ. ”

Nói xong, cô ngẩng mặt lên hướng về bóng dáng Edgar từ xa xa chưa kịp đi vào. Độc tố đã phát tán trên người, cô sắp không gượng nổi để tiếp tục bộ mặt “vô sự”, nhưng tiến sĩ lại hầu như không chịu sự ảnh hưởng bất kỳ.

Cô đã biết tiến sĩ rất lợi hại, không ngờ lại đến mức độ này. Chỉ một chớp mắt đã giết liền bốn tên Thiên Hành Giả trong đó có cả Nhậm Tam Bảo. Sức mạnh này đã vượt xa phạm vi tưởng tượng của cô, và từ lúc chạy nạn đến nay cũng chưa từng gặp bao giờ.

Trước xe bọn Vân Thăng.

Edgar tựa một phần thân thể vào cửa xe, không ngừng nuốt nước bọt. Với người trần mắt thịt như hắn, căn bản không biết Vân Thăng đã giết bốn tên Thiên Hành Giả ấy trong chớp mắt như thế nào. Mọi việc diễn ra trông như là do súng Liệt Diệm của Edgar hạ gục.

“Ngài Lennon, làm sao bây giờ?” Edgar khẽ ngoảnh cổ nhìn về ngôi nhà, trong ấy vẫn còn hai tên Thiên Hành Giả thuộc phe Nhậm Tam Bảo.

“Để bọn Tưởng Thiên Thấm xử lý, nhưng tên họ Tất đấy tốt nhất tạm thời khoan hãy giết, Phải hỏi rõ về độc tố đã.” Vân Thăng đã hoàn toàn nghe thấy cả câu chuyện của Tất Phương Đình và cô ả họ Tưởng. Tĩnh Mâu Ấu từng nói độc tố Bao Tử có vô vàn loại, mỗi một loài đều có thể mang hiệu quả không ngờ.

Độc tố Chướng Khí khi nãy không có tác hại lớn lao với hắn, thậm chí nó còn không phá nổi hệ thống miễn dịch của Xúc nguyên thể. Nhưng đối với loại độc tố có thể khiến đối phương tê liệt trong phạm vi rộng, thậm chí có thể làm giảm năng lượng Thiên Hành Giả một cách đáng kể này, hắn thật sự rất hứng thú tìm hiểu. Tương lai vị tất không cần dùng đến!

Edgar định thần lại đi thẳng vào nhà. Hai Thiên Hành Giả nằm trên nền đất gặp hắn như nhìn phải Tử Thần, vội vã tránh ra tận vài mét.

“Tiến sĩ…” Tưởng Thiên Thấm ấp úng.

“Ta hiểu, hãy để hắn cứu người đã. Còn xử lý hắn thế nào, cô là đội trưởng, cô tự quyết định.” Edgar quay người đi đến gần Tất Phương Đình, ngồi xổm xuống: “Tất, lúc còn ở trong trường, ta từng nghe nói ngươi là một chuyên gia hóa học ưu tú. Hãy nói thử xem ngươi đã làm nó như thế nào? Ngươi biết ta là nhà sinh vật học, ta rất hứng thú với độc khí Bao Tử. Nếu ngươi chịu kể lại cẩn thận, không chừng ta có thể cầu xin Tưởng Đội trưởng giúp ngươi. ”

Tất Phương Đình nghe thế vội vàng rút trong hai cái cuống nấm trong túi ra : “Là loại thực vật Bao Tử song sinh này. Trong chúng lần lượt có hai loại độc tố hơi khác biết.Thông qua năng lực thức tỉnh của ta, hòa hai độc tố này với liều lượng thích hợp, kết quả sẽ thu được thứ có thể tê liệt thần kinh con người, thậm chí ngăn cản Thiên Hành Giả không chế năng lực của mình.”

Hắn không ngừng nhấn mạnh năng lực thức tỉnh vào năng lực chuyên nghiệp của mình, hi vọng tiến sĩ có thể xem trong mà bỏ qua cho hắn. Trong lòng hắn rõ hơn ai hết, tối nay chắc sẽ không còn người đòi giết hắn, vì còn cần hắn giải độc. Nhưng sau này? Việc này thì khó nói lắm. Tốt nhất là cứ bám lấy tiến sĩ, để tiến sĩ thấy hắn vẫn còn giá trị nào đấy. Tuy hắn không có thâm giao gì với tiến sĩ, nhưng dẫu sao mọi người ở đây đều thế cả.

Edgar tay cầm hai cuốn nấm có chấm bi màu đỏ, Edgar thật sự không nhìn ra sự đặc biệt của nó. Hắn từ đầu chí cuối chỉ là một nhà động vật học, không chuyên về hóa hay thực vật học.

“Ngươi định sẽ cứu họ như thế nào?” Edgar không khách sáo bỏ thẳng hai cái cuống nấm vào túi áo mang về cho Vân Thăng.

“Tiến sĩ, Tưởng đội trưởng, tuy ta đi theo Nhậm Tam Bảo, nhưng ta thật sự chưa từng nghĩ sẽ hại chết mọi người. Nhậm Tam Bảo buộc ta phải gia tăng liều lượng, ta cũng qua quít đối phó với hắn. Nếu không đã có rất nhiều học sinh bình thường đã thành người thực vật.” Tất Phương Đình cực lực thoát tội cho bản thân.

“Nói trọng điểm, tiến sư không hề hỏi ngươi việc này.” Tưởng Thiên Thấm cắt ngang sự thao thao bất tuyệt của hắn.

“Trọng điểm…trọng điểm…đúng, hãy nhìn loại thực vật dạng rêu này.” Tất Phương Đình từ túi áo rút ra một đóng vật thể có mùi vị lạ lùng, đặt trên lòng bàn tay nói: “Đây là loại thực vật ký sinh trên ngọn của loài cuống nấm song sinh. Nó hoàn toàn có thể khắc chế độc tố. Ta lừa Nhậm Tam Bảo rằng đó là một trong số các loài nguyên liệu, nên cũng đã được thu thập một lượng không ít. Ta vốn nghĩ, đợi khi Nhậm Tam Bảo cướp xong lương thực, ta sẽ lặng lẽ quay về dùng nó giải độc cho mọi người. Ta thực sự không có ý muốn mọi người thiệt mạng.”

“Ngươi tốt bụng thế ư?” Cà Tử tựa vào góc bàn cố gắng gượng dậy phỉ vào mặt hắn.

“Là thật. Ta thật sự không mong chết nhiều người như vậy, ta…”

“Khỏi nói nhiều, ngươi là người thế nào, chúng ta đều rõ. Nếu đúng sự thật như vậy, ngươi hãy nhanh tay giải độc cho mọi người. Nếu cứu không được, ngươi có nói gì cũng như không.” Tưởng Thiên Thấm nói thẳng.

“Nguyên liệu vẫn được chất trên nhà, bây giờ ta sẽ đi điều chế thuốc giải liền.” Tất Phương Đình lập tức bò dậy chỉ lên trần nhà.

“Tu Hiền, ngươi đi theo hắn, đừng để hắn thoát.” Tưởng Thiên Thấm quay sang nói với cậu thanh duy nhất vẫn còn đi lại được.

Trác Tu Hiền nhìn Edgar với ánh mắt kỳ quái, rồi cầm theo cung tên của mình đưa Tất Phương Đình lên lầu.

“Chị Thấm, còn một tên nữa sẽ xử lý thế nào?” Cả Tử chỉ vào lưng tên Đại Đầu - Thiên Hành Giả còn lại.

Tất Phương Đình không nói dối, Sinh tố trong thực vật rong rêu kia đã nhanh chóng “gọi dậy” được vô số học sinh. Đối với họ mà nói, cũng chỉ như vừa trãi qua một giấc mơ.

Tưởng Thiên Thấm không giết tên Tất Phương Đình và Đại Đầu khiến Vân Thăng rất đỗi ngạc nhiên. Giữ Tất Phương Đình lại vẫn còn sử dụng được, hắn có thể hiểu được. Nhưng tên Đại Đầu kia hoàn toàn có thể giết đi, diệt cỏ tận gốc.

Nhưng đấy chỉ là cách nghĩ của hắn. Hắn không có nhu cầu gì với Thiên Hành Giả, với Tưởng Thiên Thấm lại khác. Thêm một Thiên Hành Giả, đội ngũ của họ sẽ càng thêm lực lượng. Dạng thủ lĩnh như tên Nhậm Tam Bảo không thể giữ lại được, chứ bọn lâu la như Đại Đầu vẫn có thể lợi dụng để cống hiến chút sức lực cho đoàn.

Phía Tưởng Thiên Thấm tổng cộng có bảy Thiên Hành Giả, tên Đại Đầu này cũng không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

“Độc tố hỗn hợp độc tố tất thành độc tố mới…” Vân Thăng xoay tới xoay lui hai cuống nấm trên tay, hắn thật sự không nhìn ra sự thể gì. Hắn không phải Thiên Hành Giả Mộc năng, lại không phải chuyên gia hóa học, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

“Thiếu tá Đỗ, Đàm Ngưng đã tỉnh. ” Trình Đại Ưu chui vào buồng lái thông báo với Vân Thăng.

“Tỉnh rồi?” Vân Thăng chưa biết nói với cô thế nào. Đã tỉnh, vậy tạm thời sẽ không có việc gì, vậy cứ tạm gác lại thôi. Việc ba con Thanh Giáp II ăn vụng não người cũng đủ hắn mệt óc một thời gian.

Hắn hoàn toàn không nhận ra ba tên này có bất kỳ biến hóa nào. Như thế lại hoàn toàn trái với lẽ thường. Trùng tử phong ấn toàn hành động theo bản tính. Như việc ăn thi trùng, chúng chỉ làm những việc có ý nghĩa bản năng. Ngược lại, trừ khi Vân Thăng dùng lệnh phong ấn ép buộc chúng; bằng không bọn chúng sẽ chẳng thèm động đến, như thân xác thi thể còn lại, chúng đâu thèm nhìn đến.

Từ lần đầu gặp Xích Giáp trùng, hắn đã biết chúng thích ăn não người. Trong sổ tay quái vật của bản thân, hắn cũng từng ghi chú rất rõ ràng.

Hắn vẫn chưa rõ vì sao chúng lại thích ăn não người. Những gì còn chưa rõ, hắn đều liên tục thử nghiệm. Dùng phương pháp thô sơ nhất để được kết quả xác thực nhất.

Nhưng việc này không được. Hắn không phải ma quỷ, không làm được việc dùng não người sống làm thử nghiệm. Nếu không hắn khác gì bọn quái vật như bọn Cẩm Thạch?

Ngày thứ hai, cuối cùng tuyết đã ngưng rơi.

Trong sự xôn xao bàn luận của bọn học sinh, Đại Đầu được Tưởng Thiên Thấm phái lên phía trước, dùng năng lực của mình làm tan chảy mặt đường đóng băng, mở đường cho xe chạy.

Còn Tất Phương Đình được xem thành bác sĩ của đoàn, không ngừng tiến hành liệu thương cho học sinh bị bỏng lạnh. Thương năng lượng ít ỏi của hắn, chẳng mấy chốc lại cạn kiệt.

Nhưng hắn chẳng thà cứ ở trên xe nhỏ này suốt. Ở đây có “lò sưởi” có “thức ăn”, còn có chướng bảo vệ của ngài tiến sĩ mạnh mẽ. Ngoài việc không được tùy ý chơi bời bọn nữ sinh, đều tốt hơn gấp trăm lần khi ở với bọn Nhậm Tam Bảo. Bảo toàn tính mạng luôn luôn là quan trọng nhất.

Tốc độ trị liệu của hắn không nhanh. Cứ mỗi lần xong một người, Tưởng Thiên Thấm lại không biết từ đâu xuất hiện, dẫn theo một học sinh khác lên xe thay thế cho người đã hồi phục.

Duy chỉ Đàm Ngưng được Vân Thăng kiên quyết giữ lại. Cùng là người phe tiến sĩ, Tưởng Thiên Thấm cũng không nói gì được. Chỉ là tên Thiên Hành Giả Cà Tử lòng đầy lo lắng, chốc chốc hắn lại dùng đủ mọi lý do đến “thám thính”.

“Hắn thích cô?” Vân Thăng mở nắp hộp bánh bích quy đặt trước mặt Đàm Ngưng hỏi. Hắn quyết định sẽ nói rõ với cô, nếu không e rằng lại xảy ra hiểu nhầm như hồi ở trại tử. Như thế quả thật rắc rối.

Đàm Ngưng bỡ ngỡ nhìn hộp bánh hắn đưa qua, cô khẽ gật đầu thừa nhận. Loại thực phẩm này cho đến ngày hôm nay, sự tồn tại của nó đúng là không tưởng.

Cô không biết vì sao người đàn ông này tốt với cô như vậy. Khi vừa mở mắt đã nghe bạn bè kể lại, tên Thiếu tá này đã dùng vitamin và kẹo sữa để bồi bổ sức khỏe khi cô hôn mê. Hơn nữa, hắn lại thường xuyên hỏi han sức khỏe cô. Thậm chí đến lúc Tưởng Thiên Thấm đến đòi đổi người, hắn cũng ra mặt giữ lại.

Cái duy nhất cô có thể nghĩ đến là hắn có ý đồ gì với mình. Việc này không lạ lẫm gì, tên Tiền Hưởng khi dạo trước luôn muốn cưỡng hiếp cô. Cái lạ là từ lúc cô tỉnh dậy đến nay, Thiếu tá Đỗ căn bản ít khi nói chuyện cùng cô, khiến cô hiểu ra có lẽ còn nguyên nhân khác.

“Ăn đi, ta không còn nhiều bánh nữa. Nếu không phải vì cô thể tạng yếu, có muốn ăn ta cũng không mời.” Vân Thăng bĩu môi tiếp tục: “Cô không phải lo lắng, ta có quen với Dư Tiểu Hải, anh họ cô. Bọn ta là bạn cùng trường, rất thân nhau. Ta trên hắn hai khóa, trước đây bọn ta ở cạnh phòng ký túc. Hắn từng cho ta xem ảnh của cô. ”

Hắn nói, mình và Dư Tiểu Hải là bạn học quả thật không giả. Bọn họ quả thật cùng trường. Cũng chính vì thế, quan hệ bọn họ tốt nhất, chỉ là họ chẳng phải láng giềng trong ký túc. Hắn đã nói phét. Với thân phận quân nhân bây giờ, hắn tuyệt nhiên không thể nói từng đồng sự với Dư Tiểu Hải. Tòng quân sau khi tốt nghiệp đại học thì vẫn ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.