Cây Sa Kê Ra Đi

Chương 8: Vòng thứ ba bắt đầu _ bất ngờ nối tiếp niềm vui




“Các vị không lẽ cũng là đến Võ Thần học viện tham gia thí luyện đi?”. Đang ngồi ăn thịt nướng cùng uống rượu Vũ Thiên Quân đột nhiên ngước mặt lên nhìn mấy người họ nhà Dương nói. Thịt là Vũ Thiên Quân nướng, rượu đương nhiên không phải Lôi kiếp tửu của hắn mà là của mấy người Dương gia.

“Ồ? Đúng thế? Thiên huynh đệ không lẽ cũng là muốn tham gia?”. Một người Dương gia nghe như vậy nói, hắn là Dương Vân Đạo. Chỉ là trong mắt đầy vẻ xem thường, một cái Khai mạch cảnh còn chưa hoàn thành thái điểu, có cái gì đáng nhìn chứ? Đẹp trai cũng không thể mài ra ăn được, cũng không thể ngăn cản người khác ức hiếp bản thân được.

“Ha ha! Ta cuộc sống nhàn nhã đã quen, lại lười nhác, không thích việc tu luyện”. Vũ Thiên Quân nghe vậy thì cười khan nói. “Mặt khác hay là thế này, ta thấy đến Võ Thần học viện cũng không vui, tu luyện mấy cái công pháp gì đó cũng rất nhàm chán, các vị đi theo bản thiếu gia ta ngao du thiên địa ta bao nuôi cả đời...”. Vũ Thiên Quân cười cười không để ý nói.

“Ha ha! Thật là một cái không có cốt khí...”. Một cái khác Dương gia chi nhân là Dương Vân Tùng cười nhạo nói.

“Haizzz, kỳ thực bản thiếu gia ta chính là một cái siêu cấp yêu nghiệt chỉ là không muốn tu luyện thôi, Võ Thần học viện ta cũng lười vào!”. Vũ Thiên Quân giống như không sao cả ngửa mặt nhìn trời nói, sau đó lại nhìn về phía Đường Vân Nguyệt. “Vân Nguyệt tiểu thư! Nếu không ngươi đi cùng với ta, ta đảm bảo cả đời không có ai dám đụng đến cô, kẻ nào dám ta diệt tộc kẻ đó!”. Hắn bá đạo vô cùng nói.

“Xùy...”. Mấy cái Dương gia nghe như vậy thì xùy cười, thật là một cái nhà quê ah, Dương gia hắn lại còn phải đến phiên một cái tiểu gia tộc đến nói. Mặt khác, tên này ba hoa một lúc thì ra là nhắm vào Tiểu Nguyệt, thật đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

“Ể? Ta nói không tin sao?”. Vũ Thiên Quân thấy vậy thì có vẻ tức giận nói. Bên cạnh Phi Thiên mặt đã đen lại như đáy nồi rồi. Thiếu gia nếu đã thích con nhà người ta cũng không nên diễn tiếp tục nữa đi?

“Cũng không phải không tin! Chỉ là Thiên công tử biết thế nào là siêu cấp yêu nghiệt không? Bên trong Võ Thần học viện thiên tài vô số nhưng có mấy người dám nhận mình là Thiên tài yêu nghiệt? Mặt khác, chúng ta Dương gia cũng đâu cần ai giúp, Tiểu Nguyệt e rằng cùng với công tử vô duyên rồi!”. Dương Vân Vũ vẫn giữ nguyên khuôn mặt cười cười nói.

“Đúng vậy Thiên công tử! Người tu đạo cùng với không tu đạo chính là hai thế giới khác biệt, chúng ta hướng là khác nhau làm sao có thể chung đường?”. Dương Vân Nguyệt lúc này cũng nhẹ nhàng mở miệng, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng từ lúc Vũ Thiên Quân gặp mặt. Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát giống như tiếng chim líu lo nhẹ nhàng say đắm.

“Ah! Thật hay!”. Vũ Thiên Quân giống như say mê một lúc rồi mắt sáng lên nhìn Dương Vân Nguyệt. “Ha ha! Bản thiếu gia lại càng muốn chinh phục nàng!”. Hắn kiên định sau đó nhìn về phía Phi Thiên. “Ở đây ngoài ta còn có thư đồng của ta cũng là Siêu cấp yêu ngiệt, nói đúng không Phi Thiên?”. Hắn đá đá Phi Thiên nói.

“Ách! Thiếu gia! Ta có thể hay không không cần tu luyện, rất chán..”. Phi Thiên nghe vậy thì có chút giật mình nói. “Chúng ta không phải nói không tu luyện sao?”. Hắn có vẻ rất kinh sợ việc tu luyện.

“Ha ha...”. Mấy người Dương gia thấy vậy thì cười lớn nói, hai tên này cũng thật thú vị. Một cái Thiếu gia cùng thư đồng lại đều là siêu cấp yêu nghiệt vậ àm hai mươi rồi còn chưa hoàn thành Khai mạch, phế vật còn không sai biệt bao nhiêu. Thậm chí trong mắt còn có tí ti vẻ chán ghét.

“Không phải là vào Võ thần học viện sao? Ta nhất định sẽ vào Võ Thần học viện cùng nàng!”. Vũ Thiên Quân bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Đường Vân Nguyệt nói. Khuôn mặt cùng khí chất làm cho mấy người Đường gia im bặt, hắn chỉ nói đơn giản vậy thôi nhưng lại làm cho người ta tin tưởng, thế nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cho dù thế nào cũng không thể che lại hắn thực chất, tu vi còn thấp đến đáng thương, khí chất cũng không làm được gì.

“Ách! Thiếu gia! Võ Thần học viện chín ngày nữa sẽ bắt đầu thí luyện rồi, yêu cầu đều là Nhân đan cảnh trở lên...”. Phi Thiên có chút kinh ngạc nói. “Chỉ sợ chúng ta không kịp...”. Hắn nói làm cho mấy người Dương gia lại giật mình một cái, không kịp là có ý gì? Không lẽ bọn hắn muốn tu luyện đến Nhân đan cảnh cũng không khó, chỉ là không muốn tu luyện là sự thật? Thế nhưng Dương gia mấy người lập tức phủ định.

“Xuy xuy! Cái gì mà không kịp? Chín ngày tới ngươi không tu luyện đến Nhân đan cảnh ta đuổi ngươi”. Vũ Thiên Quân nghe như không có gì nói. Siêu cấp yêu nghiệt ah!

“Phụt... Oa ha ha ha...”. Dương gia mấy người được dịp cười nữa rồi. Cho dù có là siêu cấp yêu nghiệt được cung cấp đỉ loại thiên tài dị bảo cũng không có khả năng đó. Dương gia hắn người tu luyện nhanh nhất cũng mất mười một năm mới tu luyện đến Nhân đan cảnh đã xem như siêu cấp thiên tài rồi đây. Kèm theo đó ánh mắt càng mang theo sự khinh bỉ nhiều hơn, mấy cái phàm nhân quả thật không hiểu chuyện chút nào, nếu không phải hai tên này chút thú vị thì bọn hắn đã một kiếm chém giết cả hai rồi.

“Uy! Không tin sao? Vân Nguyệt tiểu thư, nếu ta có thể đi vào Võ Thần học viện..úy Uỵch!”. Vũ Thiên Quân liếc mắt nhìn Dương Vân Nguyệt nói thì đột nhiên ngã xuống. Ngay sau đó Phi Thiên cũng ngã xuống ngủ say.

“Ha ha! Một chút rượu của chúng ta còn không chịu được, coi như cảm tạ thịt nướng của các ngươi, hương vị quả thật không tệ...”. Khương Vân Vũ thấy vậy cũng không mấy kinh ngạc nói. “Được rồi! Chúng ta đến Võ Thần thành thôi, ta li khai Võ Thần học viện cũng có nửa năm rồi, cũng cần quay về báo danh!”. Nói rồi hắn đứng lên vung tay, một cái phi thuyền từ nhỏ biến lớn xuất hiện ngay trước mặt đám người.

“...”. Dương gia đám người lập tức cũng nhảy thân lên thuyền không chút nhìn lại hai người Vũ Thiên Quân, có thể vài ngày nữa bọn hắn mới tỉnh lại. Nghĩ một chút Dương Vân Vũ vung tay lên một cái lồng sáng hiện lên bao quanh hai người, nơi này không có yêu thú nhưng dã thú ăn thịt cũng không ít ah.

Dương gia người lên phi thuyền rời đi gần mười phút thì Vũ Thiên Quân mới trở mình nằm trên cỏ mở mắt ra nhìn trời cao. Nắng nhẹ, có những đám mây nhẹ nhàng trôi, hắn đột nhiên nhếch mép cười cười rồi nghĩ ra mấy câu thơ cũng không chút quy luật.

“Nắng nhẹ, chiều buông, ai đi tới?

Nói chuyện vu vơ, một chút cười,

Giữa bao mênh mông, bao bát ngát,

Nguyệt một tiếng thôi, chỉ một người!”.

“Thiếu gia! Ngài thật đã yêu Dương Vân Nguyệt tiểu thư?”. Phi Thiên cũng lật mình lại nói. tuy rằng Vũ Thiên Quân đã thể hiện ra rõ ràng yêu thích Dương Vân Nguyệt thế nhưng hắn vẫn muốn xác minh một chút, dù sao nếu thật là Vũ Thiên Quân nhìn trúng thì sau này chính là nữ chủ nhân của hắn rồi.

“Ha ha! Có lẽ là thế đi...”. Vũ Thiên Quân vẫn nhìn trời nói, sau đó mắt nhắm lim dim như ngủ không để ý Phi Thiên nữa.

“...”. Phi Thiên thấy như vậy thì cũng nói nữa mà cũng như Vũ Thiên Quân như thế nhắm mặt như ngủ.

...............

Hôm nay Võ Thần thành bên ngoài đặc biệt náo nhiệt bởi vì hôm này là ngày đầu tiên Võ Thần học viện bắt đầu thi tuyển vào bên trong Võ Thần học viện, rất nhiều thế gia, thế lực đưa con em đến đây tham gia để vào Võ Thần học viện, đương nhiên mặt khác bảy đại thành của Võ Nguyệt đại lục cũng đang có tương tự chuyện, chỉ là cho dù bảy đại thành khác cũng làm thế nhưng cũng chỉ thực hiện hai vòng đầu thôi, vòng cuối cùng vẫn là diễn ra ở gần Võ Thần thành Võ Thần sơn ngoại vi một khu vực sâm lâm nên tất cả về sau cũng sẽ tập trung ở Võ Thần thành, thậm chí mặt khác bảy đại thành cũng đã thực hiện trước rồi hai ngày.

Lúc này đám đông tụ tập đang có hai cái thanh niên đặc biệt bắt mắt đang tùy ý đi lại tìm kiếm gì đó, hết nhìn ngang lại nhìn dọc nhưng hình như còn chưa tìm đến mục tiêu.

“Thiếu gia! Hay là để ta thử hỏi một chút, Dương gia kia chắc cũng không đến mức vô danh?”. Phi Thiên nhìn Vũ Thiên Quân đang nhìn đông tây thì cười cười nói. Quả nhiên quan tâm tất loạn ah, cho dù là cái thế cường giả yêu nghiệt như Vũ Thiên Quân cũng không ngoại lệ.

“Huh! Vẫn là để ta tự tìm là hơn, hắc hắc, xem như một loại thể nghiệm’. Vũ Thiên Quân xua xua tay nói. “Có lẽ bọn hắn còn ở trong thành vẫn chưa ra ngoài này!”. Hắn cười nhạt nói.

“Ah! Mau nhìn! Là Khương gia người, bọn hắn vậy mà cũng phái người đến Võ Thần học viện tham gia thi vào...”. Đột nhiên có người kinh ngạc hô lên. Nên biết Khương gia chính là đồng đẳng thế lực với Võ Thần học viện, làm gì cần để trong gia tộc người ra ngoài học tập?

“Đã là gì? Hầu như lần nào Võ Thần học viện mở thi tuyển mặt khác thế lực cũng phái hậu nhân đến, đây là hình thức để nâng cao quan hệ thôi, có gì đáng ngạc nhiên”. Một người có vẻ hiểu nhiều nói.”Xem, bên kia Viêm gia cũng phái người đến tham gia thi tuyển, Viêm gia mặc dù không sánh được với Khương gia những cũng không kém bao nhiêu, cũng chính là một cái cự đầu cấp thế lực”. Giọng nói kia lại tiếp.

“Kia không phải là Vương thần tinh vực Vương gia người sao? Quả nhiên vẫn có rất nhiều cự đầu cấp thế lực cử hậu nhân đến đây ah”. Có người sợ hãi thán phục nói.

“...”. Lần lượt có rất nhiều thế lực lớn được người nhận ra, bọn hắn đều có một cái chung đều là gia tộc thế lực lớn. Nói ra cũng dễ hiểu, không có tông môn nào để đệ tử mình đến Võ Thần học viện cả, nếu có cũng chỉ là cấp thấp tông môn cùng với dòng chính thừa kế tông môn được đến đây, bọn hắn đều là “nhờ” Võ Thần học viện bồi dưỡng giúp cho nhà mình thế lực người thôi, dù sao Võ Thần học viện cũng không giữ người, sau khi đầy đủ điều kiện tốt nghiệp nếu muốn đi thì rời đi, nếu muốn ở lại có thể làm cái đạo sư, trưởng lão...

Đương nhiên mặt khác Đỉnh phong thế lực Nhân tộc cũng phái đến người tham gia vào Võ Thần học viện chỉ là cũng không nhiêu, thỉnh thoảng mới có người đi vào thôi, không biết lần này có bao nhiêu người đi vào.

“Ah! Thiếu gia! Bên kia...”. Phi Thiên đột nhiên kéo Vũ Thiên Quân lại nói rồi chỉ một bên, Dương gia người lúc này cũng đã đến, lúc này tám người phía trước đang đứng hai cái trung niên khí tức cũng không yếu, đều có Thần cảnh ngũ trọng, chắc là trưởng bối trong nhà, hinhg như đang nói gì đó với Dương Vân Vũ đứng đầu.

“Vân Nguyệt tiểu...”. Vũ Thiên Quân đang định chạy lại hô lớn thì dừng lại. Có người đến trước hắn, hình như cũng một cái thế lực lớn người là cái gì Hồng gia thì phải, hắn cũng không để ý lắm.

Hồng gia đám người đi đến chỗ Dương gia người thì mấy người đi đầu chào hỏi, cười nói cái gì đó rồi đến gần nhau một chỗ nói chuyện, đương nhiên mấy cái thanh niên nam nữ cũng có chút giao lưu, đang chào hỏi nhau. Mấy cái thanh niên Hồng gia lập tức sáng mắt lên nhìn Dương Vân Nguyệt, nàng đích xác rất đẹp, như muốn hút lấy mọi ánh mắt xung quanh, chính như đám người xung quanh cũng không có ánh mắt sắc lang nhìn nàng đây.

“Nhật Phong học trưởng đã lâu không thấy!”. Đứng đầu Dương Vân Vũ chắp tay cười nói. Hồng Nhật Phong tu vi là Thần cảnh tứ trọng, chính là học viên lớp ba của học viện, danh tiếng cũng không nhỏ, bình thường bọn hắn đều có chào hỏi, gặp mặt. Dù sao hai nhà chính là quen biết từ lâu rồi, như vậy cũng xem như nâng cao giao tình.

“Ha ha! Vân Vũ học đệ tu vi lại tinh tiến môt bước, có lẽ không lâu chúng ta liền là đồng học rồi!”. Hồng Nhật Phong cũng chắp tay cười khách khí nói. “Đây chắc lần này Dương gia thiên tài tham gia thi tuyển vào viện đi?”. Hắn nhìn đằng sau Dương Vân Vũ nói.

“Đúng vậy! Nhật Phong học trưởng chê cười rồi, mấy cái biểu đệ biểu muội còn kém nhiều lắm!”. Dương Vân Vũ nghe vậy thì cười nói, tuy lời nói khiêm tốn thế nhưng trong mắt không dấu đi bao nhiêu kiêu ngạo.

Sau khi chào hỏi một chút thì bất ngờ một cái thanh niên Hồng gia đi về phía Dương Vân Nguyệt cười nói. “Vân Nguyệt muội muội, ta là Hồng Nhật Đế, tuy nói có vẻ đường đột thế nhưng ngay khi nhìn thấy muội ta đã xác định đời này chỉ yêu mình muội thôi, không biết có thể hay không cho ta cơ hội?”. Ngay khi hắn nói thì đám người Hồng gia liền thu lại ánh mắt không dám nhìn Dương Vân Nguyệt nữa, dường như Hồng Nhật Đế là một cái rất có uy vọng ở Hồng gia.

“Ách...”. Hồng Nhật Phong cùng Dương Vân Vũ đang nói chuyện phiếm thì bất ngờ quay về phái sau kinh ngạc, thậm chí mấy cái trưởng bối hai nhà cũng kinh ngạc nhìn lại sau đó Hồng gia mấy người lập tức cười khổ.

“Hắn là đệ nhất thiên tài Hồng gia ta mấy vạn năm nay, mới hai mươi tuổi đã đến Thiên Đan cảnh trung kỳ, tu luyện căn cơ vô cùng vững chắc, chỉ là hắn miệng lưỡi không được tốt lắm!”. Không gia dẫn đầu một cái trung niên nhìn Hồng Nhật Đế kiêu ngạo nói.

“Hít...”. Mấy người Dương gia cùng đám người xung quanh lập tức hít vào một hơi lạnh. Hai mươi tuổi đã đến Thiên đan cảnh trung kỳ, lại còn có căn cơ vững mạnh có thể thấy hắn thiên phú có bao nhiêu kinh khủng. Dương gia hai người trung niên nhìn về phía Hồng Nhật Đế cùng Dương Vân Nguyệt mắt như tỏa sáng lên rồi.

“...”. Vũ Thiên Quân đứng cách đó chưa đến mười trượng đương nhiên nghe rõ ràng, hắn nhíu mày nhìn phía Dương gia mấy người rồi lại nhìn Dương Vân Nguyệt thì thấy nàng ta đang cúi đầu không biêt đang nghĩ gì. Bên cạnh hắn Phi Thiên lại cười lạnh không thôi.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.