Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa

Chương 59




Trong phòng bệnh, không khí phảng phát mùi thuốc sát trùng. Thời tiết hôm nay nhìn rõ là rất kém, vừa sáng sớm đã mưa.

Ngoài cửa sổ một màn mờ ảo. Máy điều hòa cao cấp tỏa nhiệt độ vừa phải nhưng không ai cảm nhận được hơi ấm.

“ Anh yêu cô ấy không?” Giọng nói của Bạch Yên Nhiên rất khẽ, còn mang chút run rẩy.

Cô không được hỏi, cũng không thể hỏi nhưng lại muốn biết.

Trong những ngày cô rời đi, có phải anh đã yêu một người con gái khác? Bàn tay vô thức siết chặt cho dù động tác này làm tay cô bị đau, cô cũng không còn quan tâm đến nó nữa.

Cơ thể Cố Thừa Diệu cứng đơ, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Vô thức lắc đầu. Anh không yêu Diêu Hữu Thiên, chưa hề yêu,  một chút cũng không yêu.

“ Anh yêu cô ấy rồi phải không?” Bạch Yên Nhiên dường như không nhìn thấy cái lắc đầu của anh, nhấn giọng, ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cố chấp tìm kiếm đáp án: “ Nói cho em biết đi, Thừa Diệu, anh có yêu cô ấy không?”

“ Không không không.” Cố Thừa Diệu nhắm mắt, đưa tay ôm lấy Bạch Yên Nhiên vào lòng. Đè nén sự bực tức, hoảng loạn trong lòng: “ Anh không yêu cô ấy, Yên Nhiên, người anh yêu là em.”

Chữ cuối cùng nói rất khẽ, rất nhẹ.

Nếu không phải Bạch Yên Nhiên dựa vào anh gần đến vậy thì nhất định sẽ không nghe thấy.

“ Thừa Diệu.” Nỗi niềm bất định của Bạch Yên Nhiên giờ phút này cũng bình tĩnh trở lại. Nhắm mắt, gương mặt cô tràn đầy cảm động: “ Như vậy là đủ rồi, Thừa Diệu, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, chỉ cần anh vẫn cần có em thì em không còn muốn gì thêm nữa. Em….”

Cuối cùng sức lực tiêu hao quá nhiều, cơ thể quá kiệt sức.

Tâm trạng liên tục chịu kích động khiến cô mất sức. Cả người mềm nhũn gần như đổ gục xuống giường.

Cố Thừa Diệu kịp thời đỡ lấy cô, đặt cô nằm xuống, nhìn vào bát cháo bên cạnh: “ Cháo nguội mất rồi, anh đi mua cho em phần khác.”

“ Không cần đâu.” Bạch Yên Nhiên giữ tay anh lại: “ Như vậy là được rồi, vậy là đã tốt lắm rồi.”

“ Yên Nhiên….” Cô vẫn còn bệnh, ăn đồ lạnh không tốt cho sức khỏe.

“ Thừa Diệu, em muốn nhìn anh thêm chút nữa.” Bạch Yên Nhiên mỉm cười, trên gương mặt yếu đuối toát ra sự kỳ vọng khiến người ta thương xót: “ Đừng đi, dừng rời xa em. Ở bên cạnh em một chút thôi được không?”

“………………..…..” Bước chân định rời đi của Cố Thừa Diệu chợt dừng lại, tiếp tục bưng phần cháo lên đút cho Bạch Yên Nhiên.

Cô dùng tốc độ vô cùng chậm rãi để ăn phần cháo đó.

Khi Cố Thừa Diệu cầm giấy ăn đưa cho cô, cô đột nhiên mỉm cười: “ Cháo rất ngon, rất lâu rồi em chưa được ăn phần cháo nào ngon đến vậy.”

Cố Thừa Diệu  nghe vậy ngồi xuống cạnh giường, trong ánh mắt toát ra vài tia nghi hoặc và nghiêm trọng.

“ Yên Nhiên, anh vẫn chưa hỏi em, khoảng thời gian này rốt cuộc em ở đâu? Tại sao cả người đầy thương tích? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên thay đổi ngay tức khắc, thậm chí cả người cô run rẩy mất kiểm soát.

Cố Thừa Diệu nhìn thấy, đưa tay nắm lấy tay cô: “ Yên Nhiên….”

“ Em, em không biết, thật sự em không biết mà.” Bạch Yên Nhiên cắn chặt môi đầy vẻ đau khổ.

“ Được được, em không muốn nói thì đừng nói nữa.” Không cần hỏi nhiều cũng biết được khoảng thời gian vừa rồi cô đã sống rất đau khổ.

Đột nhiên Cố Thừa Diệu không nhẫn tâm hỏi tiếp.

“ Không, em, để em nói ra đi.” Bạch Yên Nhiên cúi đầu, ánh mắt đặt trên bàn tay Cố Thừa Diệu đang nắm lấy tay cô.

Chớp chớp mắt, đè nén cảm xúc uất ức đang dâng trào kia.

“ Ngày đó em nhìn thấy anh và người phụ nữ ấy nằm trên giường, em liền chạy đi mất.”

Khi cô nói những lời này, cảm giác tay của Cố Thừa Diệu siết chặt hơn.

Cúi đầu, cô không nhìn vào mặt anh, không thể đoán được anh đang  nghĩ gì: “ Em cứ chạy mãi, chạy mãi. Trong lòng rất hỗn loạn, cũng không biết phải đối diện với anh như thế nào.”

“ Đến khi em dừng lại, em không biết được là mình đang ở đâu nữa. Em định quay về tìm anh lấy câu giải thích nhưng có hai người đàn ông chặn đường em. Em còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ đánh ngất.”

“ Lúc đầu, em tưởng là ba em thiếu nợ, em bị người khác đem bán. Nhưng sau đó phát hiện là không phải. Đám người đó nhốt em ở một nơi mà em không hề biết. Em mất sự tự do, không liên lạc được với mọi người bên ngoài. Em có nói chuyện với đám người ấy như thế nào đi nữa họ cũng không thèm để ý đến em.

“” Em gây rối làm loạn, cũng tìm cách chạy trốn nhưng lần nào cũng bị đám người đó bắt về.”

“ Sau đó có một ngày, có người mang tin tức của anh đến cho em xem, là tin anh kết hôn, trong tin có nói anh đã kết hôn rồi. Hai tập đoàn lớn hợp tác Nam Bắc. Em thấy tin đó trái tim như vỡ nát.”

“ Đêm hôm ấy em lại muốn trốn một lần nữa, em nhảy từ trên cửa sổ xuống nhưng lại bị đám người kia phát hiện. Em vùng vẫy điên cuồng nhưng không hề có chút tác dụng gì.”

“ Cứ như vậy bị nhốt không biết bao lâu, em rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh. Em không tin anh đã thực sự kết hôn, em cũng không tin anh đã không còn yêu em nữa. Em nghĩ tối hôm đó là sự hiểu lầm, em muốn hỏi rõ. Em muốn đi tìm anh, nhưng tất cả các cách chạy trốn đều thất bại.”

“ Cuối cùng em không còn cách nào khác, lấy bàn chải đánh răng mài nhọn trong toilet, sau đó tự sát. Em đoán đám người kia nhốt em lâu như vậy lại không lấy mạng em thì sẽ không để cho em chết, cách này mặc dù hơi ngu ngốc nhưng đã thành công để em thoát khỏi căn nhà kia.”

“ Sau đó em bị nhốt trong bệnh viện, cuối cùng em cũng nhân lúc người coi giữ em thay ca hỏi rõ được thì ra em vẫn đang ở Bắc Đô, chừa từng rời đi.”

“ Em mất máu quá nhiều, cơ thể rất yếu, cho dù em có trốn được cũng không đi xa được. Vì vậy chi bằng nghĩ cách khác. Hôm đó em xé ga trải giường thành từng sợi nhỏ, thả từ cửa sổ xuống. Đám người đó đã bị lừa tưởng rằng em chạy thoát.”

“ Người của bọn họ đuổi theo em rồi em mới chui từ dưới gầm giường ra, định gọi cho anh nhưng chưa kịp gọi thì họ, họ đã quay lại phong tỏa toàn bộ bệnh viện. Em không thể có cách nào chạy thoát, em lại bị giam giữ lần nữa, sau đó đám người ấy, đám người ấy….”

Bạch Yên Nhiên nói đến đây  thì không thể nói tiếp được nữa.

Những ký ức tiếp theo đối với cô mà nói quá thảm khốc, cô không muốn nhớ lại dù chỉ một giây một phút.

Cô bật khóc, nước mắt chảy dài xuống mặt và cổ, tiếng khóc nấc lên từng hồi.

Cố Thừa Diệu từng nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn việc mà Bạch Yên Nhiên sẽ gặp phải nhưng lại không thể ngờ được sẽ xảy ra loại chuyện này.

Cô bị người xấu giam giữ, bị người khác ức hiếp. Cô….

“ Thừa Diệu, em không sợ chết, thật sự em không sợ. Nhưng em lại sợ một điều là sợ em không còn được gặp anh, nghĩ đến việc cả đời này không còn gặp được anh nữa em thấy không cam lòng, em hận em không thể đường đường chính chính gả cho anh, em càng hận tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy. Em….”

Cố Thừa Diệu ngay khi Bạch Yên Nhiên kể ra những chuyện cô đã gặp phải ấy thì hoàn toàn ngây người.

Càng nghe càng khiến anh ghê sợ.

Khi Bạch Yên Nhiên bị giam cầm, mất đi tự do, sau đó bị người ta ức hiếp.

Thì anh lại kết hôn sống chung với một người phụ nữ khác, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc?

Không thể tha thứ. Đừng nói đến Bạch Yên Nhiên mà ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.

“ Yên Nhiên. Xin lỗi, xin lỗi.” Ngoài ba chữ này ra, anh không tìm ra được từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng của chính mình.

Mà ba chữ này so với vết thương mà cô phải chịu lại quá ư nhỏ bé.

Anh phải làm thế nào mới có thể bù đắp những vết thương ấy?

Cả ngày hôm nay anh không đi làm mà ở mãi bệnh viện chăm sóc Bạch Yên Nhiên.

Nghe cô nói về sự thương nhớ của cô về anh trong lúc cô gặp chuyện. Nghe cô kể về nỗi đau khổ khi bị giam cầm.

Nhìn sự  tiều tụy rõ ràng của cô so với nửa năm về trước, nhìn sự bất an hoảng loạn ngay cả trong giấc ngủ của cô.

Tự trách, áy náy, đau lòng, khó chịu, những cảm xúc này đẩy Cố Thừa Diệu lên đến đỉnh điểm.

Thế giới của anh không thể quay lại lúc ban đầu nữa.

……………………………………………………………………

Diêu Hữu Thiên nghe những hồi chuông dài trong điện thoại, nhưng người ở đầu dây bên kia từ đầu đến cuối vẫn không nghe điện.

Trong phòng riêng vô cùng yên tĩnh, tất cả ánh mắt của mấy chị em tốt đều dồn hết lên người cô.

Đối diện với ánh mắt kỳ lạ của mấy người chị em, cô nhún vai: “ Chắc là anh ấy đang lái xe, để mình gửi tin nhắn cho anh ấy.”

“ Vị kia nhà cậu có ý gì thế? Khinh thường tụi tớ hay sao vậy?” Lý Khả Nghi bất mãn đầu tiên: “ Chúng tờ từ nghìn dặm xa xôi chạy đến đây tìm anh ấy, đã không biểu đạt thành ý thì thôi lại còn mất tung mất tích thế này?”

“ Đúng vậy, cũng ngạo mạn quá nhỉ?”

“ Không phải thật mà.” Diêu Hữu Thiên vô thức lên tiếng bênh vực Cố Thừa Diệu: “ Tối qua anh ấy tăng ca đến tận sáng nay mới về, gần đây công ty anh ấy bận nhiều việc lắm.”

“ Chẹp chẹp, tăng ca?” Giọng nói của Mạc Dư Tiệp là không khách khí nhất, rõ ràng là gương mặt lolita nhưng lúc nói chuyện thì lại toát ra phong thái của kẻ lưu manh: “ Có khi nào là tăng ca đặc biệt không? Cái gì mà tổng giám đốc và thư ký, chủ tịch HĐQT và trợ lý, loại tình tiết này đừng để có nhiều quá nhé.”

Trên trán Diêu Hữu Thiên xuất hiện 3 vạch đen, cô em họ này ngoài việc làm bác sỹ thì thích nhất là đọc tiểu thuyết ngôn tình.

“ Làm gì có chuyện đấy? Thư ký của anh ấy là nam mà.”

“ Oa, nam à?” Doanh Diêm Kiều xoa xoa cánh tay, gương mặt nổi da gà: “ Bây giờ gay đang rất là hot nhé, chỉ cần yêu thương nhau là được. Nói không chừng vị kia nhà cậu là Gay đấy…”

“ Phụt.” Từ Tư Nhiễm đang uống nước, vừa nghe được câu này lập tức phun hết cả nước trong miệng. Có điều cô vẫn còn dức không chế, vào giây phút cuối cùng quay mặt đi kịp chứ không hướng vào bàn ăn mà phun hết lên người của Lý Khả Nghi.

“ Ghê quá đi mất.” Lý Khả Nghi ngồi xích sang một bên:” Tư Nhiễm cậu thật đáng ghét.”

“ Đứng trách tớ, có trách thì trách Diễm Kiều ấy.”

“ Cậu cũng không phải là lần đầu tiên quen biết,  có phải bây giờ mới biết tính cậu ấy đâu?” Lý Khả Nghi rút khăn giấy lau nước vương vãi trên áo khoác, lườm cho Từ Tư Nhiễm một cái thật sắc.

“ Làm ơn đi, tớ nói đều là sự thật mà.” Doanh Diễm Kiều là một người con gái bạo dạn có thừa. Cô là người nếu trên đường gặp hai người đàn ông đi cùng nhau sẽ chỉ trích một hồi.

Diêu Hữu Thiên lúc này cũng gõ xong tin nhắn và gửi đi, ngẩng đầu thấy mấy chị em đấu võ mồm liền bật cười.

Đợi lát nữa Cố Thừa Diệu đến có khi nào sẽ bị” bộ mặt thật” của mấy người này dọa sợ không nhỉ?

Cô thật mong đợi đấy.

Cố Thừa Diệu, anh phải có sức chịu đựng thật lớn nhé.

…………………………………………………………………………

Bữa tối cũng gần xong, Cố Thừa Diệu vẫn chưa xuất hiện.

Đám người Lý Khả Nghi  lúc này lại im lặng đến bất ngờ. Toàn bộ đều cẩn thận để ý thái độ sắc mặt của Diêu Hữu Thiên, rất lo cô sẽ nổi cơn đột ngột.

“ Nhìn tớ làm gì?” Diêu Hữu Thiên thấy hơi buồn cười: “ Yên tâm đi, chắc là anh ấy có việc bận, ngày mai, ngày mai nhất định gọi anh ấy đến.”

Trên thực tế hôm nay tại sao Cố Thừa Diệu không đến cô thấy rất lạ.

Hôm qua đã nói với anh nếu không về nhà ăn cơm thì phải gọi điện thoại báo.

Nhưng hình như tên đó quên mất rồi thì phải?

Ăn cơm xong đưa mấy người chị em đi hát karaoke. Diêu Hữu thiên như mất hồn, lại gọi cho Cố Thừa Diệu mấy cuôc nhưng anh không nghe máy, tin nhắn gửi cho anh cũng không thấy trả lời.

Đến tận mười một giờ đêm, mọi người giải tán, Diêu Hữu Thiên vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Cố Thừa Diệu.

“ Thiên Thiên à, hôm nay nể mặt cậu nên tụi tớ bỏ qua. Ngày mai nếu vị kia nhà cậu không xuất hiện, tụi tớ sẽ siết đến tận công ty của anh ấy.”

Doanh Diễm Kiều không hề khách khí tí nào.

“ Đúng vậy.” Lý Khả Nghi gật đầu: “ Dám cho nguyên đám gái đẹp chúng tớ leo cây à? Anh ấy cũng dám làm, cẩn thận tập thể bọn tớ diệt luôn anh ấy đấy.”

“ Thiên Thiên ơi, vị kia nhà cậu có phải là có gì ở bên ngoài không?” Từ Tư Nhiễm nửa đùa nửa thật nói: “ Thông thường người đàn ông lấy lý do tăng ca, có việc đều là biểu hiện đầu tiên của việc ngoại tình đấy.”

“ Nói cái gì vậy.” Mạc Dư Tiệp để ý sắc mặt của chị họ rồi vỗ vỗ vai Diêu Hữu Thiên: “ Chị họ, em tin anh rể không phải là người như vậy. Hôm nay chắc là có việc bận, ngày mai gặp cũng giống nhau thôi.”

“ Yên tâm, ngày mai anh ấy nhất định sẽ xuất hiện.”

Diêu Hữu Thiên gật đầu chắc nịch, mặc dù trong lòng vẫn thấy kỳ lạ về hành động bất thường hai ngày nay của Cố Thừa Diệu, nhưng chỉ cho rằng anh đang bận công việc mà thôi.

Nhà của Mạc Dư Tiệp vốn ở  thành phố Y, cô đương nhiên là về nhà của mình.

Còn đám người  Doanh Diễm Kiều thì ở khách sạn. Diêu Hữu Thiên rất hào phóng đặt một phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao cho họ rồi mới về nhà.

Mà vừa vào nhà, đối mặt với khoảng trống cô quạnh, cô hơi giật mình.

Cố Thừa Diệu vẫn chưa về?

Lấy điện thoại gọi mấy cuộc cho Cố Thừa Diệu, vẫn không có gì khác  là không ai bắt máy.

Cảm giác bất an mơ hồ nổi dậy, Cố Thừa Diệu, rốt cuộc là anh đang làm cái gì thế?

………………………………………………

Nguyên ngày hôm nay Bạch Yên Nhiên mơ mơ tỉnh tỉnh, có lúc còn nói mê.

Mỗi lần từ trong ác mộng tỉnh dậy đều xem thử Cố Thừa Diệu còn ở bên cạnh hay không, có phải mình đã an toàn hay không.

Trong tình huống này, Cố Thừa Diệu hoàn toàn không  thể  bỏ mặc cô mà đi làm được.

Gọi cho Tiểu Mã để cho anh ta xử lý một số công việc quan trọng. Những việc khác đợi ngày mai anh vào công ty rồi tính.

Cúp điện thoại, trong đầu Cố THừa Diệu bất ngờ xẹt  qua bóng dáng của Diêu Hữu Thiên.

Nếu cô biết Bạch Yên Nhiên trở về rồi thì cô sẽ như thế nào?

Cố Thừa Diệu không muốn suy nghĩ về vấn đề ấy chút nào.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Thừa Diệu vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Bạch Yên Nhiên.

Buổi trưa Tiểu Mã  có đưa đến chứng từ cho anh ký hai lần, tiện mang theo cả đồ ăn trưa.

Có mang cho anh vài bộ đồ, dù sao ở bệnh viện cái gì cũng có, Cố Thừa Diệu nguyên ngày nay chưa ra khỏi bệnh viện.

Trong lúc này Bạch Yên Nhiên hầu như chỉ ngủ, đôi lúc thức giấc cũng không ngừng gọi tên Cố Thừa Diệu.

Bộ dạng sợ sệt giống một chú thỏ khiến Cố Thừa Diệu đau lòng.

Thậm chí điện thoại của anh vì sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng Bạch Yên Nhiên nên để chế độ tĩnh âm. Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ mới thấy được những tin nhắn kia và cuộc gọi nhỡ.

Nhìn Bạch Yên Nhiên nằm im bất động trên giường, Cố Thừa Diệu cầm điện thoại đi ra ngoài.

Diêu Hữu Thiên lúc này vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ, không ngờ nhận được điện thoại của Cố Thừa Diệu.

Nghĩ đến anh, hôm nay là ngày thứ hai anh cho cô leo cây rồi, cô cũng có chút tức giận.

Cố Thừa Diệu còn chưa kịp lên tiếng, cô đã cướp lời: “ Anh Cố, hôm nay anh phạm quy lần hai rồi nhé.”

“ ……………..” Im lặng, tâm trạng của Cố Thừa Diệu rất nặng nề, anh không hề có tâm trạng đùa giỡn với Diêu Hữu Thiên.

Anh chỉ thấy rất khó chịu, áp lực, còn có áy náy.

Những gì mà Bạch Yên Nhiên gặp phải đều khiến anh không biết phải làm như thế nào.

Anh cũng có  kích động đem hết mọi thứ đến trước mặt Bạch Yên Nhiên làm vật đền bù cho cô, nhưng lại lo lắng những thứ đó lỡ như không bù đắp được nỗi đau ấy.

“ Lại câm rồi à?” Diêu Hữu Thiên nằm trên giường, chu môi: “ Muộn lắm rồi sao anh còn chưa về? Có việc gì không thể để mai làm tiếp sao?”

“ Anh….” Cố Thừa Diệu mấp máy môi, ánh mắt quét qua cửa phòng bệnh, rồi anh bất ngờ nhắm mắt: “ Công ty có chút việc gấp, mấy ngày này có thể sẽ rất bận, khả năng không có thời gian về nhà.”

“ Hả?” Diêu Hữu Thiên vốn đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy: “ Anh có quá hay không? Mấy người bạn thận của em đến rồi đấy? Tối nay họ cứ nói muốn gặp anh một lần.”

“….”

Im lặng, tâm trạng của Cố Thừa Diệu hôm nay rất rối, nhưng lời đã nói ra thì phải tiếp tục làm bộ. Thời điểm này mà bỏ mặc Bạch yên Nhiên anh thật sự không thể làm được.

“ …………….”

“ Cho dù anh không có thời gian, ngày mai cũng có chút thời gian mà? Ngày mai họ vẫn ở thành phố Y.”

“ ……………..” Cố Thừa Diệu không biết phải nói gì.

“ Cố Thừa Diệu, anh bận cỡ nào đi chăng nữa cũng có thời gian ăn bữa cơm chứ? Tối mai cùng em ăn bữa cơm. Từ lúc kết hôn đến giờ mấy người bạn thân của em còn chưa làm quen với anh được tử tế nữa.”

“ Tối mai phải không?” Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà chắc là được. Ngày mai anh sẽ tìm một người đến chăm sóc Bạch Yên Nhiên.

Thực sự tình trạng hiện nay của cô anh không thể rời đi được.

“ Đúng vậy, nhưng mà hôm nay anh không về à?” Nhớ lại tối qua cô cũng ngủ một mình, Diêu Hưu Thiên hơi buồn: “ Anh cũng phải ngủ chứ nhỉ?”

“ Anh, vẫn còn chút việc phải làm.” Cố Thừa Diệu dựa người vào tường, không nhớ là ai đã nói, một lời nói dối thì phải có hàng trăm câu nói dối tiếp theo để che giấu cho nó.

Cách này không được quang minh chính đại nhưng anh không còn cách nào khác.

Diêu Hữu thiên cắn môi, thông qua điện thoại cô không thấy được gương mặt của Cố Thừa Diệu, sự im lặng dài  dằng dặc khiến anh hơi lo lắng: “ Em không sao chứ?”

“ Em có sao.” Diêu Hữu Thiên không vui, rất không vui, nhưng nhớ đến Cố Thừa Diệu còn bận công việc cô cho rằng bản thân không nên quá nhỏ mọn: “ Thôi vậy, em tha lỗi cho anh, chỉ cần bữa tối mai anh đến đúng giờ là được.”

“ Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, Diêu Hữu Thiên cũng không tiếp tục truy cứu khiến anh thở phào nhẹ nhõm: “ Ngày mai em chọn thời gian và địa điểm ăn cơm thì báo cho anh biết, anh đi thẳng tới đó.”

“ Anh còn nói nữa. Hôm nay gọi cho anh bao nhiêu cuộc anh đều không nghe, Cố THừa Diệu, em giận rồi.”

Cô nói như vậy nhưng lại không hề có ý tức giận, ngược lại mang hơi hướng nhõng nhẽo.

“ Anh đang họp, điện thoại tắt tiếng quên không cài lại.” Cố Thừa Diệu mím môi, giọng nói có chút mệt mỏi.

“ Được rồi, biết anh vất vả rồi.” Diêu Hữu Thiên tưởng rằng Cố Thừa Diệu quá mệt, biết anh là người không hay giải thích, cô cũng không dây dưa nữa: “ Nghỉ ngơi sớm đi, đừng bạn đến quá muộn.”

“ Được.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất khẽ.

Ngay lúc định cúp điện thoại thì giọng nói của Diêu Hữu Thiên vang lên: “ Anh Cố, ngủ ngon.”

“ ………………” Cố Thừa Diệu cầm điện thoại, câu gọi “ Chị Cố ngủ ngon làm cách nào cũng không thốt ra được.”

…………………………………………

Ngày hôm sau, cách thời gian tan sở một giờ, Diêu Hữu Thiên bị một cuộc điện thoại của Tuyên Tĩnh Ngôn gọi về nhà.

Trong điện thoại bà nói mình không được khỏe, kêu Thiên Thiên mau về nhà thăm bà.

Diêu Hữu Thiên lúc này không còn biết gì nữa, vội vàng xách túi và điện thoại chạy ra ngoài.

Buổi tối vốn định hẹn mấy chị em cùng nhau ăn cơm.

Nhưng hiện giờ cũng không đi được nữa rồi, cô gọi cho từng người thông báo mình có việc, bao giờ mới có thời gian thì phải đợi  xem mới biết.

Cúp điện thoại thì một chiếc xe taxi dừng trước mặt cô.

Lúc ngồi trên xe còn không quên gọi cho Cố Thừa Diệu, hồi chuông đầu tiên Cố Thừa Diệu không bắt máy.

Gọi đến lần thứ ba Cố Thừa Diệu mới nghr: “ Thừa Diệu, mẹ em trong người không được khỏe, bây giờ em phải về nhà xem thế nào, nếu anh không bận thì cũng đến nhanh đi nhé.”

Đầu dây bên kia Cố Thừa Diệu không trả lời, Diêu Hữu Thiên nhăn mặt.

“ Thừa Diệu, em nói là mẹ em không được khỏe, anh có thể đến ngay bây giờ được không?”

Cho dù công việc bận đến mức nào đi nữa, nhưng trong lòng cô cha mẹ  không thể có gì thay thế được.

Cố Thừa Diệu hiếu thảo với bà nội như vậy, cô tin là việc dù bận đến mấy cũng sẽ đến thôi nhỉ?

“ Anh ấy không ở đây.” Một giọng nữ rất nhẹ, còn đi kèm sự rụ rè vang lên.

Bàn tay cầm điện thoại của Diêu Hữu Thiên siết chặt, cô ngây người trên xe taxi.

Cố Thừa Diệu tuyển thêm thư ký nữ khi nào vậy?

Cô không thể nhớ ra giọng nói này cô từng nghe qua, có thể do thời gian trôi qua quá lâu rồi.

Hai là Bạch Yên Nhiên vẫn còn đang bệnh, cơ thế rất yếu vì vậy âm hanh nghe có vẻ khàn.

Nhỡ đến có thể à người của bộ phận khác mang chứng từ đến, Diêu Hữu Thiên tự  cười thấy mình nghĩ xa quá.”

“ Đợi anh ấy quay về, cô nói với anh ấy, mau chóng gọi điện cho tôi nhé. Cảm ơn.”

“ ………… Được” rất lâu sau đầu dây bên kia mới trả lời, sau đó Diêu Hữu Thiên là người cúp điện thoại trước.

Tiếng chuông điện thoại tút tút liên tục, tim Diêu Hữu Thiên đột nhiên đập chậm lại một nhịp.

………………………………………………………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.