Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 24




Trong số các ngươi nhất định có một người là nội gian đang nói dối. Ta không biết là ai, nhưng giờ thừa nhận vẫn kịp. Hãy suy nghĩ kỹ, đằng sau một câu nói của các người là cả trăm mạng người.”Trương Tử Chiêu đưa tay ra hiệu mọi người không manh động, khó khăn nói tiếp: “Nếu không thừa nhận thì cả hai ngươi đều phải chết! Ta rất xin lỗi, ta biết như thế sẽ oan uổng cho một người anh em tốt. Nhưng ta không thể để tên phản đồ của trại được ung dung tự tại, hắn nhất thiết phải chết cùng!”

“Hãy trói họ lại!” Tử Chiêu tiếp tục hạ lệnh.

“Trương Tử Chiêu! Ngươi..ngươi! Đừng nói chi ta đã cứu ngươi, chỉ riêng việc ta mạo hiểm ra thông báo cho mọi người, mà ngươi nỡ lòng giết ta. Khốn nạn thay cái kẻ không lương tâm!” Tôn Đại Thiên nghe xong lời Tử Chiêu liền nổi cơn lôi đình.

“Chiêu ca, em không phải phản đồ, tên Tôn Đại Thiên mới phải! Sáng hôm qua hắn rời trại, chiều bọn ma quỷ Vu Thành mới đến, làm sao hắn biết được là “thủ không được” nữa? Còn nói trại chủ muốn anh đến Trưởng Gia thôn.” Phù Lập Cạnh vội vàng tiếp: “Đúng rồi, còn mật đạo. Trại chủ nói chỉ có anh và trại chủ biết. Nếu em lừa anh làm sao biết thông tin? Anh giết em không sao, mạng em vốn được anh cứu sống. Nhưng nếu anh tin hắn thì sẽ hại chết tất cả mọi người đấy!”

“Ta sẽ cho bọn ngươi ba phút. Thời gian đến, ta thề trước mặt mọi người: nếu ai tự thừa nhận, ta chỉ cần một cánh tay của hắn và để hắn sống! Còn không, cả hai ngươi đều phải chết!” Trương Tử Chiêu mặt lạnh tanh không nghe biện minh của hai tên ấy.

“Tử Chiêu…”Lê Tích nhăn mày đến gần.

“Lão Lê, ngươi muốn nói gì, ta đều biết. Ta là đội trưởng, mọi người phải nghe ta, mọi trách nhiệm ta xin gánh chịu hết. Cả hai đều là người anh em tốt của ta. Một trong hai chết đi, ta còn đau lòng hơn ngươi.Nhưng chúng ta không thể dẫn theo một tên phản đồ lên đường, như thế sẽ tiết lộ hành tung của ta. Đây là cách duy nhất. Chúng ta co đến hơn một trăm mạng người! ” Tử Chiêu đau khổ lựa chọn.

“Ta nghĩ bọn họ sẽ không thừa nhận. Chúng ta thương lượng với Tần Gia xem nên vào mật đạo hay vào Trưởng Gia thôn…” Lê Tích thở dài.

Cả bọn cùng hùa vào thương lượng đối sách. Hai tên ngoại lai Vân Thăng Edgar đứng sau cùng, còn hai tên nghi phạm phản đồ cũng bị cột chặt đứng phái sau đội hình, ngay cả miệng của bọn chúng cũng bị bịt kín.

“Nếu như buộc phải lựa chọn, ngươi sẽ tin tưởng ai? ”Vân Thăng hỏi Edgar.

“Đây là câu hỏi khó, ngài Lennon, nếu ta được lựa chọn…”Edgar suy ngẫm một hồi rổi nghiêm mặt trả lời: “”Tuy ta không mấy thích người Do Thái, nhưng họ có lan truyền một câu truyện về tính người trong thế chiến II. Ngụ ngôn nói cho ta biết: “ Có nhiều người cho rằng,muốn giành được sự trung thành của người khác, phương pháp tốt nhất là cho ân huệ. Thật ra đây chỉ là sự hiểu nhầm về nhân tính. Trong thực tế, người thật sự trung thành là người đã từng chủ động cho mình ân huệ. Nếu ta phải lựa chọn. Ta sẽ chọn người đến sau, chứ không phải chàng thanh niên thứ nhất.”

Sau khi phát biểu xong, hắn cũng cảm thấy thật có lý, mặt hắn phơi phới đầy tự tin.

Nhưng không ngờ, Vân Thăng suy nghĩ một lúc đột nhiên đổi sang hướng khác, hắn cười nhạt: “ Theo như ngươi nói, trong hai chúng ta, ngươi có thể tin tưởng ta, nhưng ta lại không tin tưởng ngươi được, đúng không?”

Vừa dứt lời, tên Edgar như bị đánh phủ đầu một gậy. Lúc nãy hắn còn dương dương tự đắc giờ đã mặt mũi ỉu xìu như bánh bao chiều, cứng đơ. Hắn muốn tự tát mình vài cai vì cái tật lắm đời. ****! Nhất thời bất cẩn lại nói sai lời.

“S..S..Sorry! Ngài Lennon, ta..ta không phải ý đó…”Edgar cà lăm không thành lời.

Vân Thăng vỗ vỗ vai hắn, và đi thẳng đến bọn người đang xôn xao thảo luận nói: “Ta có thể hỏi các ngươi vài câu hỏi được không?”

“Tất nhiên được, ngài Lennon, xin cứ nói.”Lê Tích biết rõ hơn ai hết, chỉ cần tên Thiên Hành Giả này chịu ra tay giúp đỡ, nguy cơ của họ sẽ sớm giải quyết thôi.

“Câu đầu tiên, bọn ma quỷ Vu Thành các ngươi nói có xe hơi không?” Câu đầu tiên của hắn khiến mọi người ngớ người ra, một câu hỏi quá kỳ lạ!

Thực tế là, nếu họ có xe hơi, nhất định đã thu thập sạch bách lượng xăng có thể. Như thế Vân Thăng chỉ còn tập trung vào đầu bọn người này. Hắn và Edgar đỡ rách việc về Vu Thành một chuyến.

“Có, không chỉ có xe hơi, còn có cả súng do lực lượng vũ trang trước đây để lại trên chiến trường với trùng tử. ”Lê Tích gật đầu khẳng định.

“OK, như vây chúng ta sẽ có cùng mục tiêu. Câu hỏi tiếp theo, vì sao người Vu Thành phải tập kích bọn ngươi. Hơn nữa theo lời các ngươi nếu rơi vào tay họ thì sẽ mất mạng?” Vấn đề này lúc nãy hắn đang hỏi Lê Tích nhưng vì có kẻ báo tin đột ngột xuất hiện cắt ngang câu chuyện.

“Chúng là lũ súc sinh. Đơn giản mà nói, nếu rơi vào tay chúng, nếu là phụ nữ sẽ bị chúng thay phiên nhau hãm hiếp làm nhục, đàn ông và người già sẽ bị ép dùng các loại sợi nấm khác nhau để giúp họ tìm nguồn thức ăn mới, còn trẻ em…trẻ em..” Lê Tích hít một hơi thật sâu tiếp lời “trẻ em và phụ nữ bị ruồng bỏ sẽ bị xem là thức ăn để họ ăn dần!”

Vân Thăng gật gù, như vậy gọi là súc sinh cũng không quá. Những kẻ vô gia cư trong thành Kim Lăng cũng thường hay xảy ra việc sáng thức dậy đứa con trong lòng biến mất. Còn em gái của Mạc Vô Lạc cũng xém bị bọn người đói đến cực độ bắt cóc ăn thịt.

“Người trong trại chúng tôi hơn một trăm người, trong mắt họ chính là một kho thức ăn. Đặc biệt là Tần Gia và Tiểu Tĩnh bọn họ cũng muốn có được. Nếu rơi vào tay chúng, may ra Tần Gia và Tiểu Tĩnh còn sống được, còn lại đều phải chết!” Lê Tích thẳng thắng.

“Cho dù chết, ta cũng không đi chung đường với bọn chúng, chúng đã không còn là con người. Một lũ điên!” Tần Nhân Bá lắc đầu.

“Câu hỏi cuối” Vân Thăng chỉ vào hai người bị trói “Nếu như vậy, bọn phản đồ trực tiếp đưa bọn người Vu Thành đến bắt các ngươi không phải xong chuyện sao.Cả ông lão và tiểu cô nương này đều ở đây rồi. Hà tất phải tốn công hao sức như thế?

Bọn họ muốn diệt cỏ tận gốc. Trong trại có một đường mật đạo, ngoài ta và trại chủ không có người thứ ba biết đi! Trong trại chỉ cần rút lui từ lối này, thực vật Bao Tử mọc khắp họ căn bản không cách truy tìm!” Lần này Tử Chiêu lên tiếng.

“Hai tên này đều khả nghi. Phù Lập Cạnh nói chúng ta đi mật đạo. Nếu hắn là phản đồ, có thể bọn ma quỷ đã phát hiện ra mật đạo duy nhất của trại. Còn Tôn Đại Thiên để chúng ta về Trưởng Gia thôn cũng thế. Chỗ này đã từng là cứ điểm bí mật của chúng tôi. Nếu không thấy chúng ta quay về, trại chủ nhất định sẽ phái người đến đấy tìm chúng ta. Lúc ấy, bọn chúng chỉ cần đi theo chúng ta đã có thể tìm ra mọi người.”

“Xem ra bọn ngươi chưa làm tốt công tác bảo mật, hình như tất cả mọi bí mật ai ai cũng biết.” Vân Thăng thẳng thừng: “ Đi Trưởng Gia thôn! Đừng hi vọng tên phản bội sẽ nhận tội. Hắn giờ đây cũng đang cược bọn ngươi có thật sự giết hắn hay không. Cứ trói bọn chúng đi theo. Sau khi đến Trưởng Gia thôn nếu không có người chúng ta sẽ đi mật đạo về trại. Lúc ấy, ai là nội gián sẽ rõ mồn một ngay, tên phản đồ sẽ trực tiếp bị xử chết, người có công nên tán dương!”

“Nhưng..ngài Lennon, nếu ma quỷ Vu Thành theo đến thì sao?Chúng ta không thể hại cả trại.” Lê Tích thật ra còn rất lo lắng một mình Vân Thăng không đối phó hết bọn chúng. Hơn nữa, đối phương còn có Thiên Hành Giả.

“Các ngươi có cách gì tốt hơn sao? Hãy tin ta, đây là lựa chọn duy nhất của các ngươi. ” Hắn bổ sung thê: “ Ta cũng xin nói trước, kết quả trận chiến thế nào tất cả vật tư đều thuộc về ta! Cả xe hơi cũng thế!”

Bây giờ thì cả Lê Tích và Tử Chiêu cuối cùng đã hiểu. Tên Thiên Hành Giả này đang chơi chiêu “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau”. Khổ nỗi bọn họ không còn lựa chọn nào, chỉ khi đóng tốt vai “ve” này, may ra mới có cơ hội sống xót.

Vân Thăng từ miệng Chúc Lăng Điệp biết được một số thông tin của cô gái áo trắng, hơn nữa ả từng ra tay cứu bọn Chu Đình. Theo lý mà nói ả cũng đào tẩu từ phía nam ra, ắt sẽ không đi chung với lũ cầm thú ăn thịt người.

Ngoại trừ mối uy hiếp của cô ả áo trắng, chỉ mỗi Hắc Ám võ sĩ.Dù là võ sĩ thành Kim Lăng cũng không phải đối thủ của hắn. Vân Thăng tự tin có thể dư sức ứng phó.

Chí ít hắn có năm con Thanh Giáp trùng hỗ trợ chiến đấu. Băng Khốn phù hắn lần trước chỉ dùng hai, còn dư tận ba lá. Hắn không tin bọn Thiên Hành Giả này có thể mạnh hơn người áo choàng.

Cho dù người áo choàng, không phải cũng bị Băng Khốn phù của hắn phong lại ư!

Ba phút chưa đến, cả một đoàn người lại tiếp tục lên đường.Khác chi là lần này mọi người đều lẳng lặng tiến bước.

“Ngài Lennon, thật sự cảm tạ ngài lại cứu ta lần nữa. Nếu ta còn được gặp lại vợ con, ta nhất định sẽ kể với họ về ân nhân của chúng ta…” Edgar từ miệng mọi người nghe được việc Vân Thăng dùng lọ Vitamin C để đổi lấy mạng hắn. Vì thế hắn càng cảm thấy bất an vì “ngụ ngôn” của người Do Thái.

“Nói mấy thứ linh tinh ấy thì có ý nghĩa gì. Sau khi việc Vu Thành kết thú, ngươi có thể lưu lại đây.Ngươi suy nghĩ lại đi.” Giọng hắn bằng bằng đưa ra đề nghị, ngoài Edgar ra, bọn người xung quanh cũng nghe được một ít. Trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh: tên Thiên Hành Giả này cũng quá tự tin đi, hắn phảng phất như bọn hung thần Vu Thành đã như con cá nằm sẵn trên thớt chờ hắn đến thịt.

Bọn họ nghĩ thế cũng không phải lạ. Thực chất bọn này vẫn chưa thấy được sự đáng sợ của hắn. Mỗi Edgar biết, một người có thể xông ra từ địa bàn của bọn trùng tử, một người khiến trùng tộc phải khiếp đảm, thực lực thế nào không cần nghĩ cũng biết được! Vì thế hắn chưa hề phải lo lắng ngài Lennon có giải quyết được bọn ma quỷ Vu Thành không.

Trong đầu hắn giờ chỉ vây quần có mỗi câu “Ngươi có thể ở lại…”, Edgar dù có ngốc cũng biết được, giờ an toàn nhất là đi theo Vân Thăng, đây mới là hi vọng có thể sống lâu hơn.

“Ngài Lennon, tuy ta không biết ngài sẽ đi đâu, nhưng ta có thể lái xe cho ngài, nấu cơm, canh gác v.v Ngoài ra ta rất khỏe mạnh, lại có kiến thức chuyên môn, biết ngôn ngữ nhiều nước…” Hắn đang gắng sức quảng cáo “ưu điểm ” của mình…

“Phía trước là Trưởng Gia thôn, mọi người cẩn thận…” Trương Tử Chiêu ở phía trước đội ngũ ra dấy tay, nhỏ giọng nói.

Edgar ngoan ngoãn im mồm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.