Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 57: Ngoại truyện: Quân cờ




Thịnh Trình Việt nhìn Âu Đan đang đi về hướng anh, hơi nhíu mày, cảm giác hôm nay cô ta mang lại cho người khác quả là hai mắt tỏa sáng, khi anh thấy cách trang điểm trên khuôn mặt của Âu Đan, sắc mặt không khỏi trầm xuống, cô ta trang điểm diêm dúa lòe loẹt, chẳng lẽ cô ta không biết, anh ghét nhất kiểu phụ nữ như vậy sao?

Thịnh Trình Việt tao nhã xoay người, nhấc đôi chân thon dài rời đi, nhưng ngay trong chớp mắt, anh rõ ràng cảm thấy cánh tay anh bị siết lại, đôi mắt thâm sâu lập tức nhìn về phía cánh tay của anh, chết tiệt, người phụ nữ này lại dám kéo tay anh.

“Việt...” Giọng nói dịu dàng mềm mại của Âu Đan truyền vào tai của Thịnh Trình Việt, tê tê, anh biết người phụ nữ này đang quyến rũ anh.

“Chúng ta vào sân khiêu vũ một bài đi.” Giọng nói của Âu Đan lúc này tuyệt đối là đang làm nũng, khiến Thịnh Trình Việt không khỏi có chút chán ngán, khiến trong đầu anh bất chợt nghĩ đến Tiêu Mộc Diên. Nghĩ đến nhan sắc của Tiêu Mộc Diên, nghĩ tới gương mặt tuyệt đẹp của Tiêu Mộc Diên, ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ, tại sao anh lại chợt nhớ tới người phụ nữ kia trong lúc này?

Thịnh Trình Việt bỗng nhiên hất bản tay nhỏ bé của Âu Đan ra, bây giờ anh không có chút hứng thú nào với Âu Đan, anh nhớ trước đây anh cũng không phản cảm với Âu Đan như vậy, có lẽ là vì Tiêu Mộc Diên. Vì có một sự tồn tại tốt hơn nên anh mới không muốn nhìn những người phụ nữ khác.

Tay của Âu Đan vừa bị hất ra, chớp mắt cô ta lại quấn tới, cả khuôn mặt của cô ta vẫn mang theo ý cười sâu sắc, dưới cách nhìn của cô ta, mặc kệ Thịnh Trình Việt đối xử với cô ta thế nào, chỉ cần có thể giữ anh lại là được.

“Việt, hôm nay là sinh nhật của ba đó? Anh chưa đi chúc sinh nhật ba nha?” Âu Đan vừa nói vừa kéo Thịnh Trình Việt đi về phía Âu Toàn, cô ta nghĩa, trước mặt ba, Thịnh Trình Việt thế nào cũng phải giữ thể diện, dù sao Âu Thị bọn họ cũng không dễ bị ức hiếp như vậy.

Thịnh Trình Việt vốn muốn từ chối, nhưng khi giương mắt nhìn thấy Âu Toàn, vừa lúc ông ta cũng nhìn về phía này, hình như Âu Toàn còn gật đầu với cô ta.

Thịnh Trình Việt không có cách nào, đành đi tới chỗ Âu Toàn, anh vẫn phải chú ý đến lễ phép cơ bản, nhưng đối với Âu Đan, anh hoàn toàn coi thường, có lẽ còn có một nguyên nhân khác, bởi vì Âu Đan là cháu của Âu Liên nên anh cũng hận Âu Đan, hận bất cứ ai của nhà họ Âu.

“Bác Âu, sinh nhật vui vẻ.” Thịnh Trình Việt bưng ly rượu lên mời.

Âu Toàn nhìn thoáng qua Thịnh Trình Việt, lại nhìn con gái đứng bên cạnh anh, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng, có điều nhanh chóng biến mất.

“Ha ha, cám ơn tổng giám đốc Thịnh đã chúc mừng, hy vọng sau này tổng giám đốc Thịnh có thể đối xử tốt với con gái tôi, nhà họ Âu cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối như thế, tôi không muốn thấy con gái phải chịu ấm ức gì.” Trong lúc nói chuyện, Âu Toàn còn cạn ly với Thịnh Trình Việt, uống một hơn cạn sạch rượu trong ly.

Đôi mắt thâm sâu của Thịnh Trình Việt trở nên càng thêm u ám, khiến người ta càng không nhìn thấu anh đang nghĩ gì?

“Cháu đương nhiên sẽ không để Đan Đan chịu ấm ức.” Dứt lời, anh cũng uống một hơn cạn sạch ly rượu trong tay.

Sau khi nói xong câu đó, trong lòng Âu Đan càng thích ý, nếu Thịnh Trình Việt đã nói trước mặt ba rằng sẽ không để cô chịu ấm ức, tin rằng anh chắc chắn sẽ không để cô ta chịu ấm ức.

“Việt... Chúng ta đi khiêu vũ đi.” Âu Đan nhân cơ hội nói, mặc dù cô ta biết Thịnh Trình Việt không muốn đi, nhưng trước mặt ba của cô ta, dù sao anh cũng phải cho cô ta vài phần thể diện, trong mắt cô ta hiện lên vẻ sáng trong.

Đôi môi mỏng quyến rũ của Thịnh Trình Việt hơi cong lên thành một độ cong thách thức, tâm cơ của người phụ nữ này quả nhiên kín đáo.

“Được.” Giọng nói êm tai mà lạnh lùng, dường như có cảm giác rất đậm.

Âu Đan nghe xong thì rất vui vẻ, lúc này mặc kệ giọng nói của anh lạnh lùng thế nào thì đều trở nên êm tai như âm thanh của trời.

“Xem ra con gái có bạn trai quên mất ba, được, hai đứa đi chơi đi.” Trong mắt Âu Toàn cũng không che giấu nổi ý cười, chỉ cần sau khi con gái của ông ta gả cho Thịnh Trình Việt, Âu Thị sẽ có bước ngoặt lớn, những thiếu hụt bên trong đều có thể bù đắp.

“Ba, ba đang nói gì vậy.” Giọng nói của Âu Đan đầy thẹn thùng, có điều không khó nhìn ra, vẻ mặt của cô ta rất hài lòng, dù cô ta có xấu xa thế nào, nhưng trái tim cô ta yêu Thịnh Trình Việt thì trời đất đều có thể chứng giám, đó là tình yêu xuất phát từ con tim.

Âu Đan kéo tay Thịnh Trình Việt rời đi khiến người ngoài nhìn vào, hai người đó xứng đôi dường nào, chỉ là trong đầu Thịnh Trình Việt vẫn đang xuất hiện hình bóng của Tiêu Mộc Diên, anh nghĩ, chắc bây giờ cô đang chờ anh.

Vừa đi vào buổi khiêu vũ, đúng lúc Trương Vân Doanh dẫn theo Trương Bân Bân cũng tới.

Khi Âu Đan thấy anh em bọn họ, không nhịn được cười ha ha.

“Ha ha, thật có ý nghĩa, hai người lại là anh em tới khiêu vũ.” Không khó nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của cô ta, cặp anh em này không phải là tình yêu anh em đấy chứ, đây chính là loạn luân.

Trương Vân Doanh và Trương Bân Bân vốn không chú ý tới Thịnh Trình Việt và Âu Đan, nhưng sau khi nghe thấy Âu Đan nói, lửa giận của Trương Bân Bân lập tức tăng lên, đột nhiên nhìn về phía Thịnh Trình Việt.

Mà Trương Vân Doanh đúng lúc cũng nhìn về phía bên này, chết tiệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thịnh Trình Việt lại ở cùng Âu Đan, Tiêu Mộc Diên thì sao? Cô có một mình đau lòng trong một góc nào đó không?

Anh em hai người đồng thời đi về phía Thịnh Trình Việt và Âu Đan.

“Anh đúng là kẻ phụ lòng, lại đi tìm phụ nữ sau lưng Tiêu Mộc Diên?” Câu nói của Trương Bân Bân kéo theo rất nhiều ánh mắt chú ý, bởi vì trước đó Thịnh Trình Việt quả thực có tin đồn với Tiêu Mộc Diên, mặc dù mọi người không biết tin đồn này có phải là thật hay không, nhưng thấy Thịnh Trình Việt không chèn ép tin đồn, nói vậy cũng có thể là sự thật, bây giờ bất chợt nghe thấy con gái của Trương Thị nói, nên mọi người đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía này.

Thịnh Trình Việt nheo mắt một cách nguy hiểm, thực ra anh rất thích Trương Bân Bân như một cô em gái, chỉ là câu nói cô ấy vừa mới vừa nói có phải đang hỏi thay Trương Vân Doanh không, điều này khiến tâm trạng của Thịnh Trình Việt không thoải mái.

“Tiêu Mộc Diên? Tính là gì? Chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi.” Thịnh Trình Việt bất chợt thấp giọng nói, nhưng âm thanh vừa lúc có thể truyền vào tai của Trương Bân Bân.

Trương Bân Bân cắn răng, cô ấy thực sự muốn quăng cho Thịnh Trình Việt một bạt tai đó? Cô ấy thực sự bất bình thay Tiêu Mộc Diên.

Sinh nhật của Âu Toàn, Âu Vũ Đình đương nhiên cũng xuất hiện, có điều khiến anh không ngờ là, vừa tới đã nghe đến tên Tiêu Mộc Diên, trong đầu không khỏi nghĩ đến cuộc điện thoại hôm đó, trong điện thoại, âm thanh ân ái của Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt khiến lúc đó anh ấy gần như tức muốn phát điên.

“Đan Đan, em cũng đã biết chuyện Thịnh Trình Việt làm? Em cũng biết anh ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với em.” Trong lúc nói chuyện, Âu Vũ Đình đã đi tới, ánh mắt của anh ấy vẫn luôn rơi trên người Thịnh Trình Việt, trước đây bọn họ rõ ràng là bạn tốt, nhưng vì Tiêu Mộc Diên, Âu Vũ Đình quyết định sẽ không tiếp tục làm bạn với Thịnh Trình Việt nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Đan chớp mắt xụ xuống, cả người lộ vẻ đáng thương.

Thịnh Trình Việt lạnh lùng nhìn Âu Đan, người phụ nữ đó lại giở chiêu này ra, cũng không biết chút mới mẻ, biểu cảm đáng thương đó chỉ khiến anh thấy phiền.

“Thịnh Trình Việt, đừng tưởng rằng Thịnh Thị của cậu mạnh hơn Âu Thị chúng tôi thì cậu có thể tùy tiện làm chuyện có lỗi với em gái tôi.” Âu Vũ Đình không thấy Tiêu Mộc Diên ở đây, ít nhiều vẫn cảm thấy thất vọng, anh ấy muốn gặp được cô, muốn muốn cô hỏi rõ trước mặt, anh không để ý cô có hai đứa con, sao cô lại nhiều trò như vậy? Còn đi quyến rũ Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, đừng tưởng rằng anh không biết kinh tế của Âu Thị bây giờ thế nào, chẳng qua chỉ còn lại bộ khung trống rỗng mà thôi, nếu không có Thịnh Thị bọn họ, Âu Thị sẽ lập tức xong đời, đây cũng là nguyên nhân Âu Liên hết sức muốn để Âu Đan gả cho anh. Thịnh Trình Việt nghĩ đến đây, nhếch miệng nở nụ cười nhạt khó phát hiện, chỉ cần anh lấy được cổ phần của ba vào tay, anh nhất định sẽ thu mua Âu Thị, đúng, đây chính là trả thù, sự trả thù tuyệt đối. Trả thù cho mẹ bị Âu Liên hại chết, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Âu Liên.

“Anh, anh đừng nói Thịnh Trình Việt như vậy, em tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với em.” Âu Đan đành nói như vậy, đương nhiên, cô ta cũng muốn tìm con đường lui cho mình.

Âu Vũ Đình không thèm nói nữa, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tiêu Mộc Diên, bây giờ Thịnh Trình Việt không ở bên cạnh cô, chắc cô có thể nói ra lời trong lòng, anh ấy còn mở luôn loa để Thịnh Trình Việt nghe tình cảm của Âu Vũ Đình và Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên đang vẽ bản thiết kế, điện thoại di động bất chợt vang lên, cô vốn tưởng rằng là Thịnh Trình Việt gọi tới, nhưng vừa nhìn, lại là Âu Vũ Đình gọi tới, cô hơi nhíu mày, lúc đó không phải Âu Vũ Đình tức giận sao? Cô còn chưa nói lời xin lỗi mà? Sao anh ấy lại tự gọi đến.

“Vũ Đình, sao vậy?” Tiêu Mộc Diên vừa di chuyển chuột vừa nói chuyện với Âu Vũ Đình, giọng nói nhẹ nhàng, nghe có vẻ tâm trạng của cô cũng khá tốt.

Âu Vũ Đình nghe thấy câu nói của Tiêu Mộc Diên, thấy không vui.

“Sao, không có chuyện gì thì anh không thể gọi sao?” Dứt lời, anh ấy còn nheo mắt nhìn Thịnh Trình Việt, trong ánh mắt tựa như còn có ý đầy khiêu khích.

Chân mày của Thịnh Trình Việt nhíu chặt lại, sao nghe giọng Tiêu Mộc Diên lại vui vẻ như vậy, là vì Âu Vũ Đình gọi cho cô nên cô rất vui sao?

“Đương nhiên có thể gọi rồi, có phải nhớ em không?” Tiêu Mộc Diên thuận miệng nói, trước đây cũng thường nói như vậy nên quen rồi.

Âu Vũ Đình có vẻ rất hài lòng với những lời Tiêu Mộc Diên nói, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

“Đúng vậy, anh nhớ em, em nhớ anh không?” Trong lúc nói chuyện, Âu Vũ Đình cười nhìn mỗi một người ở đây.

Đôi mắt của Thịnh Trình Việt càng trầm xuống, không hiểu sao anh rất muốn biết đáp án này.

“Đương nhiên là nhớ, bây giờ anh đang làm gì vậy?” Tiêu Mộc Diên không khỏi hỏi, tay vẫn không ngừng nhấn chuột, nhìn có vẻ rất vui.

Âu Vũ Đình vui mừng vì câu nói này của Tiêu Mộc Diên, vui vẻ gần như muốn kêu to, sắc mặt của Thịnh Trình Việt lại càng trầm hơn, chết tiệt, người phụ nữ này cũng dám nói như vậy, thảo nào cô cứ luôn từ chối anh, thì ra ở trong lòng của cô thực sự chỉ có một mình Âu Vũ Đình.

“Anh đang ở trên đường, lập tức đến nhà em, em ra đi, anh đón em ra ngoài chơi nhé?”

������

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.