Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 31




Sở dĩ phải tiết kiệm thời gian chẳng qua là do Vân Thăng phải về làm thêm một giấc. Phen này hắn đã không đòi rời trại. Trong đây vẫn còn vài người hiểu chuyện, không phải ai ai cũng giở chứng như tên Trương Tử Chiêu.

Buổi tối thời đại Hắc Ám không có ánh sao lấp lánh, cũng không có vầng trăng sáng; không có tiếng xe cộ phóng ào ào, không có ánh đèn đường kéo dài, và ngay cả tiếng chó sủa xa xa cũng được thay vào bằng tiếng kêu “gừ…gừ” của bọn trùng tử.

Buổi tối lạnh đến thấu xương, chốc chốc lại có một vài bông tuyết rơi phủ đầy mặt đất, hay lả tả múa lượn giữa rừng Bao Tử cao nhòng óng ánh dạ quang huyền ảo, khiến xung quanh như lạc vào thời giới băng huyền thần thoại.

Theo hắn, ưu điểm duy nhất của thời đại Hắc Ám là có được không khí trong lành, đưa con người thoát khỏi sự ô nhiễm, khí thải bốn bề của thời đại văn mình.

Tất nhiên, Chướng khi Bao Tử là ngoại lệ!

Trương Hộ khác Vân Thăng, hắn không chịu được cái rét buốt ngoài trời quá lâu của trời đêm. Chẳng mấy chốc đã ôm đóng thịt trùng tử Edgar đưa cho chạy vào lều.

Vân Thăng dõi theo bóng hình của hắn khẽ lắc đầu. Tuy đã hứa sẽ cứu tình nhân của tên Trương Hộ, nhưng trong một thời gian dài, không nói là bị trùng tử phát hiện, dù có may mắn sống xót, một người - hơn nữa lại là một người con gái - bị nhốt trong một căn hầm không thấy bóng mặt trời, cô độc đối diện với sự tuyệt vọng; thậm chí cả nhà xí còn không có, thì liệu còn chống chọi nổi không?

Dù còn sống, chỉ e giờ đây đã không ra hình người.

“Ngài Lennon, cảm tạ ngài đã cứu ta.” Giọng của Tĩnh Mâu Ấu rất nhẹ, và cũng rất êm, một biểu tượng như món quà ông trời đã ban tặng cho phái nữ.

“Ngươi không cần phải cảm tạ ta, cứu ngươi vì ngươi đã cứu người của ta. So với việc dùng mạng sống để cứu người, ‘cái giá’ ta phải trả không cao.” Vân Thăng hoàn toàn không có ý định khinh miệt năng lực của cô, hắn chỉ có sao nói vậy.

Hiển nhiên, cô gái trẻ này đã hiểu lầm, cô cuối đầu tự ti: “Ta biết năng lực của ta quá yếu, nếu không đã không chết người như vậy. Đúng rồi, còn phải cảm ơn tạ Vitamin C của ngươi, mẹ ta… ”

Vân Thăng thật sự không có nhiều thời gian rảnh để nghe những việc này. hắn ngỡ cô gái này chắc hẳn đang ngại ngùng , cứ mãi vòng vo. Nói trên trời dưới đất thế này chỉ tổ tốn thời gian, chi bằng tự hắn vào thẳng vần đề chính, để xong việc còn tiện cho hắn về ngủ tiếp. Hắn thẳng thắng cắt ngang lời cô, giọng hoàn toàn khẳng định: “Ngươi tên Tiểu Tĩnh phải không? Ta biết vì sao ngươi đến tìm ta.”

“Ngài biết? Sao ngài lại…” Mâu Ấu nghe lời liền ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cô hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Vân Thăng nhìn thẳng cô lại tiếp tục: “Ta biết! Trong quá trình trị liệu của ta hơi khác so với Mộc năng Hắc Ám…không, khác với Thiên Hành Giả các ngươi. Trong quá trình giải độc cho ngươi xuất hiện một tai nạn nhỏ, quần áo và chăn nệm của cô bị năng lượng giải phóng của ta thiêu trụi. Sự việc chỉ có thế, không bẩn thỉu như các ngươi đã nghĩ. Ngươi có thể yên tâm. Ta không muốn giải thích những thứ vô ích này, nhưng ngươi là cô gái hiền lành, cũng nên để ngươi biết rõ minh bạch.”

Tĩnh Mâu Ấn hơi bở ngỡ, cái tai trắng trẻo của cô như bị nhuốm một màu đỏ chót. Cô cũng không ngờ Vân Thăng lại trắng trợn nhắc đến việc ấy, liền giải thích: “Ta tin ngài, ngài Lennon. Sau khi tỉnh dậy, ta thấy nhưng Chướng độc đọng lại trong người đều được khử ra khỏi thể nội sạch sẽ, ta chưa hề nghĩ ngài thế bao giờ… Ta tìm ngài không phải vì việc này, mà có một việc khác.”

Vân Thăng nghi hoặc: “ Còn có việc khác ư?

Mâu Ấu ngại ngùng khẽ gật đầu, nhỏ tiếng ấp úng: “Ta muốn…ta muốn… ngài Lennon, ta có thể học cách giải độc của ngài không?”

Mâu Ấu nhìn thấy Vân Thăng chau mày định mở miệng từ chối, cô căng thẳng nhỏ tiếng nài nỉ: “Xin lỗi ngài, thật sự xin lỗi, ngài Lennon, ta biết như thế hơi quá đáng, xin ngài thứ lỗi bỏ qua.”

Cô căng thẳng là có lý do. Sau khi tỉnh dậy, nghe mọi người kể lại tất thảy sự việc đã xảy ra trên mật đạo. Cùng là Thiên Hành Giả, cô biết rõ cái đáng sợ của Thiên Hành Giả hơn những người bình thường khác.

Vân Thăng vẫn lắc đầu: “Không phải ta không dạy ngươi và lão già đấy, mà căn bản các người không tài nào học được. Sau này đừng nhắc đến việc này nữa.”

Hắn nói rất rõ từ “lão già” và “các người”, tỏ rõ hắn cũng từng từ chối Lão Tần.

Mâu Ấu nghe xong, mọi hi vọng cháy bỏng trong mắt bỗng chốc tắt lụi. Nhưng cô cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi Vân Thăng không nỗi giận vì việc này.

Vân Thăng cất lại bản đồ trên tay vào áo khoát, quay sang Edgar: “ Edgar, đi thôi!”

Lúc đi ngang qua Mâu Ấu, mùi thơm thoang thoảng ấy xông thẳng tận mũi hắn. Một mùi thơm đặc trưng của Mộc năng lượng này đã men theo Xúc nguyên thể len lỏi vào nguyên phù nào đấy. Hiện tượng này xảy ra trong tích tắc, hắn chưa kịp giữ lại, nó đã biến mất tông hơi.

Vân Thăng chau mày lại, hắn vừa đi vừa phát động nguyên khí bổn thể dò xét sự dị dạng này trong thể nội. Đột nhiên, hắn thừ người ra, quay phắt một góc 1800 , mắt hắn sáng rực lên nhìn Mâu Ấu như thể hùm beo gặp con mồi.

Trước ánh mắt bá đạo của hắn, Mâu Ấu không khỏi rùng mình. Thật sự cô sợ, có thể lần trước Vân Thăng không làm gì thật, nhưng đâu ai dám chắc rằng tên Thiên Hành Giả mới quen một ngày này không giở thú tính với cô lúc này?

Cô bất giác lùi ra sau, nhưng cô lại thấy hình như ngài Lennon nửa đang chừng chừ do dự, nửa lại như đang đắn đo. Hắn cứ chằm chằm nhìn cô, cứ thế từng bước đến gần.

Cả Edgar cũng cảm nhận được sự khác thường này, hắn há hốc mồm ngẫm nghĩ: “Ngài Lennon không phải là phải lòng cô gái này chứ…”

“Ngài..ngài Lennon?” Khi chỉ còn một bước nữa Vân Thăng đã tiến sát đến gần, cô không kiềm được rụt rè lên tiếng. Hơi thở cô lúc này dồn dập hơn hẳn, hai chân cập rập.

“Xuỵt… đừng cử động!” Cảm giác của hắn lúc này cứ như đang chơi trò đi thăng bằng trên dây, chỉ cần một manh động nhỏ cũng sẽ biến mất.

Giờ đây, bọn Thiện Vu Hùng cũng ra khỏi lều, người đầu tiên nhìn thấy cảnh này là Lê Tích, cảnh tượng đập vào mắt hắn là mũi Vân Thăng chỉ còn cách mặt Mâu Ấu chưa đến mười phân, dù đã “tham lam” hít một hơi thở từ cô, hình như vẫn chưa đủ để hắn thỏa mãn.

Tất cả mọi ngươi chỉ có suy nghĩ: kẻ này đang ngang nhiên quấy rối Tiểu Tĩnh!

Thậm chí một trong số họ còn thở phào nhẹ nhõm: May thay đã nhốt Trương Tử Chiêu, nếu để hắn thấy cảnh này không khéo liều cả mạng sống.

Mọi người đang rơi vào tình huống khó xử, rời cũng không được, ở cũng chả xong, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Mâu Ấu!

Một trong số họ để mình được thanh thản hơn đã tự thôi miên: Nếu thật sự như tên da đen nói thì cũng đâu đến nỗi nào.

Còn với Vân Thăng, đấy chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi, nhưng với mọi người đang cố nín thở xung quanh nó lại dài đằng đẵng.

Trong mắt họ, sắc mặt của Vân Thăng là “không thỏa mãn”, thậm chí còn rất ư “thèm thuồng”.

Khi Tần Nhân Bá dốc hết can đảm định đi lên ngăn cản, liền bị Lê Tích níu lại. Chỉ là sức mạnh của người bình thường vẫn chưa thể địch lại Thiên Hành Giả, dù cho đó chỉ là Mộc năng đi chăng nữa!

Có lẽ Lê Tích quá căng thẳng, quá dùng sức, Tần Nhân Bá vừa ra sức đã rách toạt cả áo, đã thế cả người hắn còn té xoài ra trước theo quán tính.

Cả Lê Tích và Thiện Vu Hùng giờ chỉ muốn khóc, hai Thiên Hành Giả mà cả trại bám trụ để sống, sợi nấm cả trại ăn ngày đều do họ nhận dạng và xử lý, giờ đều đang đối mặt với Vân Thăng. Tình thế Tần Gia gây ra này chả phải buộc cả trại đều phải cùng vào trận sao?

Sức mạnh của Tần Nhân Bá so với tên Lê Tích như là chúa tể sơn lâm và con gà con, nhưng với Vân Thăng lại khác. So với hắn, lão chỉ có thể là còn gà con!

Lão còn chưa kịp đứng vững đã thấy Vân Thăng nhăn mày, đưa một ra đặt vào đầu hắn ngăn lại, mặt mày rất ư nắng mưa khó đoán.

Bước chân mọi người trong trại đi theo cũng đứng lại tại chỗ, không ai dám bước lên thêm dù chỉ một bướcTrong lòng họ không ngừng suy đoán: Lần này tiêu rồi, Tần gia tiêu chắc rồi!

Tình thế hình như đã nằm ngoài tầm kiểm soát, trong bao nhiêu người họ, chỉ có Edgar là người ngoài cuộc, như thể chẳng liên quan gì đến hắn. Chỉ một lúc sau, như xét thấy tình hình là lạ, hắn cũng khôn ngoan rút súng ra chắn ngay trước mặt bọn Lê Tích. Hắn thấy dẫu sao hắn cũng là người của ngài Lennon, ít nhất cũng phải làm cái gì đó.

Hắn rút súng ra, chẳng khác nào đã thừa nhận những gì trong lòng bọn họ nghĩ là có thật. Xung quanh yên phăng phắc, đến nỗi nghe rõ dịp thở từng người.

Lúc này, Mâu Ấu nhìn thấy Tần Gia đang bị Vân Thăng tóm lại ngay vị trí đầu chí mạng, cô mím mím môi, đỡ Tần Nhân Bá đang rung bần bật, giọng tủi nhục: “Ngài Lennon, ngài thả Tần Gia Gia ra đi, ngài muốn gì ta cũng sẽ nghe theo tất…”

“Được!” Vân Thăng thuận miệng nhận lời, tay vừa buông Lão Tần ra, miệng vừa lẩm bẩm: “ Sao lại như thế? Cùng là Mộc năng Hắc Ám võ sĩ, cùng là Mộc nguyên khí năng, vì sao cô ta được mà lão lại không được? Quái, Mộc nguyên khí của vu bà trước đây cũng không phải thế…”

Vừa nói, hắn lại không kiềm được đưa tay đặt lên đầu Mâu Ấu để thử một lần nữa. Nào ngờ Mâu Ấu lại tránh ra sau, khiến hắn “thất thủ”. Hắn giờ mới phát hiện, nãy giờ chỉ lo vấn đề nguyên khí mà không để ý xung quanh có bao nhiêu người đứng đấy tự lúc nào.

“Edgar, sao ngươi lại rút súng ra?” Hắn nhăn mày, hắn hoàn toàn không ngờ đến là lúc nãy trong mắt mọi người đã nghĩ thế nào về hắn.Những lời Mâu Ấu vừa nói hắn cũng chả nghe rõ, giờ hoàn toàn không biết việc gì đã xảy ra.

Lời vừa đến cửa miệng, hắn mới ý thức được: có phải vì vừa nãy mình ghì chặt đầu lão già kia mọi người lại có hiểu lầm gì? Do tình thế gấp rút, nên vẫn chưa có lời giải thích nào.

Lúc ấy, Mộc nguyên khí hắn hít của Mâu Ấu vào người làm phát sinh một số dị dạng, trong tình huống lượng nguyên khí ít ỏi như thế nếu không chú ý sẽ không cảm thấy được. Lần trước khi liệu thương cho Mâu Ấu cũng vì thế mà hắn không phát giác, may lần này vô tình chớp được thời cơ này.

Nên hắn phải tìm tòi cẩn thận, thậm chí còn thử hít thêm vài lần thử nghiệm. Nào ngời luồng năng lượng đó đã xuyên qua Xúc nguyên thể, đi vào Tử Viêm ma trùng đang dưỡng thương trong Phong Thú phù.

Con ma trùng bị trọng thương này đã có phản ứng với luồng năng lượng này, tiến độ hồi phục chậm chạp đến độ khiến hắn nổi quạu của nó cuối cùng cũng có một tia khởi sắc. Điều này khiến hắn vui mừng khôn xiết. Cuối cùng hắn đã có thể sớm hồi phục cho nó, nếu chỉ dựa vào nguyên khí của hắn rằng không biết phải đợi chờ đến khi nào.

Nhưng khi đối chiếu năng lượng của lão già này, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, Mộc nguyên khí của lão lại không có hiệu quả này. Đúng là quái quỷ thật!

“Việc này…việc đó..việc này…” Edgar lúng ta lúng túng nhìn Vân Thăng, rồi lại quay sang liếc nhìn bọn Thiện Vu Hùng, hắn nhất thời cũng không đoán được Vân Thăng đang nghĩ gì.

“Cất súng vào, không sao.” Vân Thăng suy nghĩ một lúc, lại nhìn về hướng Mâu Ấu nói: “ Tiểu Tĩnh, ta có việc muốn nói riêng với ngươi.”

Trong thời đại Hắc Ám này, lòng người luôn hoang mang, bạn bè trong chớp mắt cũng có thể đã thành kẻ thù. Bản thân hắn vừa nãy lặng thin ghì chặt đầu Lão Tần, khó trách bọn Thiện Vu Hùng hồi hộp như đứng trên đống lửa.

Có điều hắn hoàn toàn không biết được trong lòng bọn người kia và cả Edgar đang nghi hắn có ý đồ xấu với cô gái trẻ này, dẫu sao hắn ngay cả một cọng tóc cũng chưa hề đụng đến cô.

“Được.” Mâu Ấu mặt trắng bệch, thân thể rung rung nhưng cô lại không dám lắc đầu phản đối. Giả sử cô không chiều theo hắn, hơn trăm mạng người trong trại, cả cô và mẹ cô rồi sẽ thế nào? Cô thật không dám tưởng tượng.

“Tiểu Tĩnh?” Tần Nhân Bách lo lắng kéo tay cô lại.

“Không sao cả, Tần Gia Gia.” Mâu Ấu dùng một giọng nói ngay bản thân cô cũng thuyết phục được mình an ủi Lão Tần.

Vân Thăng đúng là không hiểu mô tê gì. Hắn thấy vẻ mặt phức tạp bọn Thiện Vu Hùng, và bao nhiêu điều bất thường trong bầu không khí xung quanh. Có điều, hắn không có thời gian để làm rõ, và cũng lười phải đi làm rõ. Thật sự hắn cũng chả biết nên giải thích thế nào, nói qua nói lại cũng toàn việc vô bổ. Giữa họ với nhau không có được lòng tin, thì dù có giải thích thế nào cũng chỉ tốn công.

Nói đến cùng, hắn không quan tâm bọn họ nhìn hắn như thế nào. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ rời khỏi nơi đây, có thể cả cuộc đời họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, chỉ cần hắn thấy mình không hổ thẹn với lương tâm đã quá đủ.

Thời đại Hắc Ám, được ngày nay chưa chắc được ngày mai, con người sớm tối bàng hoàng lo toang tính mạng, nào ai còn đủ sức để nghĩ đến nhân tình thế thái?

Vân Thăng đi trước, Mâu Ấu theo sau, bọn người trong trại, và cả Edgar cũng thẫn thờ dõi theo không ai dám bước cùng. Duy có hoa tuyết lạnh giá vẫn không ngừng rơi trên mái tóc, trên bờ vai, trên mặt đất, trên lòng người…

Trại tử không lớn, chẳng mấy chốc hai người họ đã về đến lều của Vân Thăng.

“Ngồi đi.” Hắn thuận tay đóng cửa lại, chèn đèn pin vào ngay giữa hai thanh gỗ, phủi phủi lớp bông tuyết đang bám trong người, chỉ vào chiếc giường cũ kỹ duy nhất trong phòng có thể ngồi được.

Túi ngủ trên giường vẫn còn ngổn ngang, hắn lúc nãy do buồn đi tiểu cũng quên mất cất nó vào Vật Nạp phù. Giờ trong túi vẫn còn rõ hơi ấm con người.

Làm đi!? Mâu Ấu thẫn thờ, tim cô giật thót lên. Cô cứ nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không ngờ vừa bước vào cửa đối phương đã vội vã thế.

Cô chỉ là một cô bé chưa đủ mười tám. Trong thời đại Dương Quang chỉ là một cô học sinh cấp ba trong một gia đình gia giáo. Trong thời đại Hắc Ám là một Thiên Hành Giả. Cô vẫn chưa một lần bị một người đàn ông trắng trợn yêu cầu như thế.

Mâu Ấu không phải chưa từng nghĩ, ngài Lennon đã cứu mọi người trong trại, lại cho họ thịt trùng tử, và cứu mạng cô; người đàn ông như thế sao lại có thể là người háo sắc xấu xa vậy?

Nhưng, ngoài sự kiện “ngửi mùi” nham nhở vừa nãy, giờ hắn lại chỉ thẳng vào chiếc giường còn chưng hửng túi ngủ nói : làm đi! (*tọa= ngồi và tác= làm, trong tiếng Hán là hai chữ cùng âm.)

Thời khắc này, bỗng chốc mọi sự nghi vấn, tin tưởng, hi vọng trong cô đều tiêu tan; còn lại là cả sự chua đau sót, nhưng không phải tuyệt vọng. Cô cũng nghe thấy lời tên da đen đó nói, nếu thật sự như thế, cô cũng sẽ đồng ý thôi…

“ngươi đường lo lắng, ta không có ý gì cả.” Vân Thăng thấy cô đang run bần bật, hắn thật sự lo lắng lại xuất hiện hiểu lầm gì. Chỉ sợ lại phải tốn công giải thích, hắn nhanh chóng vào vấn đề chính: “Đơn giản mà nói, tuy ngươi không học được cách khứ độc của ta, nhưng ta có cách giúp năng lực của ngươi nhanh chống nâng cấp!”

“…Hử? Sao?” Cô vẫn đang đắm chìm trong thế giới xám xịt của mình nhất thời không kịp phản ứng.

Hắn không thể không lặp lại một lần. Lần này cô chăm chú lắng nghe. Mãi cho đến lúc hắn nói hết, cô mới phát hiện mình đang choáng. Cô hoàn toàn không hiểu được hắn đang muốn làm gì.

Nghe hắn nói giúp cô nhanh chóng nâng cấp năng lực, cô thật sự kinh ngạc và vui mừng. Cô rất thông minh, tuy cô không biết rốt cuộc hắn định làm gì, nhưng có một điều chắc chắn, cô và người trong trại đã có những suy nghĩ méo mó về hắn.

“Xin lỗi, ngài Lennon, ta đã…” Cô vốn có thể im lặng, xem như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng cô vẫn quyết định nói, trong suy nghĩ ngây ngô của cô ngỡ như thế mới có thể tỏ rõ thành ý của mình.

Tiếc rằng Văn Thăng đã cắt ngang, nghiêm mặt nói: “Việc của các người, ta không có thời gian quan tâm. Nhưng người giờ phải lắng nghe, và phải nghe tỉ mỉ. Đúng là ta có cách giúp ngươi nâng cao năng lực, nhưng không phải không công. Ta có ba điều kiện:”

“Thứ nhất, cách ta dạy ngươi, dù sau này ngươi có tiết lộ với ai đi chăng nữa, cũng không được đề cập do ta dạy;”

“Thứ hai, bắt đầu từ ngày hôm nay, năng lượng trong người ngươi sẽ tạm thời do ta chi phối, cho đến lúc ta rời khỏi. Ngươi yên tâm, thời gian ta ở đây sẽ không quá lâu. Hơn nữa, trong thời gian này cản trở việc truy tìm thức ăn cho trại tử, lượng lương thực đó sẽ do ta đảm nhiệm;”

“Thứ ba, trong thời gian chúng ta hợp tác sau này, dù người nhìn thấy gì hay kinh ngạc gì đi nữa, cũng không được phép hỏi ta: vì sao.”

“Nếu ba điều kiện này ngươi làm được, ngày mai ta sẽ truyền dạy cho ngươi phương pháp. Còn nếu không làm được, ngươi có thể bỏ qua cơ hội này. Còn nếu đã nhận lời, nhưng lại không làm được ba điều này, ta sẽ lấy mạng ngươi. Hãy nhớ kỹ, ta sẽ lấy mạng ngươi.”

“Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, không phải vội vàng. Ngày mai sau khi trời hửng sáng hãy cho ta câu trả lời. Đừng có đi thương lượng với bọn người trong trại để rồi gây thêm rắc rối cho ta, ta sẽ hủy sự hợp tác này ngay lập tức.”

“Đúng rồi, quên nhắc nhở ngươi, về điều một, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng dễ dàng tiết lộ với ai, vì với người khác chưa chắc đã dùng được, không khéo lại thành ra hại thân họ.” Vân Thăng chem thêm một câu. Hắn biết trong quá trình hắn còn ở đây, cô bé này tuyệt đối không dám nói ra, nhưng sau khi hắn ra đi, chắc chắn cô sẽ nói cho lão già đó biết.

Câu cuối cùng hắn nói không phải chỉ để hù dọa cô. Sự thật quả là thế. Lúc trước ở tòa nhà lớn, hắn chỉ đơn thuần vì ngẫm sai hàm nghĩa của mỗi một phù tự mà xém mất mạng.

Thật ra, hắn không sợ cô tiết lộ nội dung đã dạy, nó cũng giống như quy tắc tu luyện sơ cấp giản đơn hắn từng đưa cho Diêu Tường và Lục Vũ. Cho dù bọn “không phải người” vô tình đến đây chăng nữa cũng không gây được sự chú ý của chúng. Sở dĩ nói với cô như thế chỉ là biện pháp an toàn.

Và điều chắc chắn nhất là, hắn đến giờ vẫn đeo chiếc chụm đầu bằng len, với cái tên “Lennon”, sẽ không ai biết được thân phận thật của hắn.

“Ngài Lennon, ta có thể hỏi ngài một điều không? Năng lượng Thiên Hành Giả sẽ do ngài chi phối là như thế nào?” Sau khi nghe xong, Mâu Ấu suy nghĩ một hồi, thắc mắc cẩn thận hỏi lại.

“Tất là trong thời gian này, ngươi phải dùng năng lượng Thiên Hành Giả của mình giúp ta làm một số việc; còn là việc gì, phải đợi ngươi đồng ý đã ta mới có thể nói rõ. Hiểu chưa?” Vân Thăng giải thích rõ ràng.

“Hiểu, ngài Lennon, không cần đợi đến mai, ta bây giờ đã đồng ý chấp nhận ba điều kiện của ngài. Ta tin rằng ngài là một người tốt!” Tĩnh Mâu Ấu thật thà nói. Cô không ngờ được việc ngài Lennon tìm cô nói chuyện không những không như cô đã nghĩ, mà còn mang cho cô một niềm vui bất ngờ này.

Là một Thiên Hành Giả năng lượng thấp kém, cô rõ hơn ai hết về sự khó khăn khi muốn nâng cao năng lực. Đã bao lần, cô muốn nâng cấp nghĩ phát rồ lên được.

“Ngươi không cần phải đề cao ta thế, tuổi ta lớn hơn ngươi. Ta tự biết rõ mình hơn ai hết! Ta và ngươi hợp tác chỉ đơn giản là sự trao đổi, ta cần năng lực của ngươi, và cần ngươi nhanh chóng nâng cao năng lượng này. Ta đã cứu nhiều người, nhưng cũng từng giết nhiều người, nếu người vi phạm ba điều kiện ta đặt ra, ta cũng sẽ giết ngươi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Vân Thăng không khỏi phì cười.

“Ừm, ta đã suy nghĩ kỹ.” Mâu Ấu khẽ gật đầu.

“Thế tốt, từ bây giờ trở đi, năng lượng của cô sẽ không được lãng phí vào việc khác. Tất cả đều thuộc về ta. Bây giờ ngươi hãy về nghỉ ngơi. Ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi.” Hắn kéo cửa ra tiễn cô.

Tĩnh Mâu Ấu mấp máy làn môi muốn mở miệng, bỗng nhiên cô lại nhớ đến điều thứ ba Vân Thăng đã dặn dò, không cho phép cô được hỏi, nên đành ngậm nuốt mọi nghi vấn.

Sau khi tiễn Mâu Ấu đi, hắn chưa lập tức giở Cổ Thư ra. Giờ vẫn cách lúc trời sáng một thời gian, sau khi ăn vội miếng bánh mì lôi từ Vật Nạp phù ra, hắn lại chui vào chiếc túi ngủ vẫn còn hơi ấm, tiếp tục giấc ngủ bị gián đoạn của mình.

Ngày hôm sau, hắn thật sự ngủ đến mất chán mới thôi. Tinh thần và thể lực cũng hồi phục nhiều.

Ánh sáng yếu ớt len lõi từ từng khe gỗ xung quanh lọt vào, mông mông lung lung. Hắn lại bật đèn pin lên lẳng lặng ngẫm đọc phần bí kíp tu luyện sơ cấp của kẻ tỉnh giác Mộc năng, phiên dịch và ghi chép lại. Chỉ vỏn vẹn một đoạn ngắn, hơn nữa hắn cũng chỉ chép được đoạn ngắn này, phần phù tự ở phía sau, vì hắn trước giờ chỉ để ý Hỏa năng và Băng năng, nên giờ vẫn còn nhiều mắc khúc.

Nhưng hắn không đi tìm Mâu Ấu ngay. Vẫn còn một vấn đề cần hắn đi ra khỏi trại xác minh bây giờ. Hắn muốn tìm hiểu trùng tử phong ấn đang bị thương nếu ăn thịt bọn Phi Đần quái thì sẽ có phản ứng thế nào?

Hơn nữa, hắn thật sự muốn biết con Thanh Giáp trùng sau một đêm ăn lượng lớn ăn Phi Đầu Giáp giờ đã thành ra thế nào?

Đích đến của hắn là vùng đất tử thi mà Tiểu Tứ từng dẫn hắn đi. Ở đấy còn một lượng nhỏ Phi Đầu quái, chưa tiêu diệt sạch sẽ. Hơn nữa Trùng Vương vừa đi qua, chắc hẳn tạm thời không có nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.