Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 28




Đổng Quy có thể được khâm định làm Thánh tử đời kế tiếp của Vạn Pháp Các, trên thiên phú tu vi, thật sự có chỗ hơn người.

Cách Thi đấu Tứ môn lần trước cũng hơn một năm, hắn cũng đã đột phá cảnh Hàm Nha, đạt tới cảnh Thành Diệp, hoàn thành chuyện mà người ngoài tốn mấy chục năm cũng chưa chắc có thể hoàn thành.

Giao một tù binh thiên phú trác tuyệt như vậy cho Tống Thanh Vũ và Đỗ Thủy Thanh, Vân Khởi tất nhiên không thể thả lỏng, thế là hạ thuật pháo bản mệnh tu luyện được từ trong linh tinh Vô Căn Thủy —— phong ấn, trực tiếp đem tới góc phòng của mình.

Phong ấn niêm phong tu vi chân nguyên của Đổng Quy, nhưng vẫn để lại ngũ giác cho hắn. Vì thế trong lòng Đổng Quy mặc dù cực kỳ khuất nhục, nhưng vẫn không cách nào giãy giụa, chỉ có thể chinh phạt bằng lời nói.

“Vân Khởi, ngươi thân là thủ đồ Đàn Tông Hàn Quỳnh Phong, vậy mà lại vi phạm pháp lệnh thế này, chẳng lẽ không sợ bôi nhọ tông môn? —— mà Vạn Pháp Các ta cùng Đàn Tông đều là tứ đại tiên môn, lẽ ra phải giúp đỡ lẫn nhau, ngươi lại còn tư lợi cá nhân, không tiếc phá hoại đạo nghĩa giữa nhị môn sao?!”

Vốn đang ngồi bên giường đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng trêu đùa cục bông trong lòng ngực, Vân Khởi nghe vậy nâng tầm mắt, nhìn Đổng Quy một cái, trong thần sắc vẫn không nhúc nhích chút nào ——

“Ta đã không phải là đệ tử Đàn Tông nữa, ngươi dùng danh hiệu tứ đại tiên môn để ép ta, cũng vô dụng.”

Đổng Quy vừa muốn nói tiếp đã bị nghẹn trở lại, thậm chí hai mắt đều trợn to: “Ngươi, ngươi phản tông?!”

“…”

Lần này Vân Khởi chỉ ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, rồi sau đó thu hồi tầm mắt, đặt sự chú ý xuống lồng ngực.

Cục bông nho nhỏ màu trắng hình vẫn đang dỗi hờn hắn, chỉ chịu hướng cái mông vểnh cái đuôi tròn vào hắn. Vân Khởi nhìn mà ý cười tràn lan tại đáy mắt, giơ tay khảy lên cái đuôi tròn kia một cái.

“…” Cục bông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng dưng cơ thể cứng đồ, lúc hoàn hồn thì không hề lưu tình tàn bạo cắn hắn một cái.

Vân Khởi thì lại vui vẻ, đưa tay bóp phần thịt mềm sau cổ của cục bông trắng sữa, ôm tiểu thú trong lồng ngực lên, nhấc đến trước mặt mình.

Tiểu linh thú không dùng sức giương nanh múa vuốt trên không trung một lúc, liền chắp bốn cái móng vuốt ngăn ngắn trăng trắng lại với nhau, đôi mắt xinh đẹp ướt nhẹp như trân châu đen, dùng sức lườm Vân Khởi, xem ra hận không thể lại cạp hắn một cái nữa.

Vân Khởi nhất thời bị chọc cho tâm tình thật tốt, biết Tô Diệp Tử kiêng kỵ Đổng Quy đang ở trong phòng, có thể nào cũng sẽ không hóa hình người, thế là càng không kiêng dè gì đưa tay sờ sờ giấu bụng nhỏ được móng vuốt trắng che chắn.

Tiểu linh thú không chút do dự, ngậm luôn ngón tay của hắn.

Răng sữa ẩn chứa ảo não cọ xát mấy lần, trong không khí liền có thêm một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Trong mắt Vân Khởi nhuộm màu thâm trầm như mực, không hề có ý trách móc, để tiểu linh thú ngậm như đang xả giận.

Nhưng bản thân tiểu linh thú dường như có vẻ không tiện, đôi mắt ướt nhẹp chuyển động, Vân Khởi cũng cảm thấy một đầu lưỡi ướt át ấm áp ấn lên lòng bàn tay mấy lần, liếm chỗ vết thương mấy lần, sau khi dường như xác định vết thương đã khép lại, liền dùng sức, đẩy hắn ra ngoài.

“…”

Tầm mắt nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn thu về khi miệng của cục sữa khép lại, màu mực trong mắt Vân Khởi chìm xuống, khóe môi của hắn nhếch lên, môi mỏng mấp máy, truyền âm thần thức ——

“Diệp Tử ngoan… biến trở về nào.”

“…” Nhìn thấy rõ ràng dục vọng thâm trầm không hề che giấu dưới đáy mắt Vân Khởi, tiểu linh thú túng túng rụt cổ một cái, trầm mặc, sau đó kiên định lắc lắc đầu.

“Biến trở về đi.”

Dùng tay khác túm chân sau của tiểu linh thú, sau đó kéo về phía mình, Vân Khởi giọng nói khàn khàn ân cần dẫn dụ ——

“Biến trở về đi, ta phong ấn ngũ giác của hắn là được.”

Vân Khởi nói xong, vung tay áo lên, phong ấn thuật niêm phong lại ngũ giác của Đổng Quy còn đang run rẩy vì tin tức trước đó.

Tiểu linh thú quay đầu nhìn nhìn, xác định Đổng Quy thị cảm và thính cảm đều bị phong ấn rồi, nó xoay trở về, hầm hừ mở miệng: “Ngươi nằm mơ… Nghịch đồ!”

“Thật sự không chịu biến trở về?”

“Đừng có mơ.”

“… Đây là ngươi nói.”

Vân Khởi nói rồi, tay trái đang túm thịt mềm sau gáy của theo tiểu linh thú thả lỏng, đưa xuống, hai lòng bàn tay chắp lại, nâng cục sữa lên khép lòng bàn tay lại, sau đó dùng thuật pháp bản mệnh phong ấn.

Đột nhiên bị phong ấn thuật cấm chế tuyệt đối khống chế thân thể giống Đổng

Quy tiểu linh thú sợ hãi, khi muốn giãy giụa đã không kịp nữa.

Vân Khởi nâng tiểu linh thú lên, tiến tới trước mặt nó, khẽ hôn một cái.

Tiểu linh thú ngây người.

Mãi đến khi Vân Khởi lần thứ hai hôn nó, sau đó lui ra một chút, tiểu linh thú mới đột nhiên bừng tỉnh, lông trắng toàn thân đều muốn xù lên ——

“Ngươi ngươi ngươi ngay cả trạng thái linh thú cũng muốn hạ khẩu —— tên nghịch đồ nhà ngươi!”

“Đến cùng là ai là nói chuyện bất tuân?” Vân Khởi sờ sờ tai nhọn ửng hồng của tiểu linh thú, “Ngươi không chịu biến trở về, ta cứ hôn tiếp, thế nào?”

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền muốn hôn thêm lần thứ ba.

“Ta biến ta biến —— Ngươi bỏ cấm chế trước đã!”

“…” Đáy mắt Vân Khởi lộ ra ý cười thực hiện được mưu đồ.

Hắn đưa tay, khẽ phất qua người tiểu linh thú, một tầng ánh sáng màu trắng ngà hiện lên trong lòng bàn tay hắn.

Tiểu linh thú khôi phục tự do thân thể, ngay lập tức hóa hình người, miễn cho tên nghịch đồ này làm ra chuyện gì điên rồ nữa.

Chuyển hóa từ linh thú thành người, trong chỉ một khoảng khắc như vậy, cả người đều không có mảnh vải, trước kia do tu vi chênh lệch, Tô Diệp Tử còn có thể thản nhiên an lòng thay y phục trước mặt Vân Khởi, hiện tại…

Ánh mắt Vân Khởi thâm trầm, khóe môi hơi nhếch lên, đang muốn làm ra động tác gì đó, bỗng nhiên cảm ứng được vài khí tức từ xa chạy tới.

“… Đến thật không khéo.”

Vân Khởi sầm mặt lại.

Người đến chính là các chủ Khí Các cùng một đám thuộc hạ.

Tồn tại như nhi tử và thiếu các chủ, đối với các chủ Khí Các địa vị to lớn nắm giữ thế lực một phương, không được cho là nhân vật hiếm có.

Chỉ có điều Đổng Quy lại khác.

Đổng Quy thân là đệ tử nòng cốt của Vạn Pháp Các, vì Khí Các có thể duy trì địa vị ở Vực nam tạo ra trợ lực lớn nhất, hơn nữa ngay cả người trong Vạn Pháp Các đều yêu quý thiên phú của Đổng Quy, mà còn chọn làm Thánh tử Vạn Pháp Các đời kế tiếp, các chủ Khí Các tự nhiên càng xem đứa con trai này thành ứng cử viên có một không hai để sau này trợ giúp Khí Các nhanh chóng phát triển.

Vì vậy, vừa nghe có người dám ra tay bắt Đổng Quy làm con tin, các chủ Khí Các không chút do dự đẩy hết sự vụ trong tay, lấy tốc độ nhanh nhất đến Thanh Vân khách sạn.

—— Cũng chính vì vậy, không nghĩ đến bọn họ sẽ đến nhanh như vậy nên Vân Khởi mất sạch hứng thú.

Thấy rõ nụ cười lạnh đằng đằng sát khí trên mặt Vân Khởi, Tô Diệp Tử vừa hóa hình người vội vàng đưa tay ngăn cản Vân Khởi muốn bước ra.

“Để ta giải quyết.”

Tô Diệp Tử chỉ chỉ chính mình, thân hình nhạt dần, vượt hư mà đi.

Mà khi đám người các chủ Khí Các vừa tiến vào thành trấn này, bí mật hành động còn chưa được một nửa, liền bị bình phong chân nguyên trong hư không đột nhiên ngăn cản.

Thấy rõ Tô Diệp Tử chậm rãi hiện hình trong hư không, sắc mặt các chủ Khí Các hơi lạnh lùng ——

“… Tô trưởng lão.”

Nhưng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

—— Trước đó gã nghe nam tử trung niên bảo vệ Đổng Quy, nói tu vi của thủ đồ Hàn Quỳnh Phong ở cảnh Hỗn Độn đỉnh phong, trong lòng chỉ khịt mũi con thường  —— Tu vi cảnh Hỗn Độn đỉnh phong, nhìn ra toàn Tiên Vực, cũng chỉ có nhân vật thực quyền trong tứ đại tiên môn t có thể đạt đến độ cao như vậy.

Mà tên Vân Khởi kia, với những gì Đổng Quy từng nói, hơn một năm trước chỉ mới là tu giả cảnh Linh Chủng đỉnh phong nho nhỏ thôi, gã duỗi một đầu ngón tay đều có thể ép chết tiểu tử đó —— Sao lại có thể trong thời gian hơn một năm đã đến cảnh Hỗn Độn đỉnh phong? —— Bộ tưởng mình là ma đế Lệ Thiên có thể sáng Ngưng Khí quá trưa Thông Mạch hay sao?

Vì thế các chủ Khí Các dự đoán, trưởng lão đốc sát Hàn Quỳnh Phong Tô Diệp Tử, tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ này, chỉ có điều bị vướng thể diện trưởng bối, nên không ló mặt thôi.

Lúc này thấy Tô Diệp Tử đến, các chủ Khí Các càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.

“Tô trưởng lão, ngài là trưởng lão đốc sát của đệ nhất tiên môn cao quý, tất nhiên làm ra chuyện bắt nạt tiểu bối như thế này —— chẳng phải có hơi quá đáng sao?!”

“Ngươi không cần dùng Đàn Tông ép ta.” Nghe giọng điệu hai cha con này giống nhau như đúc giọng, Tô Diệp Tử như cười như không cong khóe môi, “Ta đã bị Đàn Tông trục xuất khỏi tông môn rồi, bây giờ thản nhiên tự do, đừng nói đạo nghĩa với không đạo nghĩa gì nữa, mặc dù giết người vứt xác cũng là phong cách của ta —— Đổng các chủ không chịu đáp ứng điều kiện, vậy thì tiến thử mấy chiêu với ta là được.”

“… Ngươi rời Đàn Tông?!” Mới nghe tin này, các chủ Khí Các cũng kinh hãi biến sắc, dù sao danh dự tiên môn vốn là lá bài tẩy quan trọng nhất mà gã dùng để ép Tô Diệp Tử, thậm chí còn cố ý thông báo hạ nhân, một khi có bất trắc, liền tung tin này ra ngoài.

Nhưng trước khi gã đến, có làm sao cũng không nghĩ tới người này đã rời Đàn Tông mất rồi.

“—— Cho dù ngươi đã không còn bị Đàn Tông hạn chế, nhưng nơi này là Vực nam, là địa bàn của Vạn Pháp Các! Tô trưởng —— các hạ hành vi ương ngạnh như vậy, không sợ Vạn Pháp Các ra tay trừng phạt?!”

“Ngươi nghĩ ta là đứa nhỏ ba tuổi chưa từng vào tiên môn à.” Tô Diệp Tử cười gằn, “Năm đó Khí Các các ngươi làm cho mấy lão tổ Nam Sơn Đỗ gia “thân tử đạo tiêu”, toàn bộ con cháu Đỗ gia tử bị ép phải xa xứ, vẫn chạy nạn đến Bắc Cương —— bây giờ ngươi đàm luận ‘hành vi ương ngạnh’, đàm luận ‘Vạn Pháp Các ra tay trừng phạt’ với ta?”

Tô Diệp Tử cười ha ha, ánh mắt như chiếc roi trào phúng quất lên mặt các chủ Khí Các, “Đổng Các chủ không cảm thấy, đây là trò cười hài nhất thiên hạ sao?”

Sắc mặt các chủ Khí Các đổi mấy lần, suy tư giãy dụa hồi lâu, cuối cùng mới khó coi: “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?!”

“Vạn Diễm Cốc.”

Tô Diệp Tử cũng biết đạo lý có chừng có mực, thấy các chủ Khí Các biến sắc, liền bổ sung, “Chỉ cần có thể để đồ đệ ngoan Vân Khởi của ta một mình tiến vào Vạn Diễm Cốc một lần, quá khứ trước kia bỏ qua.”

Các chủ Khí Các cắn răng: “Chỉ một mình hắn?”

Tô Diệp Tử gật đầu: “Đúng, chỉ một mình hắn.”

“… Được!” Các chủ Khí Các mặt lạnh, một tấm lệnh bài lăng không bay qua, “Xin mời Tô trưởng lão nói là làm.”

“…” Ước chừng tấm lệnh bài trong tay, Tô Diệp Tử khóe môi một câu, “Ta phải đợi ta đồ đệ ngoan bình yên vô sự địa từ Vạn Diễm Cốc rời đi, đến lúc đó thì sẽ tự mình đưa đổng trở về Khí Các.”

Ánh mắt các chủ Khí Các thoáng lạnh: “Một lời đã định.”

Tô Diệp Tử nhìn ra đối phương đề phòng, cười nói: “Danh hiệu của một mình Tô Diệp Tử ta ở Tiên vực, cũng đủ để các chủ Khí Các yên tâm.

Điều hai nhóm người đều không có chú ý chính là, trong hư không bên dưới họ, một tia hắc khí che giấu trong màn đêm, sau khi bọn họ kết thúc cuộc đối thoại, hướng ra ngoài thành trốn đi thật xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.