Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 20




Sở Vân Thăng sau khi lên lầu, liền tiến thẳng lên mái nhà, thu Thanh Giáp Trùng phong ấn lại, quả nhiên phát hiện thân thể của con Thanh Giáp Trùng này đã phình to lên khoảng chừng gần 10cm, hắn vì muốn chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, hắn thả liền bốn con Thanh Giáp Trùng khác ra, lấy làm đối chiếu.

Tuy rằng giữa từng cá thể với nhau vốn cũng có những điểm khác biệt lớn nhỏ, nhưng tuyệt sẽ không rõ ràng, lúc này năm con để cùng một chỗ, liền nổi bật lên con Thanh Giáp Trùng được ăn lũ "trùng đỉa" này, đã trở thành con có hình thể lớn nhất trong năm con.

Hiển nhiên cái này có liên quan đến việc nó vừa mới ăn một lượng lớn "trùng đỉa", còn về nguyên nhân cụ thể, Sở Vân Thăng hy vọng có thể tìm ra đáp án từ sách cổ.

Ngay lúc đó, bên dưới mái nhà truyền đến âm thanh rên rỉ đau đớn của Edgar, tiếp theo chính là tiếng đồ nội thất va đập đổ ngã binh binh bàng bàng.

Hắn vội cất Phong Thú phù đi, trở lại tầng hai, chỉ thấy trong miệng Edgar trào bọt máu, con ngươi trắng dã, hai tay bắt lấy đầu mình, cứ như thể muốn bứng đầu mình ra khỏi cổ luôn vậy.

Bất luận là Sở Vân Thăng có gọi y thế nào, y thủy chung đều không thể tỉnh lại.

Tiếp đó, Edgar không ngờ kề đầu mình lên bàn, đưa tay móc con dao găm của y ra, nhắm ngay cổ mình muốn chém, nếu không phải Sở Vân Thăng nhanh tay lẹ mắt, thì y đã bị chính bản thân mình giết chết rồi.

Sở Vân Thăng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng hoang đường như vậy, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, vội lấy một sợi dây từ Vật Nạp phù ra trói chặt cứng Edgar lại, vì muốn phòng y cắn lưỡi tự sát, ngay cả miệng cũng bịt cứng ngắc.

Nhưng không ngờ, cổ Edgar bỗng kêu cót két, cứ như thể là bị người ta giật kéo vậy, nếu không phải Lục Giáp phù lập tức phát huy tác dụng, không cho cái cổ "vươn dài" ra, Sở Vân Thăng tin chắc cổ của Edgar đừng mong thoát cảnh bị kéo đứt lìa.

Phản ứng đầu tiên của Sở Vân Thăng là nó có liên quan đến cái bọn quái vật đầu người đó, nhưng hắn hoàn toàn chẳng biết chút gì về cái loại quái vật mới thấy lần đầu này, không cách nào đưa ra kết luận, sau đó lại ngĩ, từ lúc quái vật đầu người xuất hiện, cho đến khi bị Sở Vân Thăng giết sạch, Edgar hầu như không có bất cứ cơ hội nào tiếp xúc với quái vật đầu người, con duy nhất đến gần được bọn họ ở phòng bếp cũng đã bị Sở Vân Thăng lấy chân dẫm phát chết luôn, Edgar còn "cách cả vạn dặm" mà!

Hơn nữa, dù cho nguyên nhân là nó, vì sao bản thân chẳng có chút phản ứng nào, mà Edgar lại bị trúng chiêu?

Sở Vân Thăng cẩn thận ngẫm lại, đó giờ chỉ có một đoạn thời gian hắn tách ra khỏi Edgar, lúc đó hắn ở ngoài phòng, còn Edgar ở trong phòng cầm súng giằng co với những người kia.

Hay chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó đã bị những kẻ này ám hại?

Sở Vân Thăng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, đối với hắn và Edgar mà nói, mặc kệ là quái vật đầu người hay là cây nấm bào tử, đều là những thứ lần đầu gặp phải, nhưng đối với những người sống sót ở nơi này mà nói, có thể họ đã tiếp xúc với chúng một thời gian rất dài, chuyện biết sử dụng một loại độc tố nào đó chẳng hề kỳ lạ.

Hơn nữa những người đó thủy chung cứ hành động quái gở, cứ như thể bản thân muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ không bằng, trái một câu cầm thú, phải một câu ma quỷ, địch ý nồng nặc, nếu có ra tay với Edgar cũng chẳng có gì lạ.

Mặt khác, sau khi hắn tỏ thái độ bọn họ có thể ở tầng dưới chờ đến ngày hôm sau, những kẻ này vẫn tình nguyện mạo hiểm rời khỏi căn nhà, tiến vào trong bóng tối, sợ rằng chính là biểu hiện có tật giật mình.

Tuy rằng quan hệ giữa Edgar và Sở Vân Thăng chẳng mấy sâu sắc, nhưng dù gì ngoài cô gái áo trắng, y cũng có thể là người "duy nhất" chạy trốn thoát khỏi Kim Lăng giống mình, miễn cưỡng có thể tính là "người một nhà", những kẻ sống sót kia có thể hạ độc Edgar, thì cũng có thể hạ độc mình, tâm tư ác độc ai lường được.

Sở Vân Thăng luôn tuân theo quy tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nhất là trong cái thời đại bóng tối tràn lan này, pháp luật và đạo đức sa đọa tiêu biến, muốn bảo vệ được mình, chỉ có thể bằng kiếm và máu!

Cho nên, hắn lập tức xách theo Edgar bị trói chặt nhảy lên nóc nhà, rút súng bắn về bốn phía, rồi dựa vào ngọn lửa bùng lên khi súng năng lượng tối bắn trúng mục tiêu, rất nhanh đã phát hiện ra cái đám người vẫn còn chưa đi được bao xa kia.

Sở Vân Thăng đã nghe qua nội dung những người này thì thầm với nhau, ông lão và cô gái kia là nhân vật quan trọng của bọn họ.

Bọn họ cho rằng mình không nghe được, nhưng nào biết rằng ngũ quan của mình sau khi nâng cao cảnh giới và được Lục Giáp phù phụ trợ, dù cho bọn họ có nói nhỏ hơn nữa, chỉ cần Sở Vân Thăng tập trung tinh thần thì vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Bắt giặc phải bắt vua trước, Sở Vân Thăng lướt thẳng qua những người muốn cố gắng ngăn cản mình, thẳng đến trước mặt gã lực lưỡng ôm theo một già một trẻ đang liều mạng chạy trốn kia.

Tốc độ của hắn những người bình thường này làm sao có thể so sánh được? Đây còn là khi hắn chưa khởi độc chiến giáp chiến năng "tốc" loại hai lên, nếu như trên mình khoác chiến giáp, thì những kẻ sống sót kia đến cả cái bóng của hắn cũng đừng hòng thấy được!

Sở Vân Thăng rất nhanh đã đuổi kịp gã đô con, tung cước đá ngược y trở về.

Sức mạnh khổng lồ làm cho hắn ta bay thẳng lên không, một già một trẻ thì nặng nề ngã trên mặt đất.

Lúc này, họng súng đen ngòm của Sở Vân Thăng đã chỉa thẳng vào cô gái vừa mới bò dậy, vẫn còn đang thấp giọng rên rỉ vì cú ngã đau vừa rồi, trong cặp mắt sáng người của nàng tràn đầy tuyệt vọng.

"Nói, là ai làm!" Sở Vân Thăng giơ khẩu súng năng lượng tối, đẩy đẩy nàng ta về phía sau, tay đặt lên cò súng, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, mọi người nước sông không phạm nước giếng, các người không nên ép ta giết người!"

"Không nên, đừng, vị, vị đại ca này, tôi đổi với nàng, anh nhắm vào đầu tôi này!" Trương Tử Chiêu hổn hà hổn hển chạy tới, ngờ đâu thấy Sở Vân Thăng cầm súng chỉa vào đầu Tỉnh Mâu Ấu, kinh hãi muốn chết, vội vàng cầu khẩn.

"Người hạ độc là ta, ngươi bắt ta là được rồi!" Tiểu Tứ ưỡn ngực tiến về phía trước, liều mạng nói.

"Không phải cậu ấy, là tôi, bắt tôi đây này!" Lại một người nữa lấy dũng khí nhảy ra, cố bạo gan nói.

"Là tôi, bắt tôi đi!"

"Bắt tôi!"

...

Khi tất cả bọn họ đều đứng ra, bất chấp tất cả tranh nhau tự nhận mình là "hung thủ" hạ độc, người từng trải qua vô số tràng cảnh tai kiếp như Sở Vân Thăng cũng không khỏi giật mình ngây ra một lúc, chuyện như vậy, dù cho là hắn cũng chỉ mới thấy lần đầu, đến chịu chết cũng có người tranh nhau sao!?

Mà chuyện khó tin nhất chính là, không phải chỉ có một hai người như vậy, mà là cả một đám người!

Thấy bọn họ càng lúc càng ép gần, Sở Vân Thăng cấp tốc phục hồi lại, hừ lạnh một tiếng, dùng tốc độ như chớp giật bất ngờ đưa tay chộp lấy cô gái dưới họng súng, ghìm xuống dưới tay trái, tay phải thì nắm súng năng lượng tối quét ngang một cái, hướng về một căn nhà có thể mơ hồ nhìn thấy dưới ánh lửa ở gần đó, liên tiếp bắn ba phát.

Xẹt xẹt xẹt!

Không có gạch đá tung bay, không có tiếng nổ rầm trời, nhưng đều khiến cho những người may mắn sống sót này hồn phi phách tán, bởi vì, chỉ ba phát, cái căn nhà kia đã bị đốt thành tro bụi!

"Các người không có tư cách cò kè mặc cả! Nếu có thể hạ độc, thì có thể giải độc, lập tức giải độc cho y, bằng không các người đừng ai mong có thể sống!" Sở Vân Thăng tức giận nói, bản thân đã giết sạch đám quái vật đầu người, trên khách quan cũng có lợi cho sự an toàn của những người này, bọn họ đã không cảm ơn thì thôi, không ngờ còn hạ độc người của mình, cái này chẳng lẽ chính là nhân tâm?

"Ngài, ngài Lennon, người bạn của ngài chắc đã trúng phải độc chướng bào tử của Thi Trùng, không liên quan đến bọn họ, xin ngài buông tha cho bọn họ, chúng tôi thật không có..." Tỉnh Mâu Ấu trong ngực Sở Vân Thăng lúc này bỗng nhiên mở miệng, khe khẽ nói.

"Thi Trùng? Độc chướng bào tử?" Sở Vân Thăng lần đầu tiên nghe được những danh từ này, không quá rõ ràng, lông mày nhíu lại, bỗng cất cao giọng nghi ngờ hỏi: "Làm sao cô biết tên ta?"

"Là do tôi nghe thấy, người bạn của ngài xưng hô ngài như vậy..." Tỉnh Mâu Ấu nhỏ giọng nói.

"Ngài Lennon, chúng tôi thật sự không hạ độc, xin ngài tin chúng tôi, người bạn của ngài nhất định đã hít phải chướng khí bào tử của Thi Trùng, mới trúng phải độc chướng." Lê Tích tiếp lời Tỉnh Mâu Ấu, muốn giải thích rõ ràng, rồi trừng mắt với Tiểu Tứ.

Rõ ràng bọn họ chẳng hề hạ độc gì, nhưng vì muốn cứu Tỉnh Mâu Ấu, tên nhãi Tiểu Tứ này lúc cấp bách không ngờ thuận theo lời nói của vị Thiên Hành Giả này, thừa nhận là bản thân hạ độc, đây không phải là tự vác đá đập chân mình sao? Lại còn kéo theo những người khác nổi sung cùng nhau thừa nhận mình mới là thủ phạm hạ độc, càng nói càng loạn, cứ cái đà này mọi người đều sẽ bị hại chết!

"Đúng, không phải chúng ta hạ độc, vị ... tiên sinh Lennon này, chỉ cần ngài thả nàng, tôi đảm bảo sẽ nghĩ cách cứu người bạn của ngài." Trương Tử Chiêu mới rồi cũng suýt bị lẩn quẩn đến ngu người, lúc này mới vội vã phủ nhận.

"Ngươi cho rằng ta có tin hay không? Trước hết giải độc cho y, ta nhắc lại một lần cho các người nhớ, các người không có tư cách cò kè mặc cả!" Nếu như chỉ cần nói đôi ba câu là có thể khiến Sở Vân Thăng tin tưởng, vậy thì trừ khi những lời đó là từ miệng cha mẹ đã khuất của hắn nói ra, người đàn ông trước mắt này không lâu trước còn nghiến răng nghiến lợi với mình, bộ dạng như hận thù thấu xương, bây giờ thoắt cái đã đổi thành cái dạng hiền lành vô tội, thử hỏi có thể tin tưởng lời hắn hay không?

Lúc này, ông lão vừa rồi bị ngã choáng váng đã được người ta nâng dậy, hít thở vài hơi, suy yếu nói: "Mọi người tránh ra, để ta xem thử cái tên tiểu tử da đen kia xem, có còn cứu được nữa hay không, Tử Chiêu, cậu thật là, aizz..."

"Tần gia, độc chướng trong thân thể người còn chưa trừ, căn bản không thể cứu được y, hơn nữa, người còn không hiểu sao, tên Thiên Hành Giả này, ma quỷ Vu Thành như chúng trước giờ có bao giờ quan tâm đến sống chết của đồng bọn? Đây chẳng qua chỉ là cố ý mượn cớ đùa bỡn chúng ta, dù cho có cứu sống, hắn ta cũng vẫn không bỏ qua cho chúng ta đâu!" Sở Vân Thăng cường thế cực độ, khiến cho Trương Tử Chiêu ném đi một chút ảo tưởng cuối cùng, ngăn cản Tần Nhân Bá, lòng ôm quyết tâm đồng quy vu tận, nói. Gã dù cho chết thì cũng phải khiến cho lũ ma quỷ phải trả giá thật lớn.

"Buông tay! Tử Chiêu, cậu bị hận thù làm mờ mắt rồi, vị tiên sinh Lennon này tuyệt đối không phải là ma quỷ Vu Thành, trong Vu Thành lúc nào xuất hiện Thiên Hành Giả có sức mạnh cỡ này? Người như vậy còn cần ở cùng với lũ ma quỷ kia ăn thịt người để sống sao?" Tần Nhân Bá đau lòng nói, hiểu lầm này vốn có thể giải quyết ngay khi còn ở trong căn nhà, khi đó ông ta đã phát hiện ra dấu hiện trúng độc của người da đen này, chỉ là Trương Tử Chiêu ngăn cản, hơn nữa độc chướng bào tử trong thân thể lão vẫn còn đang bành trướng, cũng không có khả năng cứu tiểu tử da đen.

"Tần gia nói không sai, hắn quá nhanh, quá mạnh mẽ, người có sức mạnh cỡ này, sao có thể không kiếm được thức ăn, hắn không cần bất kỳ biện pháp phòng độc nào, nhưng đến bây giờ vẫn chẳng hề có dấu hiệu trúng độc, thử hỏi cái lũ ma quỷ của Vu Thành kia có thể làm được sao?" Lê Tích gật đầu, khôi phục lại phán đoán của mình.

"Vậy, vậy người da đen kia thì sao? Cái tên ở Vu Thành đó, Nhị Quải đã từng gặp qua!" Trương Tử Chiêu thực ra trong lòng sớm đã có kết luận, thế nhưng cái cảnh tượng máu me đầm đìa giày vò hắn, khiến cho hắn đâm đầu vào trong ngõ cụt.

"Người da đen? Trong mắt chúng ta, người nước ngoài lớn lên đều giống nhau cả, huống chi là người da đen, Nhị Quải, cậu dám khẳng định tên da đen ở Vu Thành kia chính là y sao? Nhị Quải!" Lê Tích lôi Lưu Truyền Dân từ trong đống củi ra, hỏi.

"Tôi, tôi, tôi cũng không, không nhớ rõ lắm..." Lưu Truyện Dân lắp ba lắp bắp nói.

Trương Tử Chiêu nghe vậy tái cả mặt, bước chân hơi lảo đảo, chán nản cầu khẩn: "Tiên sinh Lennon, tôi van ngài, xin đừng làm tổn thương Mâu Ấu, cô ấy vô tội, đều là sai lầm của tôi, tôi đoán lung tung, ngài muốn giết, vậy thì cứ giết tôi, xin ngài đừng tổn thương cô ấy."

"Đừng có bày cái bộ dạng này ra trước mặt ta, vô dụng thôi! Ta đúng là không phải ma quỷ Vu Thành gì đó trong miệng các người, nhưng các người nếu không thể chứng minh đây không phải do các người hạ độc, tốt nhất là nên giải độc đi!" Sở Vân Thăng đã thử qua bằng Khu Độc phù hệ hỏa, không hề có tác dụng gì với cái loại "độc chướng bào tử" này, bằng không cũng không cần phải dài dòng với mấy kẻ này, tuy vậy bây giờ hắn đã bắt đầu tin tưởng có lẽ bản thân đã lầm, những người này chắc thật sự không hạ độc, cho nên giọng nói đã trở nên hòa hoãn rất nhiều.

Nghe được Sở Vân Thăng chính miệng dùng giọng điệu khinh thường nói rõ bản thân không đến từ Vu Thành, Lê Tích thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Tiên sinh Lennon, xin ngài cẩn thận nhớ lại một chút, phải chăng đã từng có quái đầu bay phun ra chướng khí màu vàng trước mặt người bạn của ngài?"

"Không sai, từng có một con, nhưng lúc đó cách y rất xa." Sở Vân Thăng cũng không muốn nói dối, thật sự từng có một con, nếu đã chứng minh được là không liên quan đến đám người này, hắn cũng không phải là cái loại không chuyện ác nào không làm, tất nhiên sẽ buông tha cho bọn họ.

"Trong loại chướng khí màu vàng này có ẩn chứa một lượng lớn bào tử thể nguyên sinh của Thi Trùng, một khi khuếch tán vào không khí, con người nếu không có bất cứ cách thức phòng chống nào hít nó vào trong khí quản, những bào tử này sẽ xuyên qua thành tế bào khí quản, bắt đầu lên men sinh trưởng trong đầu người, cuối cùng tạo nên một con Thi Trùng có thể ký sinh và khống chế não người, chính là cái loại quái đầu bay mà ngài thấy kia!" Lê Tích cẩn thận giải thích, gã mơ hồ cảm thấy, vị Thiên Hành Giả này dường như hoàn toàn chẳng biết gì về chướng khí bào tử, cho nên mới dẫn đến hiểu lầm như thế, gã phải nắm lấy cơ hội này xóa bỏ đi hiểu lầm.

"Vậy tại sao ta lại không có việc gì? Mà lại là y bị trúng độc?" Sở Vân Thăng lắc đầu nói, Lục Giáp phù vốn có tác dụng phòng ngự những công kích năng lượng nguyên khí và thực thể, đối với việc xâm lấn của độc tố cũng không có hiệu quả quá rõ ràng, nhất là những cái tiến vào từ đường hô hấp, mà chiến giáp thì chỉ có thể phòng ngự những vị trí bao phủ, lỗ mũi là chỗ thông khí, đương nhiên là không thể bảo vệ được.

"Ngài dù gì cũng là Thiên Hành Giả! Có một số Thiên Hành Giả, nếu hít phải một ít độc chướng bào tử thì cũng không bị ký sinh, ông lão họ Tần này, và cô gái trong lòng ngài đều là những Thiên Hành Giả như vậy, có điều năng lực của họ rất yếu." Lê Tích đến cuối vẫn không quên bỏ thêm một câu, cứ như thể sợ Sở Vân Thăng sẽ cảnh giác với bọn họ không bằng.

Sở Vân Thăng lúc này được bọn họ nhắc nhở, mới đột nhiên nhớ ra, cảnh giới Dung Nguyên Thể Hai Nguyên Thiên của mình bây giờ, khác với Trữ Nguyên Thể Một Nguyên Thiên lúc trước, Dung Nguyên Thể có khả năng chủ động loại bỏ độc tố, ở thời điểm đột phá vòng vây tiến vào thị trấn đô thị mới, bản thân dù trúng phải kịch độc mãnh liệt như vậy, nhưng Dung Nguyên Thể vẫn có thể chiến ngang cơ với hỏa độc, có thể thấy được sự mạnh mẽ của nó.

Một chút độc chướng bào tử căn bản không phải là đối thủ của Dung Nguyên Thể, thậm chí là trực tiếp bị Dung Nguyên Thể xử gọn!

Nhưng Edgar chỉ là một người bình thường, lúc đó con quái vật đầu người ở phòng bếp đúng thật là có phun ra khói mù màu vàng, lẽ nào vào lúc đó y đã hít phải?

"Được rồi, một khi trúng độc, lúc bào tử sinh trưởng, khống chế hệ thần kinh não người, người trúng độc sẽ xuất hiện một triệu chứng cực nhỏ - thỉnh thoảng, trên mặt sẽ hiện ra nụ cười quỷ dị..." Lê Tích rất sợ bỏ sót gì đó, bổ sung thêm.

"Không cần nói nữa, ta biết rồi." Sở Vân Thăng rất rõ ràng, bản thân đoán sai rồi.

Hắn nhớ rõ lúc đó khi bất ngờ chạm mặt đám người này, Edgar sau khi nói xong câu "chúng tôi là người", trên mặt thoáng hiện ra một nụ cười giật giật cực kỳ cổ quái quỷ dị, hết sức âm trầm, khi đó bản thân còn tưởng tên thỏ đế Edgar bị dọa cho thần kinh thác loạn luôn rồi.

Cái thời điểm đó vô cùng quan trọng, chứng minh những kẻ may mắn sống sót này căn bản không có thời gian hạ độc!

Độc chướng mà Edgar trúng phải là từ cái con ở trong phòng bếp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.