Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 9: Bắt đầu tu hành




Ma Kiếm lơ lửng trên không trung tỏa ra vòng hào quang vô tận, “Ong Ong” thanh âm vang lên không ngớt đem chu vi năm mươi mét xung quanh hoàn toàn biến thành một màu đen kịt.

Vân Chính Thiên gương mặt ngưng trọng, ánh mắt thủy chung rơi vào Ma Kiếm, trong lòng ngổn ngang một đống cảm xúc rối như tơ vò, hoàn toàn không nói thành lời.

Hưu!

Một tia tinh thần lực từ mi tâm ngưng tụ, chớp mắt liền bắn đến Ma Kiếm vị trí. Một tia tinh thần lực này, chất chứa toàn bộ tâm tình của Vân Chính Thiên, có kiếm ý, có chiến ý, có tâm ý cộng thêm một chút hoài niệm. Hắn từ sâu trong tâm khảm, mong muốn lão bằng hữu này trở lại như xưa.

“Hãy thức tỉnh đi, bằng hữu của ta.”

Ma Kiếm đột nhiên rung lên mãnh liệt, vầng huyết vụ hắc sắc kia trong thoáng chốc ảm đạm đi mấy phần, bất quá hung bạo khí tức vẫn như cũ ngập tràn trong thiên địa.

Bên ngoài Huyết Đô đường phố, có không ít người hiếu kỳ tập trung lại theo dõi, có Huyết giả, có cư dân bản địa, bọn họ đều bị khí tức từ Ma Kiếm tỏa ra thu hút.

“Khặc khặc, thật là nồng đậm huyết vụ, nếu như có thể đem tất cả nuốt xuống, ở đây ai còn chống đối với ta được nữa.”

“Ngươi muốn nuốt năng lượng kia xuống, có hỏi qua ta hay chưa.”

“Đừng nói nhiều, một lát nữa huyết vụ yếu đi, các ngươi có bản lĩnh thì tranh giành với ta.”

Bên ngoài có vô số thanh âm vang lên, bọn hắn đều một mặt tham lam dáng vẻ, đầu óc có chút không bình thường. Loại này năng lượng căn bản bọn hắn không thể hấp thu, thậm chí đứng gần quan sát như vậy đã là sai rồi.

Sinh hoạt trong Huyết Đô quá lâu, ngay cả cường giả tâm tính cũng bị biến chất rất nhiều, đúng sai hoàn toàn khó phân rõ. Cho nên số lượng người tồn tại được trong Huyết Đô ngày càng thưa thớt.

Trong trung tâm của khối huyết vụ khổng lồ kia, Vân Chính Thiên cùng Ma Kiếm đứng đối mặt với nhau, ở trên mặt đất là lão chủ tiệm lúc này đã bất tỉnh. Hắn một đầu tóc trắng tung bay, trường bào màu đen cũng phiêu dật trong gió.

Vân Chính Thiên đối mặt với tình huống Tà hồn lực xâm chiếm như thế này đã không phải ngày một ngày hai rồi, thế nhưng hắn trước giờ vẫn chưa từng thấy Tà hồn lực mạnh mẽ như vậy bao giờ. Cho dù là khi Mã Thiên Hoa bị Tà hồn lực thôn phệ đi chăng nữa.

Bản thân bảo kiếm của hắn vốn rất xuất chúng, năm xưa đó chỉ là một thanh kiếm bình thường, theo Kiếm Thần tu vi tăng lên, hắn cũng đại trùng tu bảo kiếm không biết bao nhiêu lần. Chính vì lẽ đó, một khi nhập ma, tất nhiên sẽ trở thành một đại ma đầu vô cùng cường hãn.

“Con mẹ nó Tà hồn lực, lão tử ta mà biết ngươi cội nguồn nơi nào, ta sẽ tìm đến tận ổ.”

Từ khi trọng sinh đến nay, phàm mọi trở ngại trên đường đi của hắn đều có bóng dáng Tà hồn lực, cho nên hắn cừu hận với loại lực lượng này đã đến cực hạn đỉnh điểm, mục tiêu cả đời này của hắn có lẽ là triệt để khu trừ Tà hồn lực ra khỏi Đấu La Đại Lục.

Ma Kiếm lơ lửng vẫn không có bất kỳ hành động này, đối với thiếu niên trước mặt vẫn thủy chung duy trì tình thế cân bằng. Vân Chính Thiên cũng đồng dạng như vậy, ngoại trừ việc đem tinh thần lực không ngừng truyền tới áp chế, hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Hồn lực bị phong ấn, Quang Minh Thánh Kiếm không thể triệu hồi, như vậy làm sao có thể tịnh hóa Tà hồn lực trong bảo kiếm. Cứ kéo dài như vậy, người đầu tiên gục xuống chính là hắn a.

Đột nhiên ngay lúc này, một tình huống không tưởng tượng được lại xảy ra, vốn dĩ Ma Kiếm vẫn kiên trì huyền phù trên không trung, ngay lúc này hư ảnh có phần mờ ảo, sau đó tại vị trí Ma Kiếm, huyết vụ hắc sắc bắt đầu xoay vòng, ngưng tụ thành một đạo nhân loại thân ảnh.

Vân Chính Thiên trong lòng cả kinh, chuyện này có chút không hợp lý. Vũ khí lại có thể hóa thành nhân loại hình dáng, có thể chưa từng tồn tại trong lịch sử Đấu La Đại Lục a. Hồn thú từ mười vạn năm trở lên cơ thể hóa hình, chuyện này hắn biết, nhưng vũ khí làm được thì quá sức tưởng tượng.

Không lẽ ma tính bên trong bảo kiếm đã tiến hóa tới mức này.

Đến khi đạo thân ảnh này ngưng tụ hoàn toàn, Vân Chính Thiên thực sự há mồm trợn mắt, bởi vì đạo thân ảnh này giống hắn y như đúc. Từ vóc dáng, quần áo đến gương mặt tuấn mỹ đều không khác gì, ngay cả bá khí lẫm liệt của riêng hắn vẫn như vậy. Chỉ có điều một đầu tóc dài màu trắng bị thay thế bởi một đầu tóc dài màu đen.

Vân Chính Thiên lập tức ổn định lại thần trí, đối mặt với nhứng sự việc lạ lùng này, càng phải giữ tinh thần thật bình tĩnh.

Ngay khi đạo thân ảnh kia hai mắt mở ra, Vân Chính Thiên cảm thấy một sự quen thuộc khó tả từ con mắt đối phương mang tới. Tựa như hắn với đạo thân ảnh này, tuy hai người nhưng cùng chung một ý thức.

“Ngươi là...”

Vân Chính Thiên lắp bắp kinh hãi nói.

Đạo thân ảnh giống y như đúc kia, dáng vẻ mỉm cười cũng y chang hắn, nhất thời làm Vân Chính Thiên có chút khó chịu. Không ngờ bản thân hắn mỉm cười lại mang tới cho người khác cảm giác khó chịu như vậy, sau này chắc phải cười nhiều hơn.

Hắc hóa Vân Chính Thiên, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:

“Ta là ngươi. Là phần tối bên trong ngươi.”

“Cái gì...” Vân Chính Thiên trong đầu hiện lên một dấu hỏi to tướng. Hắn trước giờ lâm vào bất kỳ hoàn cảnh nều vẫn giữ được tâm tính bình tĩnh, mà bây giờ hắn thự sự không thể bình tĩnh được nữa.

Hắn nói hắn là phần tối bên trong ta? Chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

Bên trong một người lúc nào cũng có hai bản ngã song song tồn tại. Một cái chính là phần thiện lương, cũng chính là bề nổi mà con người chúng ta muốn thể hiện ra trước mặt người khác.

Phần còn lại trong đó chính là phần tối, cũng chính là thất tình lục dục của con người, nó vốn nằm ở sâu tận tiềm thức, là thứ ai cũng muốn giấu nhẹm đi. Nếu để phần tối này nắm quyền điều khiển ý thức, con người sẽ rơi vào con đường lầm lạc không thể quay đầu.

Vậy mà trước mặt Vân Chính Thiên lúc này, là chân chính phần tối bên trong cơ thể hắn, tồn tại ở dạng hữu hình hữu chất, thật sự khó mà tin được.

Đạo thân ảnh kia phất tay một cái, khối huyết vụ khổng lồ bao phủ xung quanh lập tức lắng xuống, không tới năm giây trực tiếp biến mất, trả lại Huyết Đô cảnh sắc như ban đầu.

Chỉ có điều tiệm vũ khí đã thực sự tan hoang, trần nhà, vách tường đều bị phá vỡ. Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn quanh thì phát hiện có rất nhiều người đang nhìn về hai người bọn hắn, ánh mắt có phần thèm thuồng.

“Chuyện gì vậy? Hai người bọn hắn đã hấp thụ năng lượng trước ta?”

“Con mẹ nó, hai tên giảo hoạt, ta phải giết chết.”

“Chúng ta cùng xông lên đi, sau đó đem máu tươi bọn chúng uống hết, có lẽ vẫn còn tác dụng.”

“Được, vậy chúng ta liên thủ.”

Hơn năm mươi đạo thanh âm luân phiên vang lên, chủ ý bọn hắn rất rõ ràng. Muốn đem hai người bên kia trực tiếp lóc thịt uống máu.

Vân Chính Thiên hai mắt ngưng trọng, hắn cảm nhận được trong đám người này, có không ít huyết giả cấp cao, bây giờ một lúc đối mặt nhiều như vậy đối thủ, thật có chút quá sức.

Hắc hóa Vân Chính Thiên hình như hiểu rõ suy nghĩ của hắn, đột nhiên cười lớn, gương mặt có chút ma mị từ từ tiến lại gần Vân Chính Thiên.

“Ngươi muốn làm gì?” Vân Chính Thiên nghi hoặc hỏi, mặc dù hai người giống nhau như đúc, nhưng hắn biết tên kia tính khí hoàn toàn không giống mình, hắn chính là hiện thân của những thứ xấu xa ẩn giấu trong tận tiềm thức của mình.

“Không phải ngươi muốn giết hết bọn chúng sao? Vậy thì làm đi còn chờ gì nữa?”

Hắc hóa Vân Chính Thiên mỉm cười lên tiếng.

Sau đó hắn đặt một tay lên vai Vân Chính Thiên, trực tiếp hóa thành một đạo hắc quang chui vào người. Cứ như vậy mà tiêu thất.

Vân Chính Thiên trong lòng thoáng kinh sợ, lập tức nhắm mắt cảm thụ thân thể một chút, may mắn bên trong cơ thể mình hoàn toàn không xuất hiện dấu hiệu bài xích, mà chỉ cảm thấy có một nguồn năng lượng ấm áp có phần quen thuộc. Giống như sau bao năm, mãnh vỡ tiềm thức cuối cùng được tìm thấy, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Đám người bên kia nhìn thấy một màn này, bọn hắn lại càng tin tưởng Vân Chính Thiên đã một mình hấp thu toàn bộ năng lượng hắc ám khi nãy, làm bọn hắn càng tỏ vẻ điên cuồng hơn, miệng không ngừng chửi bới.

Vân Chính Thiên ở không xa lắm, tự nhiên nghe được toàn bộ, trong lòng lập tức dâng lên một cảm xúc chán ghét.

“Hắn nói đúng. Có lẽ ta nên giết tất cả các ngươi.”

Thanh âm vừa rơi xuống, trên người Vân Chính Thiên lập tức có sự biến đổi. Nguyên bản một đầu tóc trắng dài đột nhiên hóa thành một màu đen tuyền, ngay cả lông mày cũng như vậy. Đôi mắt ngọc của hắn bây giờ càng thêm thâm thúy, giống như một hố đen vô tận sẵn sàng thôn phệ tất cả vật cản trên đường đi của mình.

Vân Chính Thiên lúc này trong nháy mắt trở thành một người hoàn toàn khác. Một người tràn ngập sát niệm, đã không còn là thiếu niên chúng ta biết đến nữa.

Hắc hóa Vân Chính Thiên giơ một bàn tay lên, tức thì có một thanh kiếm màu đen lặng yên xuất hiện. Thanh kiếm này, còn không phải thanh Ma Kiếm lúc nãy hay sao, bây giờ lại xuất hiện trên tay của hắn.

“Giả thần giả quỉ, tất cả cùng xông lên đi.”

Một tên trong đám hét lớn, tức thì hơn mười đạo thân ảnh lập tức xuống lên, vũ khí trút ra hướng vào thiếu niên tóc đen phía trước mà đâm tới.

Hắc hóa Vân Chính Thiên trên mặt rốt cuộc nở một nụ cười quỉ quyệt, dường như hắn chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu. Ma Kiếm trên tay cũng rung lên từng hồi “Ong Ong”, cảm giác rất hưng phấn với một tràn chém giết sắp sửa bắt đầu.

“Để ta cho các ngươi thấy, Kiếm Thần vốn là người như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.