Đám giặc Oa xếp xong Hồ Điệp trận, đang thong dong đợi quân Minh thưa thớt từ trên núi kéo xuống.
Trong mắt bọn chúng, những kẻ này ngay cả đội hình cũng không giữ được, cẳn bản không đáng nói. Có điều đám cung thủ và hỏa thương thủ sau lưng bọn chúng thì cực kỳ khó chịu, vì đội hình dàn mỏng như thế làm bọn chúng xạ kích cực kỳ khó khăn.
Xạ thủ vừa tốn sức nhắm trung, vừa nhớ lại quân Minh thường dùng loại đội hình xung phong dày đặc ngu xuẩn, cho dù không nhắm chuẩn thế nào cũng trúng người bên cạnh, đâu có lãng phí đạn dược như bây giờ?
Từ Hồng có thể được phái đi chấp hành nhiệm vụ quan trọng như thế, tất nhiên không chỉ vì hắn là đệ đệ của Từ Hải, mà vì năng lực chỉ huy tác chiến của hắn không hề kém hơn huynh trưởng.
Hắn không tùy tiện như đám thủ hạ, thông qua quan sát, mẫn cảm phát hiện ra, đám quân Minh tựa hồ tán loạn đó, đều có nhân số tương đồng --- Mười một người, hơn nữa giữa các trận mười một người, tựa hồ có liên hệ, giống như Hồ Điệp Trận giống như bên mình vậy.
Đây không phải là trùng hợp mà là một loại trận hình, khóe miệng Từ Hồng nhếch lên nụ cười lạnh, nói:
- Xem ra là muốn Đông Thi hiệu Tần!
Hắn hừ một tiếng:
- Vẽ hổ không thành hóa ra chó.
Rồi lệnh ngừng xạ kích, Hồ Điệp trận chuẩn bị đón địch, cho đám bắt chước ngu xuẩn này một bài học nhớ đời.
***Dựa theo điển cố: Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa ===> bắt chước nhưng hỏng.
Điển cố là thế, nhưng mà Đông Thi là một trong năm mỹ nhân được đưa cùng Tây Thi đi thi hành mỹ nhân kế, thế quái nào bảo là Đông Thi xấu…
Hai bên tiếp cận phạm vi mười trượng, giặc Oa đã hoàn toàn ngừng xạ kích, chỉ đợi hai quân giáp lá cà.
Ai ngờ trong đội ngũ quân minh, đột nhiên phóng ra từng mũi lao ngắn mà mạnh, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có không ít tên bị găm xuống đất, thậm chí có không ít bị xuyên một loạt thành xâu kẹo hồ lô ...
Biết làm sao, ai báo giặc Oa cứ thích để thân trần đánh trận, không mặc khôi giáp chứ.
Nhưng không so hết, tự tin mạnh mẽ và tác phong dũng mãnh là pháo bảo của bọn chúng ...
Nếu như bị phi lao giết chết, chỉ là giặc Oa bình thường, đội hình 30 người rút thành trên hai mươi hoàn toàn không ảnh hưởng tới sức chiến đấu; nếu như đội trưởng cầm quạt xếp bị giết chết, những tên còn lại sẽ họp vào đội ngũ bên cạnh, tiếp nhận chỉ huy của tên cầm quạt khác, cũng không ảnh hưởng gì cả.
Hơn nữa bọn chúng cũng có mũi lao, chỉ nghe tiếng ốc biển ù ù vang lên, từng đội quân hỗn tạp vượt qua Hồ Điệp trận, chuẩn bị phát động đợt công kích đầu tiên, thăm dò hư thực của quân Minh.
Mặc dù là quân hỗn tạp nhưng cũng là bộ đội của Từ Hải, cũng được rèn lên thành kiêu dũng mạnh mẽ, cũng hơn giặc Oa bình thường. Bọn chúng tay cầm đủ loạn vũ khí kiếm đao thương bổng, rống thét liều mạng xông tới phía trước.
Thích Kế Quang cầm chắc dùi trống, đứng ở trên bãi đá sau trận, nhìn bao quát hết thế trận hai bên. Nhìn thấy giặc Oa phát động xung phong, hắn liền gõ trống trận.
"Tùng tùng, tùng tùng, tùng tùng.." Theo cùng tiếp trống ngắn gấp gáp, tướng sĩ Thích gia quân dừng chân lại, bọn họ vẫn giữ đội hình phân tán, binh lực tạo thành một tổ vẫn y nguyên.
Ngay phía trước là đội trưởng, hai bên là bài thủ cầm lao, đằng sau là hai người cầm lang tiển, tiếp theo đó là bốn người cầm trường thương chia làm hai bên trái phải, cuối cùng là hai người cầm binh khí ngắn, mỗi người phân phối hỏa thương cùng cung nỏ và sáu mũi hỏa tiễn ... Loại vũ khí này một là giá thành cao, hai là không thích hợp tác chiến trên sông, cho nên mang theo tới Thái Hổ tiễu phí mà không dùng.
Sau Uyên Ương trận mười một người, còn có một hỏa binh, vác lao, hỏa tiễn cho mọi người, sẵn sàng bổ xung đạn dược cho nhân viên chiến đấu. Tất nhiên, nếu chiến sự căn thẳng nói không chừng cũng vác đồ xông lên.
Đội trưởng là trung tâm của mỗi một Uyên Ương trận, hắn không chỉ là bộ não chỉ huy đội ngũ di chuyển tấn côn, còn là con tin đề phòng đội ngũ rút lui. Nếu như hắn bị kẻ địch giết, vậy cả đội ngũ sẽ bị xử trảm, cho nên mọi người lúc nào cũng phải bảo hệ sát bên đội trưởng, bảo hộ hắn tức là cũng luôn giữ được trận hình hoàn chỉnh.
Thấy sắp va chạm vào địch, bài thủ cầm lá chắn lớn lập tực xông lên, bảo hộ đội trưởng và đồng đội sau lưng, những người khác vội đi theo, lúc này giặc Oa đã cách mấy trượng phía trước, người còn chưa tới, đã có cung tiễn phi đao chào hỏi.
Có bài thủ giơ lá chắn ngăn cản, đồng thời ném lao trong tay phản kích, mỗi mũi lao sắc nhọn mang theo tiếng hự mạnh, ngã một loạt giặc Oa xông lên phía trước, nhưng đa số giặc Oa vượt qua thi thể đồng bào, huơ vũ khí tiếp tục chạy nhanh tới phía trước, tới lúc nhìn được cả mụn trứng cá trên mặt đối phương thì cuộc chiến giáp lá cà bắt đầu.
Bài thủ ném lao xong, dùng hai tay nắm chặt lá chắn lớn, cung cấp chỗ che chắn cho lang tiển binh phía sau. Lang tiển binh cầm lang tiển dài hai trượng, hướng về phía giặc Oa quét như quét nhà. Có cầu dài hơn một tấc là mạnh hơn một bậc, huống chi là loại lang tiển như chổi sắt này.
Đám giặc Oa trên cùng bị lang tiễn đầy móc câu quét qua, quét qua gạt lại vài lần, tức thì toạc da rách thịt, máu mia đầu đìa, rút thảm lăn lộn trên mặt đất, còn xô ngã đồng bọn đằng sau.
Thực ra chức trách của Lang tiển binh không phải là giết địch, mà là ngăn cản giặc Oa tới gần, sát thủ chân chính là bốn trường thương thủ ở hai bên.
Thấy kẻ địch bị lang tiển quét cho ngã chổng vó, hoảng loạn luống cuống, trường thương thủ phấn chấn tinh thần, bốn cây trường thương nhất tề đâm ra.
Thương pháp do Thích Kế Quang dùng gậy và roi huán luyện khắc nghẹn rèn ra, lúc này cuối cùng đã thấy hiệu quả , mỗi một mũi thương vừa nhanh vừa chuẩn, đâm xuyên giặc Oa trong khoảng cách Oa đao không tới được, sau đó thu thương lại, tiếp tục đâm ra.
Cứ lặp lại như thế, chỉ thấy máu tươi tung tóe, từng màng giặc Oa đổ gục xuống trước trận, chỉ có rất ít xuyên qua được tổ hợp phòng ngự ngắn trung dài do thuẫn bài, lang tiển, trường thương liền kết thành, mặt đối mặt với trường thương thủ.
Nếu là trước kia, điều này có nghĩa là chiến đấu đã kết thúc, vì vũ khí quân Minh tạo ra với giá rẻ, mà vũ khí của giặc Oa là Oa đao cứng mà sắc ...
Loại đao này dài hơn đao của quân Minh, nhưng ngắn hơn trường thương của quân Minh. Trong chiến đấu, đao của quân Minh không giáp lá cà được với giặc Oa, vì đao ngươi còn chưa chạm vào đối phương, đầu đã chuyển nhà rồi, vô dụng. Nếu dùng trường thường, có thể đâm trúng trước khi Oa đao chém tới, nhưng trường thương dài mà chậm, một khi bị giặc Oa né được, áp tới gần là chỉ có chờ chết.
Cho nên khi giặc Oa tới gần lính trường thương thì đều thở phào chuẩn bị tàn sát.
Nhưng Uyên Ương trận không sợ điều này, vì sau trường thương thủ còn có hai lính cầm phác đao, hai người này chạy qua chạy lại sau trận, phụ trách lấp vào chỗ trống.
Phía trước có đánh nhau tưng bừng đến đâu bọn họ cũng không tham dự, chỉ khi nào có giặc Oa uy hiếp an toàn của huynh đệ mình mới xông tới bổ một đao, để trường thương chuyên tâm đối địch.
Một trận hình như thế, ngắn dài hỗ trợ, công thủ kiêm toàn, chuyên môn đặt ra để kháng Oa, do binh sĩ Thích Kế Quang huấn luy mấy năm tạo thành. Một khi thành trận, mười một người cả ngày phối hợp thao luyện, tới cả ăn ngủ cũng cùng nhau, phải luyện tới tâm ý tương thông, cực kỳ ăn ý mới được, không phải là nửa năm một năm là thành công.
Nhưng có thực chiến cấp độ thấp khi tiễu phỉ ở Thái Hồ, làm trận hình này được cọ sát trong thực chiến, sức chiến đấu được tăng lên hữu hiệu hơn rất nhiều so với huấn luyện thời gian dài.
Từ Hồng đứng đằng sau trận, mới ban đầu nhìn thấy hai bên đánh nhau tưng bừng rất là náo nhiệt, nhưng không bao lâu phát hiện ra chiến cục hoàn toàn ngả về một bên, người phía mình còn chưa đột phát được "trận con nhím" đáng sợ kia thì đã bị mũi lao, lang tiển và trường thương giết mất quá nửa.
Mặc dù còn chưa biết kết cấu và sự ảo diệu của trận pháp này, nhưng ít nhất hắn biết một điều , dựa vào đám hỗn tạp rác rưởi ngay cả tiêu hao địch là không thể.
"Ù ù..." Tiếng ốc biển vang lên, đám giặc Oa bị đánh cho tan hồn vỡ mật như được đại xá, vứt lại năm sáu trăm cỗ thi thể, rút về từ hai bên cánh Hồ Điệp trận.
Tướng sĩ Thích gia quân lau mồ hôi trên trán, thở dốc từng hồi, vội vàng uống chút nữa, chuẩn bị nghênh tiếp khiêu chiến thực sự...
Cảm tạ Thích tướng quân luôn huấn luyện như ma quỷ, cảm tả Thẩm tri phủ luôn tiếp tế cho bọn họ bất chấp chi phí, để bọn họ có được sức khỏe tốt, qua cuộc chiến vừa rồi, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Kỳ thực bọn họ lần đầu tiên chính diện tác chiến với giặc Oa, có thể thắng được trận đầu, đánh đối phương như chém rau băm thịt, có tác dụng cực lớn tăng cường sĩ khí của quân lính. Bọn họ tinh thần hưng phấn, nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh tiếp đợt khiêu chiến tiếp theo.
Đám giặc Oa hỗn tạp vừa lùi xuống, Từ Hồng liền xua quân chủ lựa tới trước mặt quân Minh, quan chỉ huy hai bên đồng thời giơ tay, tướng sĩ nín thở lấy sức, đợi giây phút hiệu lệnh phát ra.
Quạt giấy phất lên! Trường đao hướng tới! Uyên Ương trận đấu Hồ Điệp trận.
Tất cả giặc Oa vung đao theo quạt, nhấc lên trên không, những thanh đao đó phẩm chất rất tốt, đám giặc Oa chém rất nhanh, quân Minh chỉ thấy loang loáng, căn bản không nhìn rõ động tác, bọn chúng đồng loạt chém xuống, cùng lúc đó một tay khác cũng rút đoản đảo ở chỗ kín đáo gạt lên trên, làm người ta không thể đề phòng ... Nếu là trước kia quân Minh đã bị chém ngã cả mảng rồi.
Vào lúc này, tác dụng của Lang tiển binh nổi bật lên, bất kể đối phương có động tác gì, bọn họ chỉ việc quét "chổi sắt" qua lại, là lập nên một hàng rào cho đồng đội bên cạnh, mặc cho giặc Oa vung đao như thế nào cũng không đột phá được, cấp cho quân Minh lòng tinh cực lớn, ổn định lại đội hình hơi rối loạn.
Đám giặc Oa như hổ cắn nhím, không biết cắn vào chỗ nào, tức tới kêu réo ấm ĩ, vung đao chém loạn vào đầu lang tiển, nhưng những thanh lang tiển đó bản thân là tre bương, cho dù có chém đứt đầu vẫn dùng quét gạt được như thường, không mất đi tác dụng ngay lập tức.
Hơn nữa trường thương thủ cũng không cho bọn chúng cơ hội giương oai, từng cây trường thương đâm ra một cách dứt khoát, tức thì làm đám giặc Oa không sợ chết ngã lộn nhào.
Đám giặc Oa chưa bao giờ gặp phải thế trận này, đều nhìn sang tên đội trưởng cầm quạt, tên đội trưởng cũng chẳng biết làm sao, chỉ đầy phẩy quạt trái phải, chỉ huy bọn chúng tránh sang hai bên.
Đám giặc Oa liền nhảy sáng hai bên, bọn chúng đều mặc áo bào sặc sỡ sắc màu, vừa hành động tức thì làm người ta hoa cả mắt, không biết phải đánh vào đâu.
Thích Kế Quang thấy thế cau mày, rồi liên tục gõ trống "tùng tùng tùng "
Nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân, Uyên Ương trận liền lần lượt thu hẹp khoảng cánh, bốn trận một tổ , mỗi một tổ đem sau lưng và hai cánh giao cho đội khác canh phòng, bản thân chỉ chuyên tâm đối phó địch ở chính diện là được.
Bọn họ tuyệt đối không phải là kháng cự tiêu cực, mà dựa vào trận hình, dùng lao, hỏa súng, cung tiễn, những thứ binh khí tầm xa, tấn công giặc Oa.
Hai bên tác chiến thì còn chưa thấy gì, chứ người ngoài xem như Thẩm Mặc thì đã mê mẩn, đội hình biến hóa hoa mắt, công thủ biến chuyển hình thành trong chớp mắt, sơ hở và cơ hội chỉ thoáng qua chớp mắt, làm cho huyết mạch của y căng lên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Là quan viên biết rõ thực lực hai bên, y có tư cách bình phẩm thực lực cao thấp hai bên ---
Đám giặc Oa này tác chiến dũng mãnh, tổ chức nghiêm ngặt, sức chiến đấu đủ xếp vào ba hạng đầu trong bộ đội giặc Oa mà y đã từng gặp; còn Thích gia quân kỷ luật phối hợp và võ nghệ đơn binh hoàn toàn vượt qua quân Minh tản mác, e rằng ngay cả thân binh Du Đại Du cũng không phải là đối thủ.
Y vốn cho rằng đây là một trận long tranh hổ đấu so kè quân lực, ai ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này ---
Giặc Oa hoàn toàn không thể làm gì được quân Minh công thủ rất chuẩn mực, cứ trơ mắt nhìn đồng bọn ngã xuống cả đám, nhưng không chạm vào được bất kỳ một ai trong Uyên Ương trận.
Nếu như y nhìn không nhầm, tựa hồ từ lúc bắt đầu tới giờ, quân Minh hoàn toàn chưa có chút tổn thất nào ... Chỉ có mấy người bị thương nhẹ, vẫn kiên trì không chịu dời tuyến đầu.
Chiến đấu nhưu thế trong quá khứ căn bản là không sao tưởng tượng được, trong trí nhớ của Thẩm Mặc, trước kia dù có dành được chiến thắng, thì cũng là giết địch một nghìn, tự tổn thất hai nghìn ... Y không khỏi có chút khó xử, nếu như báo chiến quả "thương vong không, sát thương vô số" lên, khẳng định sẽ bị binh bộ và ngự sử nói rằng mình báo cáo láo chiến quả.
Khi tri phủ đại nhân bắt đầu phiền não về loại chuyện này thì có nghĩa là chiến cục đã được định đoạt rồi.
Từ Hồng nhìn thấy thủ hạ của mình liên tiếp ngã xuống, nhưng thủy chung không phá được trận hình quỷ quái của đối phương, đau lòng như muốn lịm đi, ba nghìn người này vốn liếng duy trì tiếng nói của hắn trong đám hải tặc, sao có thể để tổn hại vô nghĩa như thế.
Đầu óc xoay chuyển, hắn quết định đem bản lĩnh giữ nhà "bại chiến kế" ra", liền thổi ốc biển ù ù.
Giặc Oa vây quanh Uyên Ương trận di chuyển nghe thấy tiếng ốc biển chậm dài, liền dần dần lui về phía sau, nhưng đây không phải là rút lui thực sự mà là dụ dỗ đối phương truy kích.
Nhãn quang của Từ Hồng sắc bén, hắn nhìn thấy vũ khí của quân Minh nặng nhẹ không đều, trận hình khá nặng nề, truy kích khoảng cách xa, trận hình nhất định tản mắc, thế trận phòng ngự hoàn mỹ không còn nữa. Tới khi đó không cần hắn phải bảo, đám đội trưởng kinh nghiêm phong phú sẽ phất quạt chỉ huy thuộc hạ cắn trả, ắt có thể phá trận.
Hắn suy tính như thế không hề sai, giờ phải xem Thích Kế Quang ứng phó ra sao.
Nhìn thấy đối phương bắt đầu rút lui, các đội trưởng chăm chú nghe tiếng trống, xem xem rốt cuộc có truy kích hay không.
Bọn họ không phải đợi lâu "tùng... Tùng... Tùng... Tùng tùng ..." Tiếng trống ba dài hai ngắn liền vang lên.
- Chia ra! Tam tài!
- Chia ra! Tam tài!
...
Gần như cùng một lúc tất cả các đội trưởng chuyển tiếng trống thành mệnh lệnh.
Chớp mắt sau khi mệnh lệnh được truyền xuống, Lang tiển binh tấn công lên phía trước, vượt qua tất cả đồng đội, đứng ở trên đầu thế trận, hai trường thương thủ bên cánh bảo vệ.
Đó là một trong biến hóa của Uyên Ương trận, gọi là "tam tài" chủ yếu dùng để xung phong tiến công, hoặc là tuy kích khi kẻ địch rút lui. Cái lợi là giảm bớt nhân số tổ đội, dù sao đội hình năm người so với mười một người dễ duy trì hơn, hơn nữa cũng công thủ điều độ, đối phó với kẻ địch bại lui, ưu thế càng lớn.
Dưới sự suất lĩnh của Lang tiển binh, Thích gia quân truy kích mãnh liệt. Giặc Oa chạy một hồi, vung trường đao chém lại, vốn muốn đánh tan nhuệ khí của quân Minh, ai ngờ đối diện với Tam Tài trận, vẫn cứ công không được, thủ không song, chỉ cần bị lang tiển quét cản trở là chớp mắt bị trường thương đâm xuyên, mặc dù bọn chúng không sợ chết, vung đao xông tới mãnh liệt, nhưng ngoại trừ bị đâm thủng lỗ chỗ ra thì căn bản không có hiệu quả gì.
Chúng ta đã biết, giặc Oa không sợ chết, nhưng tiền đề là phải có hi vọng, nếu như bọn chúng tuyệt vọng, thì tốc độ sụp đổ không kém hơn quân Minh.
Sau khi thử đủ trăm cách đều không ngăn cản được quân minh sĩ khí như cầu vồng công kích, giặc Oa bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan rã, Từ Hồng thấy đại thế đã mất, nếu không muốn thua, phải lập tức rút lui. Đành nhắm mắt lại thổi ốc biển lui quân.
Giặc Oa không lề mề, co chân ngắn ngủn, guốc gỗ khua cộp cộp, rút lui theo tiếng ốc biển.
- Truy kích!
Thích Kế Quang quyết định nhanh, mệnh lệnh bộ đội toàn tuyến truy kích.
Quân Minh dựa vào Tam Tài trện, tiếng hò hét rung trời đuổi theo giặc Oa.
Nhìn thấy chiến cục đã được định đoạt, Thích Kế Quang cuối cùng cũng thở phào, ngồi bệt xuống đất thở lớn từng hồi, hắn ném mũ trụ xuống, không ngờ có hơi trắng bốc lên, có thể thấy vừa rồi khẩn trương ra sao.
- Uống chút nước đi.
Thẩm Mặc đưa bầu bầu nước tới.
Thích Kế Quang gật đầu nhận lấy bình nước, ực ực ực, uống cạn sạch, lau khóe miệng thở phào:
- May mà không bêu xấu.
Thẩm Mặc nắm lấy cánh tay của hắn, nghiêm mặt nói:
- Đại Minh phải cảm tạ huynh đó, Nguyên Kinh huynh.
Trước trận chiến này, Thẩm Mặc đã hoàn toàn tuyệt vọng với việc đánh bại giặc Oa từ chính diện, y cho rằng trừ khi xuất hiện biến cố gì lớn ... Vì như Từ Hải và Vương Trực đánh nhau, hoặc là người Nhật Bản bất hòa với đám giả Oa...
Nếu không quân Minh căn bản không thể đánh bại được giặc Oa, ít nhất trong khoảng thời gian y dự kiến được sẽ là như thế.
Nhưng qua trận này, Thẩm Mặc có lòng tin vững vàng, y bắt đầu tin tưởng, giặc Oa có thể bị đánh bại, hơn nữa không cần tương lai, mà là ngay bây giờ!
Đối với triều Minh mà nói, ý nghĩa không khác gì một người nghèo tới muốn treo cổ, đột nhiên phát hiện ra dưới gốc cây chôn kho báu ...