Cầu Vượt Đêm Đông

Chương 2: Rời đi




Đúng lúc tôi sắp mất hết tri giác thì tiếng súng đanh gọn vang lên làm tôi bừng tỉnh như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, một sức mạnh bất ngờ dồn đến từ phía sau xô tôi ngã nhào, Hà Tịch đồng thời cũng bay khỏi và ngã đè lên người tôi. Máu tươi không ngừng tuôn ra từ cánh tay hắn, rõ ràng là hắn đã trúng đạn. Tiếng bước chân chạy gấp gáp từ phía sau tới, khi tới sau lưng tôi thì dừng lại, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: “Đừng động đậy nếu không tôi sẽ nổ súng bắn chết anh!”

May quá, Tuyết Tình đã kịp đến khi số phận của tôi đang ngàn cân treo trên sợi tóc. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ một giấc...

Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện, trên người quấn đầy băng. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau rã rời, tôi nghĩ, có lẽ mình bị gãy xương, Hà Tịch đúng là đã ra tay rất mạnh. Tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, thấy Trăn Trăn đang ngồi trên giường bệnh cạnh tôi và nhai táo. Khi cô ấy thấy tôi tỉnh dậy, sắc mặt chợt đỏ bừng, còn hơn cả trái táo trên tay cô ấy.

Oan trái quá! Sao Tuyết Tình lại để cho tôi và cô ấy ở trong cùng một buồng bệnh như thế này, chẳng may nửa đêm Trăn Trăn véo chết tôi thì sao? Vừa nghĩ đến chuyện mẹ đỡ đầu của tôi nói rằng, Trăn Trăn sẽ đánh chết người nào dám phụ bạc cô ấy mà tôi đã thấy người run lên rồi.

Nhìn Trăn Trăn một lần nữa, thấy cô ấy đỏ bừng mặt, cúi xuống nhai táo, tôi bèn ho đánh tiếng, “Ồ, Trăn Trăn, tối hôm qua chỉ là vì tôi muốn cứu cô nên mới làm như vậy. Cô cứ yên tâm, chỉ hôn khẽ xuống ngực một tí, không có thai được đâu...”

“Anh muốn chết à!” Trăn Trăn lập tức ném quả táo vào đầu tôi, quả táo thì vỡ ra, còn tôi thì tối tăm mặt mày tưởng như ngất đến nơi.

“Vừa mới sáng ngày ra đã cãi nhau rồi, xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt, tinh thần cũng rất tuyệt.” Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn bước vào, Trăn Trăn cũng mỉm cười.

“Vừa rồi con đâu có muốn cãi nhau với loại người này.” Trăn Trăn tức giận quay đầu đi, không thèm nhìn tôi lấy một.

Từ thái độ của cô ấy thì thấy, cô biết người đàn ông kia, còn tôi thì không biết đó là ai, nên đành chào xã giao: “Xin hỏi, bác là...”

“Tôi là bố của cô con gái kia, cậu gọi tôi bằng chú Tôm là được.” Khuôn mặt thô và hơi dữ của ông ấy khiến người ta có cảm giác rất uy nghiêm, thậm chí có thể nói là khiến cho người khác thấy sợ, nhưng giọng nói thì lại rất hòa nhã, khiến người ta cảm thấy gần gũi, hai cảm giác đó thật sự rất trái ngược nhau.

Tôi đã đọc qua hồ sơ lý lịch của Trăn Trăn, tên của chú Tôm có lẽ là Lý Vạn Cương. Nghe Trăn Trăn nói, ông ấy rất giỏi võ, chính ông đã truyền dạy môn võ cho Trăn Trăn, hiện giờ ông ấy đang kinh doanh ở một võ đường.

“Cháu chào chú Tôm, cháu là Mộ Thân Vũ...” Tôi định ngồi dậy, vì nằm nói chuyện với người khác là một điều rất mất lịch sự, nhưng toàn thân đau nhức khiến tôi không thể nào ngồi dậy được.

Chú Tôm bước tới, khẽ đỡ tôi, rồi bảo tôi nằm xuống: “Cháu đừng có cử động, xương của cháu bị rạn không ít đâu, có điều tình hình cũng không quá nghiêm trọng. Chú đã xem phim X-quang của cháu rồi, lát nữa chú cầm một bình rượu chữa xương khớp bị thương đến, rồi để cho con gái chú xoa cho cháu, cháu sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

“Bố, bố sao thế, con không xoa rượu thốc giúp anh ta đâu!” Trăn Trăn bỗng nhiên nổi đóa, trừng mắt nhìn chú Tôm.

“Con không xoa, vậy thì để bố xoa vậy. Dù sao thì cũng đã là người nhà mình rồi, có gì đâu!” Chú Tôm nở một nụ cười khiến tôi trông thấy lạnh cả người.

“Bố thích xoa thì cứ việc xoa, chẳng liên quan gì đến con!” Trăn Trăn lại quay mặt đi không thèm nhìn tôi.

Tôi khẽ nói với chú Tôm: “Thưa chú, có phải chú đã hiểu lầm không ạ, cháu và Trăn Trăn chỉ là đồng sự của nhau thôi.”

Chú Tôm lại nở nụ cười khiến người khác nhìn thấy lạnh người, rồi ghé sát vào tai tôi nói khẽ: “Thằng ngốc, cháu đừng có nghĩ chú không biết chuyện gì, cô con gái này của chú là khuê nữ yêu quý đấy, từ trước tới nay nó chưa bao giờ yêu ai, thế mà tối hôm qua cháu đã chiếm được nó, bây giờ cháu định không chịu nhận phải không? Bây giờ, cháu hãy nghe ta nói cho rõ đây, nếu cháu mà dám tệ bạc với con gái ta, thì ta sẽ cho đồ đệ của ta bẻ gãy hai chân của cháu!”

Phen này thì hết rồi, coi như phần đời còn lại của tôi đã đi tong. Nghe Trăn Trăn nói, đồ đệ của chú Tôm rất đông, chỉ riêng một Phó Bân cũng đã đủ như một tảng đá đè chết tôi rồi.

Cơ địa của Trăn Trăn rất tốt, vì thế, cô ấy chỉ nằm điều trị hai ngày là đã có thể xuất viện. Còn tôi, nhờ có sự chăm sóc “tận tâm” của chú Tôm nên cũng hồi phục khá nhanh, loại rượu chữa xương khớp do ngoại thương mà chú ấy chế ra hiệu quả rất tốt, chỉ có điều khi xoa lên thì rất đau, khiến tôi cứ kêu oai oái.

Cứ tưởng rằng lần này bị thương thì tôi sẽ được nghỉ ngơi dăm bữa, nửa tháng gì đó, ai dè, vừa mới xuống khỏi giường được thì đã bị Tổ trưởng tóm về làm việc. Vụ án ở Tòa soạn Nhật Báo tuy đã tóm được hung thủ Hà Tịch và tòng phạm Kỷ Tuyết Dung, nhưng chưa tiến hành thẩm vấn, và việc đó phải do tôi thực hiện.

“Mong là cậu hãy thật thà khai báo mọi chuyện, nên nhớ, bất cứ sự che giấu nào đều bất lợi cho cậu.” Khi vào tới phòng thẩm vấn, tôi đã nói như vậy với Hà Tịch.

“Tất cả mọi chuyện đều là do tôi gây ra, không liên quan gì đến Kỷ Tuyết Dung.” Hắn có vẻ hơi xúc động, dường như sợ tôi sẽ không tin những lời mình nói.

“Tôi muốn cậu nói tường tận về quá trình của toàn bộ sự việc.”

“Toàn bộ sự việc? Thế thì phải bắt đầu từ tám trăm năm trước...” Hắn bắt đầu bằng một câu hết sức lạ lùng, rồi kể cho tôi nguồn cơn của toàn bộ sự việc:

“Anh có tin vào sự luân hồi không? Không tin cũng chẳng sao, có điều đó là một sự thật hoàn toàn. Với những người bình thường thì luân hồi chỉ là những lời đồn đại hư ảo, nhưng với tôi thì đó là sự thực hoàn toàn, vì tôi đã từng trải qua rất nhiều lần luân hồi.

Tôi cũng không thể nhớ được bắt đầu từ khi nào, dù sao thì đó cũng là một thời rất xa xăm rồi, qua việc tu luyện Yoga và thiền, tôi đã có được phương pháp kéo dài sự sống, đó là “luân hồi tái thế”. Thuật Yoga giúp tôi có thể tập trung cao độ, còn thiền thì lại giúp cho tinh thần của tôi phát triển cao hơn. Tinh lực to lớn, dồi dào đã giúp cho tôi dù trải qua nhiều lần luân hồi nhưng vẫn giữ được ký ức chỉ có điều khi ở giai đoạn đầu thiền ký ức ấy chưa được hoàn chỉnh nên tôi mới không nhớ được rằng mình bắt đầu tu luyện từ lúc nào. Sau đó, do việc tu luyện ngày càng thâm sâu hơn, gần như tôi đã giữ được tất cả mọi ký ức, sống chết với tôi chẳng qua chỉ như việc thay một lớp vỏ mà thôi.

Trong những tháng năm dài dằng dặc đó, tôi luôn lấy niềm vui là sự theo đuổi tinh thần to lớn nên không ngừng tu luyện. Mãi tới tám trăm năm trước, tôi quen với Chi Yến... cũng chính là Kỷ Tuyết Dung bây giờ. Tôi đã yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, và chúng tôi đã cùng vào ẩn cư giữa rừng núi, sống những ngày tháng vui tươi, không tranh giành bên nhau.

Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ký ức của tôi, nhưng cho dù tôi rất rất không muốn thì những tháng ngày vui vẻ đó cũng phải kết thúc. Để có thể mãi mãi bên cô ấy, tôi đã bảo cô ấy cùng tu luyện với tôi, hi vọng có thể tiếp tục nối tiếp tình yêu ở những kiếp sau. Tuy nhiên, những gì trời phú cho cô ấy kém hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, nên hiệu quả không được như mong muốn.

Tôi biết sau khi trải qua luân hồi, thì chắc chắn cô ấy sẽ không còn giữ được toàn bộ ký ức nữa, song điều đó không quan trọng, chỉ cần tôi kịp thời tìm ra cô ấy, đánh thức những đoạn ký ức rời rạc của cô ấy, thì cuối cùng cô ấy vẫn sẽ nhớ ra tôi. Vì thế, sau khi cô ấy qua đời, tôi lập tức bắt đầu đi tìm kiếm cô ấy ở kiếp sau. Ai ngờ, cuộc tìm kiếm ấy kéo dài suốt mười lăm kiếp và trải qua gần tám trăm năm.

Chuyện về cuộc đời này của tôi, ít nhiều có lẽ anh cũng đã biết phần nào. Trước đây, tôi đi khắp nơi dưới danh phận là một võ sư biểu diễn Yoga, vừa là để giải quyết nguồn vật chất cho cuộc sống, vừa là để tìm kiếm Chi Yến.

Khoảng hai tháng trước, tôi đến vùng này, và cuối cùng đã tìm được cô ấy. Thân phận hiện nay của cô ấy chính là Tuyết Dung, một người phụ nữ đã có chồng và có hai con gái. Mặc dù tôi đã thành công khi đánh thức những ký ức tám trăm năm trước trong cô ấy, nhưng cô ấy lại không đồng ý từ bỏ tất cả mọi thứ đang có, nhất là không muốn từ bỏ gia đình mình.

Để làm cho cô ấy từ bỏ mọi thứ, tôi định lúc đầu dọa dẫm người nhà cô ấy một chút, nhất là Y Y - cô con gái luôn khiến cô ấy lo lắng. Tôi giả làm một chàng trai nông thôn tới làm bảo vệ trong Tòa soạn Nhật báo, lợi dụng sự đồn thổi về ma quỷ ở đây, tạo ra vết xi măng trong nhà vệ sinh nữ, đồng thời nói rằng mình đã gặp ma, khiến cho mọi người hoảng sợ.

Con ma mà Y Y nhìn thấy trong đường ống điều hòa chính là tôi. Bằng thuật Yoga, tôi có thể chui vào và đi lại dễ dàng trong ống điều hòa. Tất nhiên, tiện thể tôi cũng còn dọa dẫm những người khác nữa, nhằm tạo ra không khí khiến ai ai cũng thấy mối nguy. Lần tôi vung nước xi măng ở trong nhà vệ sinh ấy, gần như đã làm cho Y Y sợ đến phát điên. Tuyết Dung không muốn con gái bị tổn thương, nên đành nhận lời sẽ ra đi cùng tôi, tuy nhiên, tôi biết, cô ấy vẫn không muốn rời xa gia đình mình.

Tôi đưa ra mấy câu hỏi với hắn, gồm cả chuyện dấu giày trong nhà vệ sinh và chuyện Tiêu Kiếm Phong thấy ma.

Không thể phủ nhận là anh cũng có chút thông minh, nhưng anh đã quá chú ý đến vẻ bề ngoài của sự việc mà coi nhẹ bản chất của nó. Dấu giày trong nhà vệ sinh thì đúng như những gì anh nghĩ là do tôi buộc một đôi giày cỡ nhỏ dưới chân và tạo thành, có điều anh đã coi nhẹ một điểm, nếu tôi đã dùng giày cỡ nhỏ để thu nhỏ lại dấu chân, thì sao lại không đệm thêm một khúc gỗ để làm tăng chiều cao? Vì vậy mà những suy luận của anh về việc dấu giày đã không thể phát huy tác dụng, ngược lại tiếp tục bị tôi dẫn dắt và nghi con sâu ngủ Hoàng Vũ.

Còn chuyện của Tiêu Kiếm Phong, không phải là tôi cố ý dọa anh ta, mà là do anh ta bịa ra để dọa Y Y. Tôi biết hai vợ chồng anh ta thường xuyên cãi nhau, nên đã ngầm ám thị anh ta, để anh ta lợi dụng chuyện ma quỷ để dọa Y Y, khiến chị ta không còn tâm trạng nào để cãi nhau với anh ta nữa. Kết quả là anh ta đã làm như thế thật. Người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đúng là có khác, rất giỏi bịa chuyện và rất giỏi diễn xuất, ít nhất thì không có ai nghi ngờ rằng anh ta đã bịa đặt.

Thực ra, những con ma quỷ từ miệng của mọi người chưa bao giờ xuất hiện, chẳng qua đó chỉ là sản phẩm của sự ngu muội và nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa biết, rồi sau đó qua lời của hết người này đến người khác được thổi phồng lên, và cuối cùng thì trở thành con ma đáng sợ trong lòng mọi người.”

Tôi hỏi hắn, vì sao lại giết Ninh Vũ Dị và Hoàng Kính, rồi đem tội gán cho nhà họ Lâm, đến cuối cùng thì lại cởi tội cho họ.

Câu trả lời của hắn là: Tất cả đều vì Kỷ Tuyết Dung, để cô ấy dứt khoát từ bỏ gia đình của mình để đi theo tôi. Cô ấy nói với tôi, anh đã hỏi cô ấy về việc cô ấy gặp Ninh Vũ Dị trong quán cà phê. Thực ra, cô ấy đã nói dối, Ninh Vũ Dị không chỉ lấy những tấm ảnh giữa hắn và Tiêu Kiếm Phong, mà còn lấy những tấm ảnh chụp cảnh thân mật giữa tôi với cô ấy để đe dọa cô ấy. Tất nhiên, những bức ảnh ấy là do tôi cố ý tạo ra để Ninh Vũ Dị chụp được, mục đích là để Kỷ Tuyết Dung dứt khoát từ bỏ gia đình của mình.

Mặc dù Kỷ Tuyết Dung đã quyết định đi theo tôi, nhưng cô ấy vẫn rất lo cho người nhà của mình nên đã cầu cứu tôi lấy trộm những bức ảnh của Tiêu Kiếm Phong và hủy đi. Khi tôi đi theo Ninh Vũ Dị, bất ngờ phát hiện ra rằng An An cũng lén đi theo anh ta, thế là tôi đã tương kế tựu kế, giết chết anh ta trong phòng tối rồi gán tội cho An An.

Tuyết Dung luôn lo lắng cho Y Y, vì thế tôi đã nghĩ kế buộc cô ấy phải biến mất trước mắt của mọi người trong gia đình. Vốn dĩ, tôi định làm cho An An dính dáng với pháp luật xong thì sẽ cùng với Tuyết Dung kết thúc vở kịch chính là màn để cô ấy làm bạn với con ma cái, nhưng cô ấy còn muốn tôi giải quyết việc ông Lâm bị Hoàng Kính đe dọa, nên tôi đã giết chết Hoàng Kính. Ai ngờ, vì sợ tội biển thủ của công bị mọi người phát giác, ông Lâm đã lục mọi ngăn kéo của Hoàng Kính để thủ tiêu chứng cứ, khiến chuyện vốn hay thành dở. Có điều, cũng không sao, dù thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi. Nhưng, tôi không thể ngờ, khi mà kế hoạch của tôi sắp thành công mỹ mãn đến nơi thì bạn của anh đã chạy đến.

Có lẽ đây cũng là ý trời đã mấy trăm năm nay tôi không giết người rồi, vừa mới ra tay thì đã bị các anh tóm được, đúng là quả báo! Có điều, những chuyện này với tôi cũng chẳng có gì, sinh mạng của tôi không vì trúng mấy viên đạn mà kết thúc, tôi vẫn có thể luân hồi và kéo dài cuộc sống như trước. Hi vọng sau khi chuyển kiếp tôi vẫn kịp hướng dẫn cho Tuyết Dung tu luyện, không để tôi phải mất mười lăm kiếp để tìm cô ấy nữa....

Xin hỏi ông trời, tình yêu là gì? Vì một tình yêu mà kiếm tìm suốt mười lăm kiếp, trải qua gần tám trăm năm, thậm chí còn vì tình yêu ấy mà giết người không tiếc, thử hỏi có mấy người làm được điều này?

Khi người đời tìm kiếm cho mình một mối tơ duyên như ý có bao giờ từng nghĩ rằng, mình có thể yêu người tình trước mặt mình được bao lâu không? Mười năm, hai mươi năm hoặc một trăm năm?

Tôi nhớ đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó có câu: “Có thể, em cũng giấu trong sâu thẳm bóng mình một tình yêu khắc cốt ghi tâm như tôi, chỉ có điều trong quá trình luân hồi, ký ức đó đã bị xóa đi một phần, nhưng những ký ức còn lại vẫn dẫn dắt chúng ta đi tìm tình yêu đích thực thuộc về mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.