Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 21: Thân phận




Liễu Triêu Hoa ngừng lại một chút sau đó đáp lại Sa La bằng một nụ cười sáng lạn, sáng rực chói lọi đến mức gần như muốn làm mắt của hắn bị thương.

Sa La thẹn quá hóa giận: “Còn không bằng không cười!”.

Nụ cười sáng lạn của nàng dần dần thu lại, giống như gợn sóng trên mặt nước thưa dần. Liễu Triêu Hoa rũ mi mắt xuống, trong vẻ bình thản mang theo một chút lạnh lùng xa cách, nàng khẽ lướt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Cười thế này cũng không được, cười thế kia cũng không được, ta không cười nữa vậy!”.

Đầu lông mày của Sa La khẽ nhướn lên rồi giật giật, hắn nhìn Liễu Triêu Hoa nhắm hai mắt lại, làm ra vẻ giống như là không muốn để ý tới hắn, đáy lòng Sa La dâng lên một chút cảm giác mơ hồ tức giận, khiến hắn thấy phiền não không thôi. Cảm giác buồn bực dâng đầy trong lòng Sa La, càng để lâu càng nhiều hơn mà hết lần này đến lần khác hắn lại không tìm được chỗ để trút bỏ, chỉ có thể giống như một con thú nhỏ bị nghẹn đến chết đi được, không thể làm ra vẻ nguy hiểm, chỉ ẩn ẩn mang theo ý tứ trút giận cùng một chút tủi thân nói: “Nàng rốt cuộc đang tức giận cái gì? Có bất mãn gì nàng không nói ra thì ta làm sao biết được!”.

Liễu Triêu Hoa đang bị đặt ở trên bàn hơi hơi sửng sốt, nhất là một chút ủy khuất mang theo vẻ mềm yếu trong lời nói của Sa La càng khiến cho trong lòng nàng đau nhói. Tâm tư chua xót tựa như thủy triều từng tầng từng tầng dâng lên trong lòng nàng sau đó trào ra khỏi hốc mắt, chảy xuống từ đôi mắt trong veo kia, hàng lông mi tinh tế cong vút chớp một cái, một giọt nước mắt liền theo khóe mắt hơi đỏ lăn xuống bên má, tạo thành hai vệt nước trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Triêu Hoa.

“Sa La, Sa La.”, Liễu Triêu Hoa liền gọi hai lần tên của hắn, giọng nàng vô cùng mềm mại, dường như là muốn bộc lộ tất cả tình cảm dịu dàng trong lòng mình. Nàng đặt tay lên lồng ngực Sa La, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn vào hắn. Hàng lông mi của hắn dày rậm, sóng mắt mênh mông mỗi lúc nhìn nàng thường ẩn chứa tình cảm dịu dàng, sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng thường hay nói ra những lời khiến nàng dở khóc dở cười.

Liễu Triêu Hoa thầm cảm thán trong lòng, đợi đến khi Côn Lôn kính tiết lộ quá khứ, hai người bọn họ sẽ không còn cơ hội ở bên nhau như vậy nữa chăng?

Nói cho cùng thì từ khi chuyển thế đến nay, đây cũng là lần đầu tiên Liễu Triêu Hoa có được tình cảm yêu mến thuần túy, sâu nặng, nồng cháy như vậy.

Chỉ là tình cảm này, cuối cùng vẫn giống như Nại Hà hoa rơi xuống thác nước, bất đắc dĩ theo dòng nước trôi đi, sau đó vùi thân nơi đáy nước.

“Sa La, Sa La, Sa La.”, Liễu Triêu Hoa gọi một tiếng so với một tiếng càng thêm dịu dàng, càng thêm dồi dào tình cảm, con ngươi màu đen của Sa La dần dần mềm xuống, tràn ra từng gợn sóng mềm mại. Hắn cúi đầu, thân mật dán trán mình sát vào trán của nàng, hơi thở nóng rực của hắn khẽ phả vào mặt Liễu Triêu Hoa, khiến cho nàng cảm thấy một trận ngứa ngáy, giọng nói vừa trầm thấp lại vừa nồng nàn, vừa bao dung lại mang một chút chiều chuộng của Sa La vang lên: “Nghe thấy, ta nghe thấy rồi.”.

Đôi mắt ướt át của Liễu Triêu Hoa hơi lóe lên, nàng nhìn hắn mà không nói gì.

Sa La vươn đầu lưỡi liếm liếm vài sợi tóc vừa bị rối của nàng, sau đó chậm rãi nói: “Đừng khóc, ta không hỏi là được.”. Dứt lời hắn dùng trán thân mật cọ cọ vào gò má của Liễu Triêu Hoa, sau đó khẽ cắn vào chóp mũi thanh tú của nàng một cái rồi mới từ từ ngẩng đầu lên. Chỗ sâu nhất trong đôi mắt sâu thẳm của hắn nhẹ tràn ra từng gợn sóng dịu dàng, trên gương mặt Sa La nhuốm một chút sắc hồng, lộ ra vẻ khả ái không được tự nhiên: “Nếu như nàng không muốn, ta cũng vẫn thích nàng.”.

Sa La hơi dừng lại, sau đó mới bổ sung: “Chẳng qua là, cá nhân ta cho rằng, cái loại tình cảm mà ta dành cho nàng, hẳn là so với thích và yêu đều sâu hơn.”.

Liễu Triêu Hoa hơi sững sờ, nàng nhìn thấy đôi mắt Sa La vô cùng nghiêm túc, tựa như là đang phân tích cái gì đó rất quan trọng, thật sự nghiêm túc đến mức hoàn toàn không có một chút phóng đại nào, chỉ đơn giản là đang nói ra sự thật.

Nước mắt nàng ào ào chảy xuống…

Liễu Triêu Hoa vùi ở trong ngực Sa La, lưu luyến sự ấm áp của hắn.

Thôi, thôi, nếu hắn thật sự có vợ cả, thì sau khi nàng rời khỏi hắn rồi, mỗi ngày đều yêu hắn giống như hôm nay.

Sa La ôm lấy Liễu Triêu Hoa, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót căng thẳng, hắn hoàn toàn không có cách gì, cảm giác bối rối và uất ức như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng tệ hại.

Nói cho cùng, hắn chỉ là đối diện với người đặc biệt, phát sinh chuyện đặc biệt, nên cảm thấy bối rối mà thôi.

Nguyên nhân cũng bởi vì quá quan tâm.

Quan tâm đến mức nhất cử nhất động của đối phương đều có thể tác động đến nơi bí ẩn nhất, góc mềm mại nhất dưới đáy lòng hắn.

Thư của Liễu Triêu Hoa rốt cục vẫn phải được gửi đi.

Sa La thấy sắc mặt đau buồn đến mức tuyệt vọng và bi thương của nàng lúc nhìn theo bóng dáng Bạch Quạ rời đi, khiến cho hắn gần như nảy sinh nỗi kích động muốn gọi Bạch Quạ quay lại.

Nhưng, cuối cùng vẫn là không gọi.

Hắn mơ hồ cảm giác được, đoạn ký ức bị mất kia vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức khiến cho hắn từng giây từng phút đều thấy bức bách mà hít thở không thông.

Nhất định phải tìm lại ký ức.

Sa La thầm nghĩ như vậy.

Hắn không biết vì sao Liễu Triêu Hoa lại để ý đến đoạn ký ức kia của hắn như vậy.

Sa La chỉ lờ mờ cảm thấy, dường như giữa ký ức và Liễu Triêu Hoa, hắn chỉ có thể chọn một.

Đường đường là một yêu vương như hắn đương nhiên sẽ không khuất phục trước sự lựa chọn như vậy.

Ký ức hắn cũng muốn, mà Liễu Triêu Hoa hắn lại càng muốn!

Sa La thầm hạ quyết tâm, chuyện này dường như là khảo nghiệm của hắn.

Thư của Liễu Triêu Hoa được gửi đi, mấy ngày sau, Thiên Nguyên tông mới chậm chạp đưa Kính Duyên Thủy tới.

Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt mang ý cười nhợt nhạt nhìn Sa La lấy Côn Lôn kính ra, hắn nhướn mày cầm Côn Lôn kính đi tới trước mặt nàng: “Nếu như nàng đã để ý như vậy, chi bằng cùng ta xem một chút đi.”.

Liễu Triêu Hoa hơi sững sờ một chút sau đó ánh mắt nàng trở nên mềm mại, tỉ mỉ lưu luyến dừng trên mặt hắn một lát, dường như là muốn khắc sâu gương mặt hắn vào trong đầu mình, một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua.

Quả thực giống như là khúc nhạc dạo trước khi ly biệt.

Đáy lòng Sa La cảm thấy không vui, hắn nắm chặt lấy tay của nàng, cầm lên một cái gương đồng kiểu cổ, đưa tay sờ một chút sau đó mặt kính tối tăm đột nhiên biến đổi.

Trong kính hiện ra biển mây cuồn cuộn màu trắng, mênh mông không dứt, giống như thủy triều theo gió bắt đầu dâng lên.

Sa La cầm qua hộp trang sức hoa lệ bên cạnh, hắn nhìn chiếc hộp lớn được chạm trổ cầu kỳ hoa mỹ mà khẽ nhíu mày, rõ ràng chỉ là một cái bình nhỏ, vì sao lại dùng một cái hộp lớn gấp mấy chục lần như vậy để đựng chứ?

Nhưng mà ngay sau đó Sa La liền hiểu nguyên nhân.

Chiếc hộp màu đen vừa mở ra, bên trong chiếc hộp là một chiếc hộp khác có vẻ tượng tự, phía trên có kết giới bảo vệ, cứ tiếp tục như vậy mỗi chiếc hộp được mở ra bên trong là một chiếc hộp khác cùng với kết giới bảo vệ, cái sau lại càng khó mở hơn và mất thời gian hơn cái trước.

Điều này gần như có thể nói là hao hết tâm tư mà cố ý làm khó hắn!

Đến lúc mở chiếc hộp cuối cùng ra, giữa lông mày Sa La đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn đến mức muốn bạo phát. Vốn là có thể nể mặt Liễu Triêu Hoa mà nhịn xuống, nhưng khi cầm lên chiếc bình sứ nhỏ màu trắng kia, trọng lượng của nó gần như khiến cho hắn nghiến răng nghiến lợi!

Tại sao chỉ có một nửa!

Sa La có chút buồn bực quay đầu nhìn Liễu Triêu Hoa một cái: “Kính Duyên Thủy chỉ có một nửa, trí nhớ chỉ có thể khôi phục một nửa.”.

Liễu Triêu Hoa cười nhẹ nhàng lắc đầu an ủi hắn, một tay nàng đặt lên trên tay hắn, còn ánh mắt nàng nhìn hắn lại tựa như lưu luyến.

Sa La thấy ánh mắt Liễu Triêu Hoa chăm chú nhìn vào Côn Lôn kính, cũng biết lúc này không tiện nói đến chuyện Thiên Nguyên tông vì sao lại làm vậy. Một tay hắn giơ gương lên, một tay cầm bình Kính Duyên Thủy khẽ nghiêng một chút, Kính Duyên Thủy trong suốt phiếm một chút sắc bạc trắng mộng ảo chậm rãi từ miệng bình chảy ra, chảy lên biển mây cuồn cuộn trên mặt kính.

Kỳ quái chính là, Kính Duyên Thủy thế nhưng không bị tràn ra khỏi mặt kính, ngược lại giống như là chảy vào bên trong gương, từng gợn sóng nhè nhẹ rung động, biển mây dào dạt tựa như là bị một sức mạnh gì đó tác động, nhanh chóng cuộn trào, biến đổi, sau đó mặt kính bị méo mó rồi đột nhiên giãn ra.

Trong gương là một sơn cốc còn mỹ lệ hơn mấy phần so với tiên cảnh, có một gốc cây ngô đồng sum xuê tươi tốt, không biết đã sống mấy vạn năm hay mấy trăm vạn năm.

Cây ngô đồng khổng lồ gần như chiếm một phần ba không gian trong sơn cốc, chạc cây vươn dài, to lớn không thể tưởng tượng nổi.

Ở nhánh cây cao nhất, có một cái tổ chim ấm áp được đan bện một cách tỉ mỉ, phía trên có một con phượng hoàng tư thái ung dung ưu nhã xinh đẹp đang ngủ, lông vũ của phượng hoàng có vẻ giản dị, không thể nói là chói mắt, nhưng tuyệt đối thư thái xinh đẹp.

Liễu Triêu Hoa trong lòng giật mình, trái tim như bị cứa một vết, đây chính là vợ cả của Sa La sao…

Rõ ràng không uống thuốc nhưng trong cổ họng nàng lại nổi lên vị đắng so với Hoàng Liên(1) còn đắng hơn.

(1) Hoàng liên: là một vị thuốc trong Đông y có vị rất đắng.

Hình ảnh trong Côn Lôn kính dần dần mờ đi, hoàng hôn nặng nề buông xuống, từ xa truyền đến một tiếng gáy như xé tan bầu trời.

Tiếng gáy du dương mang theo cường độ mạnh mẽ khiến cho phượng hoàng đang an tĩnh ngủ say trên cây ngô đồng dần dần tỉnh lại, đôi mắt phượng cong cong vô cùng xinh đẹp chầm chậm mở ra, trong con ngươi màu đỏ trong suốt, ánh sáng hồng lưu động nhè nhẹ tràn ra.

Phượng hoàng trên cây ngô đồng từ từ ngẩng đầu, bình tĩnh không chút biểu tình nghênh đón một con phượng hoàng khác với bộ lông rực rỡ xinh đẹp hơn mình gấp trăm lần từ phía chân trời xa bay đến.

Phượng hoàng đực giống như một cảnh sắc xinh đẹp nhất trên bầu trời, nhanh nhẹn lưu loát bay đến khoảng không bên trên phượng hoàng cái, vòng quanh khẽ gáy mấy tiếng, tựa như có chút bất mãn, rồi đáp xuống trên lưng phượng hoàng cái, đè ép nó xuống, giống như khiêu khích mà ngậm lấy một túm lông vũ của phượng hoàng cái rồi kéo mấy cái.

Đại ý là: “Ta kêu nửa ngày rồi, tại sao không đáp lại ta?”.

Phượng hoàng cái nghiêng đầu tránh thoát, đôi mắt đỏ xinh đẹp lười biếng nhìn phượng hoàng đực một cái, sau đó cúi thấp đầu xuống, không mảy may để ý đến con phượng hoàng đang đậu trên lưng mình chờ đợi trả lời. Phượng hoàng đực giễu võ giương oai nhưng không thấy đáp lại, rất là nhụt chí, dùng hai móng vuốt tùy ý cào cào lông trên lưng phượng hoàng cái, đợi lông trên lưng phượng hoàng cái đều được cào hết, nó mới vô cùng thoải mái mà tỉ mỉ chải chuốt bộ lông của chính mình. Đến khi lông vũ đẹp đẽ toàn thân đều được chải chuốt xong, nó mới nhìn một lượt cả người để kiểm tra, sau đó nhẹ nhàng giũ mình một cái, cúi đầu thấy bộ lông của phượng hoàng cái có vẻ hơi hỗn loạn, nó có chút bất mãn rũ lông xuống, chà chà mấy cái rồi ngồi xổm người xuống, đè lên mình phượng hoàng cái mà nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.