Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

Chương 71




Tác giả: Mục Nguyệt

***

Tài xế Lâm không dám nói gì lập tức quay đầu xe hướng về phía nhà của Mục Nguyệt. Trông sắc mặt của sếp tổng bây giờ chẳng khác nào có ai đó nợ ngài tới hàng trăm tỷ vậy. Tốt nhất anh ta lên im lặng thi hành mệnh lệnh chứ không được phép có thắc mắc gì.

Nhưng mà việc có thể khiến tổng giám đốc bực tức như thế này thì chỉ có thể là việc liên quan tới cô chủ nhỏ Mục thôi.

Haiz, hai người bọn họ lạ thật. Yêu thì cứ yêu, sau đó là kết hôn, rồi ABC...rồi sinh em bé. Như vậy không tốt sao? Cứ phải lắm chuyện làm gì, thậm chí thi thoảng đốt cháy giai đoạn mà ABC trước hôn nhân như anh ta và vợ cũng được, hắc hắc!

Nghĩ vậy nhưng tài xế Lâm vẫn vội vã tăng tốc độ. Anh ta không muốn hít thở chung với sếp tổng dưới cái bầu không khí với áp suất cực thấp như khí áp từ cao áp Sibear thổi về thế này đâu. Thoát càng sớm càng tốt mới được!

Chẳng mấy chốc đã đến trước cổng của một khu trong trung cư lớn, Mạc Khiêm Vũ không thèm chờ tài xế Lâm mở cửa xe cho mình mà tự động xuống xe. Anh rảo bước về phía thang máy, dù chân đi lại bất tiện cũng không thể ngăn được tốc độ của Mạc Khiêm Vũ lúc này.

Trong lòng của anh đang rất tức giận, khi Mục Nguyệt cần mình nhất, anh lại đang ở đâu? Cô ấy chắc phải rất sợ hãi.

Tài xế Lâm nhìn tên đi lại khấp khiểng trước mặt mà trong bụng cười thầm

"Ôi! Còn đâu uy nghiêm của một vị tổng giám đốc đại danh đỉnh đỉnh nữa. Không phải bây giờ cũng chật vật như một tên thọt tới mức bước vào thang máy cũng bị vấp sao! Hắc, cho chừa những lúc chọc tức ta..."

Mạc Khiêm Vũ không thèm vạch trần suy nghĩ đen tối đang diễn ra trong đầu của tài xế Lâm mà chỉ chăm chú nhìn những con số đang nhảy lên từng bậc.

Anh chưa bao giờ tới nhà của Mục Nguyệt, có lẽ có nhiều lý do khiến họ dù quyết định bên cạnh nhau nhưng cũng không tiện tới nhà nhau. Có thể là vì em gái cô,  cũng có thể là vì cô không thể vượt qua mặc cảm tự ti về quá khứ của mình. 

Lần đầu tiên bước vào nhà Mục Nguyệt, Mạc Khiêm Vũ mang một tâm trạng vừa hồi hộp vừa kích động.

"Cậu là Mạc tiên sinh phải không?". Chưa kịp để Mạc Khiêm Vũ bấm chuông thì cửa đã tự mở. Một người phụ nữ lớn tuổi có vẻ là người giúp việc ra mở cửa.

"Đúng vậy! Xin hỏi Nguyệt Nguyệt có nhà không?"

"Cô ấy đang ở trong phòng, cậu mau vào đi. Hôm qua cô ấy cùng nhị tiểu thư có cãi nhau nên tâm trạng cô ấy bây giờ rất tệ. Cậu hãy khuyên nhủ cô ấy nhé!"

Cạch...

Mạc Khiêm Vũ mở cửa căn phòng, xung quanh tối đen như mực không có lấy một tia sáng mặt trời nào lọt vào. Rèm cửa tối màu được kéo kín mít, sự u uất và hơi thở mệt mỏi khiến căn phòng không còn chút hơi thở của sự sống nào hết.

Quá khứ đã khiến Mục Nguyệt đóng cửa trái tim, anh cứ ngỡ rằng mình đã mở ra được cánh cửa đó nhưng kết quả cô ấy vẫn không sao quên được chúng. Thậm chí cô còn dùng cách cực đoan nhất để nhốt chặt kí ức ấy vào trong căn phòng này, một mình gặm nhấm nỗi đau, để rồi khi bước chân ra khỏi đây cô vẫn sẽ là một Mục Nguyệt vui vẻ, tràn đầy sức sống như bao người vẫn thấy. Nhưng liệu sau đó có ai biết cô đau thế nào không!

Mạc Khiêm Vũ sờ tay vào vách tường tìm công tác đèn nhưng không thấy. Anh đành bước về phía giường ngủ nơi mà anh cho rằng Mục Nguyệt sẽ ở đó.

"Nguyệt Nguyệt!"

Khi nghe tiếng gọi, Mục Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra. Cô thấy Mạc Khiêm Vũ đăng cố gắng bước từng bước tiến dần về phía cô.

"Anh biết em nghe thấy tiếng anh, mau lại đây! Chân anh đau quá, anh không tự tới chỗ em được!"

(Tác giả: xạo, vừa đi lon ton lắm mà???)

Mục Nguyệt cứ ngồi đó nhìn Mạc Khiêm Vũ. Cô biết trong bóng tối anh không thể làm gì được, cô thậm chí còn thấy rõ sự lo lắng đang ngập tràn trên gương mặt anh. Mục Nguyệt bỗng rơi nước mắt, bao nhiêu uất ức đau khổ cứ theo lệ tuôn rơi. Cô không phải là một ngươi yếu ớt nhưng trong giây phút này cô chỉ muốn lao vào lòng người đàn ông kia để được anh ôm chặt trong lòng, được anh vỗ về an ủi. Giống như trước kia, khi cô vấp ngã ba luôn đứng ở đằng trước giang tay ôm cô vào lòng. Dù có khó khăn gì cũng cười xòa nói: "Mục Nguyệt, tất cả đã có ba lo!"

"Mục Nguyệt, không sao cả. Mọi chuyện đã có anh gánh thay em!"

(Mạc Khiêm Vũ, em mệt mỏi quá. Huhu...)

"Ukm...không sao!"

Mục Nguyệt siết chặt vòng tay ôm lấy Mạc Khiêm Vũ. Cái ôm của anh ấm áp như chính con người anh. Dù bề ngoài rất lạnh lẽo nhưng trong sâu thẳm trái tim lại tràn đầy nắng ấm. Cái ôm ấy khiến Mục Nguyệt trở lên tham lam hơn, cô muốn cứ như vậy mà đi đến hết cuộc đời, dù có ra sao thì vẫn có anh bên cạnh, nhưng...

(Vì sao anh lại giáng chức Mục Huyên, con bé làm việc chăm chỉ lại rất tài giỏi nhưng vì sao anh lại khiến con bé mất mặt như vậy. Bây giờ cả công ty anh khinh thường con bé, họ nói con bé vì quyến rũ anh thất bại nên mới bị giáng chức. Anh thử nghĩ xem, người kiêu hãnh như con bé làm sao chịu đựng được. Mạc Khiêm Vũ anh...lại là con người công tư bất phân như vậy?)

"Giáng chức? Anh không hề biết việc này"

(Anh nói dối, công văn đã chính thức đưa xuống rồi!)

"Mục Nguyệt...em lại thiếu lòng tin với anh như vậy!"

(Nhưng...con bé bị giáng chức thật rồi. Anh là tổng giám đốc, không phải anh thì ai dám ra quyết định đó?)

"Có, ông ta tạm thời có quyền hành để làm như vậy!"

(Ông ta...Là...ba anh?)

"Anh sẽ giải quyết việc này!"

"Nhưng Nguyệt Nguyệt, em không thể tin vào anh trước khi suy nghĩ bất cứ việc gì sao. Tin rằng dù có ra sao anh vẫn sẽ luôn đứng về phía em? Vì sao khi có rắc rối thứ đầu tiên em nghĩ tới là tự mình giải quyết chứ không phải gọi cho anh để hai ta cùng nhau nghĩ hướng giải quyết. Tại sao khi nghe người khác nói gì, suy nghĩ đầu tiên của em  là việc đó do anh gây ra. Sao không thử tin vào anh dù chỉ một chút thôi?"

(...)

"có phải là vì em căn bản chưa từng nghĩ anh sẽ cùng em đi tới cuối đời. Em chỉ nghĩ mình nên thử yêu anh...em chưa từng muốn nắm tay anh cho đến cùng, nên em không tin anh...!"

(Khiêm Vũ!!! Em không có ý đó, khi em đồng ý ởơem bên anh, em cũng từng nghĩ sau này khi chúng ta đã già, chúng ta sẽ làm gì, sẽ ra sao,  nhưng rồi em lại lo sợ, sợ hãi khi anh hiểu thấu hết quá khứ của em, anh sẽ chẳng cần em nữa, tới lúc đó em biết làm sao bây giờ?)

"Điều em cần không phải là ngồi đó nghĩ lung tung về tình yêu của anh dành cho em. Khi quyết định bên em, quá khứ của em với anh đã chẳng có gì quan trọng. Mình cứ để mọi thứ qua đi được không em?"

(...)

(Khiêm Vũ, quá khứ của em, anh...có muốn biết không?)

Khiêm Vũ, khi em nói với anh những điều này, em đã quyết tâm sẽ dũng cảm cùng anh đối mặt, tương lai sau này dù có ra sao, em vẫn sẽ vững lòng sống tốt. Vì ít nhất người em yêu kiếp này...anh ấy đã biết tất cả về em!

-Hết-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.