Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 17




Hai tháng nay Vân Thăng đã suy nghĩ rất kỹ,do giới hạn của đường dẫn không gian nên hắn không vào được thế giới trùng tử. Thay vì ngồi đây chớ cho đường dẫn ổn định sao hay không đi tìm mấy vật Cổ Thư tiền bối đã chỉ, biết đâu tiền bối có bí quyết giúp hắn có thể môn thiên quá hải đi qua được đường dẫn vẫn chưa ổn định.

Ăn xong món thịt trùng Edgar nấu, quả thật có ít muối làm người ta có sức sống hơn.

Hắn với Edgar thay nhau dùng nước bẩn đun sôi tắm qua loa. Đã gần hai tắm chưa tắm, người hắn hôi như cú vọ, có lẽ do muỗi đã thích nghi với mùi hôi, không cảm nhận được.

Edgar vốn tiếc nuối vì chưa được thấy chân tướng mặt mũi của hắn, cho dù tắm xong Vân Thăng vẫn mặt áo giáp khoác áo choàng.

“Đi về hướng nam sẽ có một tòa thành. Chúng ta có thể tìm một chiếc xe ở đây. Nếu may mắn có thể tìm thấy xăng từ đám xe người ta bỏ lại. Sau đó cứ đi về hướng tây.” Hắn chỉ vào bản đồ nói với Edgar.

“Ngài Lennon, làm sao ngươi biết được vị trí của chúng ta?”Edgar không hiểu, ngài Lennon chỉ vừa đi lên lầu, lúc xuống đã xác định được vị trí cụ thể của cả hai.

“Mã mùng của số điện thoại khu vực này cho biết chúng ta đang ở đâu. Chúng ta đã cách thành Kim Lăng một đoạn, trùng tử chắc sẽ không đuổi theo. Ngươi đi chuẩn bị nguồn nước, ngài mai trời sáng chúng ta lập tức xuất phát.” Vân Thăng cất lại bản đồ, hắn nhớ ra tên Edgar này là người nước ngoài, kiến thức địa lý có hạn, hắn có nói cũng phí công.

“Ngài Lennon, đi thẳng hướng tây chúng ta sẽ đến đâu? Ở đấy có cứ điểm quan trọng giống thành Kim Lăng sao?” Hắn dùng gậy khều khều mấy miếng gỗ vụn trong đóng lửa, lo lắng hỏi. “Không biết được. Ngoài ra, là ta đi về hướng tây, chứ không phải chúng ta. Giữa đường nếu gặp một nhóm người nào đấy ngươi có thể gia nhập họ, không phải mạo hiểm theo ta.” Hắn vừa nheo nheo mắt nói vừa dựa người vào tường.Từ đây đến lúc có thể nhìn thấy trời sáng, còn khác lâu. Hắn phải đảm bảo ngủ đủ giấc mới mong có tinh thần đối phó với các tình huống đột xuất.

“Cám ơn ngài, ngài Lennon, tôi thật sự không biết nên cảm tạ ngài thế nào.”Edgar chân thànnh nói. Bỗng chốc hắn lại chần chừ: “ Ngài Lennon, lúc nãy tôi có phát hiện một loại “thực vật” kỳ lạ phía sau nhà.”

“Thực vật gì?” Vân Thăng cảnh giác hỏi lại. Kinh nghiệm ở thành phố Sương Mù cho thấy phàm chỗ nào xuất hiện thực vật mới, theo quy luật chuỗi thức ăn chắc chắn sẽ có loài quái vật mới xuất hiện theo.

“Cái này tương đối khó giải thích, hay ngài đích thân đi xem.” Edgar thần sắc kỳ lạ. Vân Thăng vừa nói với hắn nhưng cái hắn tìm đều không phải cái Vân Thăng quan tâm, khiến Edgar sợ rằng mình đã bỏ lỡ gì, lại đi ra sau nhà tìm một lượt. Kết quả hắn kinh ngạc phát hiện ra một loài thực vật chưa từng gặp bao giờ.

Edgar cầm đuốc dẫn đường, Vân Thăng theo sau, tay cầm chắc súng Ám Năng. Nếu so về sự hiểu biết của thời đại Dương Quang, Vân Thăng chưa chắc bằng Edgar, nhưng nếu là vật trong thời đại Hắc ám này, hắn từng trải hơn Edgar nhiều, hắn có thể ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm.

“Chính là đây, ngài Lennon!” Edgar lắc lắc tay đuốc ra hiệu.

“Nấm? Nấm khổng lồ?” Hắn cẩn thận dùng súng đẩy đẩy loài thực vật hình dù này, ngón trỏ sát cò, như chuẩn bị sẵn có thể ra tay bất cứ khi nào.

“Xét về hình dạng nó, chắc là loài thực vật Bao Tử, thuộc họ nấm, nhưng kích thước nó lại hơi to, Ít nhất cao khoản một mét.”Edgar lấy tay so so độ cao của nấm với mình, nghe nói rất ư là chuyên nghiệp.

“Ngươi cho rằng đây là loài thực vật đột biến từ một loài có trên trái đất hay ngoại lai giống bọn trùng tử?” Vân Thăng nhăn mày hỏi. Nếu là ngoại lai, thường nó sẽ đi kèm với loài quái vật hung dữ trong chuỗi thức ăn như ở thành phố Sương Mù.

“Ngài Lennon, nghiêm khắc mà nói, tôi chỉ là một nhà động vật học không thể có phán đoán chắc chắn được. Hai tháng trước trong tiểu đội hành động của chúng tôi có một nhà nữ thực vật học. Tiếc rằng cô ấy vì phản kháng Dương Đống cưỡng bức đã tự sát trước khi ngài bước vào.” Hắn ỉu xìu đáp.

“Ngươi suy nghĩ kỹ xem. Bọn ngươi không phải đều nhà sinh vật học sao. Động vật và thực vật cũng là sinh vật cả thôi!” Những kiến thức liên quan đến sinh học thời đại Dương Quang, hắn quả thật không có nhiều.

Edgar nói đến nữ nghiên cứu viên này, hắn cũng biết. Lúc ấy khi đi qua thi thể ả, thần kinh ả đã phản xạ vô thức, khiến hắn cứ nghĩ ả còn sống và dừng bước kiểm tra thi thể ả. Kết quả lại phát hiện được tên Edgar này.

Nói cách khác, mạng sống của Edgar thật ra do nữ nhân viên này cứu. Lúc ấy chỉ cần hắn bước ra khỏi tòa nhà, còn lại một mình, Edgar e rằng chết chắc.

“Bề mặt màu xám, đốm chấm màu vàng. Ngài Lennon, hay chúng ta đi kiểm tra xem ngoài kia còn nhiều loài thực vật này không?” Hắn thật sự không thể có lời kết luận chắc chắn, quay sang nhỏ giọng hỏi.

“Không được, bây giờ không thấy gì cả, rất nguy hiểm. Vào nhà hẳn nói.” Vân Thăng ngang nhiên cự tuyệt. Xung quanh tối mịt như tờ, trong tình hình không rõ lai lịch loài thực vật này mà ra ngoài, rất nguy hiểm.

“Ngươi cũng dập tắt ngọn lửa đi!” Sau khi vào nhà, khóa chặt cửa nẽo Vân Thăng vẫn không yên tâm dùng canh thừa lại dập tắt lửa đi và vội vã nói Edgar tắt lửa đi. Hắn lo lắng là bọn họ đã đốt lửa sáng trưng hết nửa đêm như vậy, e rằng đã bị bọn quái vật phát hiện ra họ.

“Ngài Lennon?” Xung quanh bỗng rơi vào một màn đêm tối không nhìn thấy tay, nồng nặc không khí kinh dị. Cộng thêm sự cảnh giác cao độ của Vân Thăng khiến tên Edgar cũng bất đầu rung bần bật.

“Xuỵt! Khẽ thôi, qua đây dựa vào tường giống ta. Chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác, chú ý động tĩnh xung quanh.” Hắn kéo Edgar qua và nói khẽ.

“Đúng rồi, ngài Lennon. Nếu trên quả đất này có loài động vật nấm Bao Tử, thường chúng sẽ sống ký sinh hay hủ sinh. Trừ khi gần đây có lượng lớn thi thể mục nát, nếu không…” Edgar vừa nói đến thi thể không khỏi lạnh cả người

“Ngươi còn nhớ tình hình xung quanh khi chúng ta hạ cánh không?” Vân Thăng đột nhiên nhớ đến màn đêm lúc ấy đã buông xuống, bọn họ là nhờ một ít ánh sáng yếu ớt mới mò được vào nhà.

“Không, lúc ấy trời tối quá, căn bản không thấy gì cả.” Edgar suy nghĩ một hồi lắc đầu nói.

Thôi kệ, ngày mai hẳn tính. Ngươi ngủ trước, ta sẽ canh. Đừng phát ra tiếng động.” Vân Thăng muốn xem đồng hồ, vì chả thấy gì cả nên lại thôi. Áp chặc cây súng Ám Năng vào ngực, cùng Edgar ngồi đấy vảnh tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Đêm, im phăng phắc.

Một chút tiếng động cũng không. Theo sự qua đi của thời gian, hắn càng ngày càng thấy tiếng chim ríu rít bên tay rõ mồn một và chói tai.

Lúc đầu tên Edgar còn hồi hộp vô cùng nói thế nào cũng không chịu ngủ, nhưng chừng một giờ đồng hồ, sau thời gian dài không nghỉ ngơi, hắn cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Vân Thăng vì muốn duy trì sự tỉnh táo hắn đã vừa luyện Xúc nguyên thể vừa nghe ngóng xung quanh. Thời gian cứ thế qua đi trong tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, hắn giật mình. Hắn đã không cầm cự nổi vừa ngủ gật. Thời điểm này bất kỳ hành vi lơ là nhỏ cũng chết người!

Tim hắn đập thình thịch. Xung quanh quả thật quá tối và yên lặng, cảm giác như đang bị giam cầm khiến người ta có thể phát rồ. Nếu không phải đã sống lâu trong thời đại Hắc Ám này chắc hắn đã không cầm cự nổi. Lúc này, tai hắn đã nhạy bén tóm được một động tĩnh nhỏ, yếu ớt.

Hắn rút súng ra.Phong Thú phù của Thanh Giáp trùng hắn cũng cầm sẵn trên tay, chuẩn bị sẵn tư thế có thể rút ra tác chiến bất cứ rút nào.

Dần dần động tĩnh ngoài bếp ngày càng rõ rệt. Hắn vỗ nhẹ tên Edgar kế bên.

Edgar giật mình chưa kịp la lên Vân Thăng đã nhanh tay bịt miệng hắn lại.

“Đừng lên tiếng, là ta, có thứ gì đó đến rồi!” Vân Thăng nói cực nhỏ bên tai Edgar.

Hắn cố nuốt một ngụm nuốt bọt, lồng ngực dồn dập, trợn tròn mắt thất thần nhìn xung quanh.

Lát sau, Vân Thăng thấy hắn đã bình tĩnh lại mới bỏ tay ra. Chuẩn bị súng Ám Năng chỉa ra cửa sổ.

Cho dù là gì ở ngoài đi chăng nữa, hắn cũng hi vọng nó chỉ đi ngang qua. Trong tình hình địch ta chưa rõ này, tự nhiên giao đấu rất thiệt thòi

Đó sẽ là gì?

Hắn lục lại hình ảnh từng con quái vật đã từng gặp.

Bỗng nhiên, một cặp mắt màu vàng xuất hiện ngay cửa sổ. Nó di chuyển từ từ, rồi phát ra tiếng cười quái dị: i i a a !

Cái quái gì thế này?

Hắn hình như chưa bao giờ gặp.

Edgar của tiếng rú này dọa cho hồn bay phách lạc.

Nhân lúc hắn đang định nổ súng bỗng thấy ngoài cửa có một làn lửa sáng. Hình như có tiếng gọi tha thiết của một số nhận loại!

Có người sống?

Đầu hắn vừa lóe qua ý tưởng này, vừa nhìn kỹ qua ánh lửa sáng, hóa ra cái vật quái quỷ này chính là cái đầu người đang lơ lửng.

Chính xác mà nói, không phải lơ lửng, mà là có đôi cánh màu xám mọc ngay chỗ lỗ tai. Hóa ra động tĩnh lúc này chính là tiếng chấn động vỗ cánh của nó.

Đây là gì? Dù cho hắn đã gắp nhiều quái vật, nhưng cũng không phải ngẩn người ra. Đây là cái gì thế này, người không ra người, ngợm không ra ngợm?

Soạt!

Một mũi tên lửa từ đâu vút đế trúng ngay cái đầu người có cánh. Dưới tác dụng của quán tính, nó đụng vỡ cả kính bay vào rơi lăn lốc dưới chân Vân Thăng và Edgar.

Chít…chít..

Vị trí trúng tên của “đầu người” nổi lên một làn khói vàng. Mặt mũi méo mó kêu rú lên giãy giụa vài phát rồi lịm hẳn, hóa thành một bãi “nước vàng” và một con trùng tử trơn láng gĩay giụa,cố sức bò về phía họ.

“Đi, ra ngoài xem!” Vân Thăng dùng chân giẫm chết con trùng tử kinh tởm này, rồi kéo Edgar dậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.